Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 118: Kiếm tu truy thê (6)



Edit: Lạc Lạc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thấy Trình Diệp đi tới ở xa xa, trên mặt chưởng quỹ (*) nhất thời hiện lên mấy phần vui mừng, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Trình thiếu gia, ngài cần gì?"

(*) Chưởng quỹ: Thu ngân, hoặc có thể là quản lý, tiếp tân bán hàng.

Trình Diệp nhìn xung quanh một vòng, 666 không nhắc nhở cậu rằng ở đây có cái gì hữu dụng, cậu hướng về phía chưởng quỹ lễ phép gật gật đầu, cúi đầu lôi kéo tay đứa nhỏ: "Trình Hi, có thích cái gì không, ca ca mua cho đệ?"

Trình Hi ở Thương Vân Tông ngẩn ngơ mấy ngày, bởi vì trước khi Trình Diệp bế quan đã phân phó, từ trên xuống dưới phải chăm sóc Trình Hi như tiểu thiếu gia, nhưng Trình Hi từ nhỏ đã luôn bị bắt nạt, hơn nữa người mà nhóc quen biết duy nhất chỉ có Trình Diệp lại không ở đó, Trình Hi rất cẩn trọng, tính cách hướng nội cũng không có thay đổi gì nhiều.

Trình Hi núp ở phía sau Trình Diệp, lắc lắc đầu.

Trình Diệp cũng không miễn cưỡng, hỏi: "Gần đây, có chuyện gì không?"

"Gần đây phòng đấu giá có một loạt đồ bán đấu giá, có không ít thứ tốt." Chưởng quỹ móc ra một tờ thống kê trong ngăn kéo, đưa cho Trình Diệp.

Trình Diệp mở ra nhìn một chút, đồ tốt thì không thấy, ngược lại lại phát hiện một cây thảo dược tên là Hàn Hàng, nếu lấy loại thảo dược này làm tài nguyên luyện chế thành đan dược, Trình Hi cũng sẽ không cần mỗi tháng dùng đan dược để áp chế hỏa độc nữa.

Cậu híp mắt, trong con ngươi lướt qua một tia sáng.

Trong dữ liệu thế giới Hàn Hàng bị Kỳ Duật lấy được, làm lễ vật (tình) thú vị đưa cho Phùng Ngọc Hiên.

Phùng Ngọc Hiên là kỳ tài luyện khí, nhưng hắn ta vẫn không có linh hỏa (*) luyện hóa thuộc về mình, cho nên phải mượn ngoại lực kết tinh ra loại hỏa tinh túy mới có thể luyện chế ra pháp khí cấp cao, nhưng phương pháp này làm cho cơ thể bị nhiễm hỏa khí, nếu như không thể đúng lúc tẩy trừ, cứ thế tích luỹ lâu dần sẽ từ từ phát triển trở thành hỏa độc, mà Hàn Hàng, có thể giúp hắn ta nhất lao vĩnh dật (**), giải trừ vấn đề này mãi đến khi hắn ta ngưng luyện ra bản mệnh chi hỏa chỉ thuộc về mình.

(*) Linh hỏa: ai coi phim hoặc hoạt hình tu tiên sẽ biết luyện đan hoặc luyện pháp khí là cần lửa, thì linh hỏa hoặc dị hỏa ý chỉ lửa có linh tính hoặc được kết tinh mạnh mẽ nhờ tinh hoa đất trời, ai có nó thì chỉ cần vung tay là ra lửa để chế dược/pháp khí.

(**) Nhất lao vĩnh dật (一劳永逸): một lần vất vả, cả đời thong thả.

Trình Diệp sờ sờ túi tiền, trong lòng quyết tâm lấy được Hàn Hàng.

Dù sao cũng là tiểu thiếu gia, cậu có rất nhiều tiền tiêu vặt, hơn nữa cậu còn làm luyện khí sư, còn có thể kiếm không ít tiền!

Hỏi rõ thời gian bán đấu giá, Trình Diệp mang theo Trình Hi chuẩn bị đi trở về, ai biết oan gia ngõ hẹp, vừa ra khỏi cửa liền chạm mặt Phùng Ngọc Hiên.

Lúc đó trò hề kia lan truyền rất nhanh, lời đồn đãi bay đầy trời, nhưng truyền lưu rộng nhất lại là Trình Diệp coi trọng Phùng Ngọc Hiên, nhưng Phùng Ngọc Hiên lại cùng thiếu chủ Vấn Thiên Tông Kỳ Duật lưỡng tình tương duyệt, còn sắp thành thân, cho nên Trình Diệp vì yêu sinh hận, từ đây tuyên bố cùng hai người không đội trời chung.

Trình Diệp dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra lời đồn đại này sợ rằng là do Phùng Ngọc Hiên ở sau lưng phá rối, dù sao người có thể được Trình gia và Kỳ gia ưu ái, sợ rằng không phải người phàm.

Lời đồn sau khi truyền ra, giá trị bản thân của Phùng Ngọc Hiên có thể nói là nước lên thì thuyền lên, bao nhiêu người cố ý đến Luyện Khí Các bái phỏng cầu pháp khí, chỉ vì muốn chứng kiến dung nhan của hắn ta.

Trình Diệp: "A."

666 giải thích: "Vết thương của hắn ta không dễ khỏi, không chỉ cần đan dược tốt để chữa trị thương thế, còn phải điều dưỡng một thời gian dài, Luyện Khí Các cũng không nuôi người vô tích sự, chứng tỏ hắn ta cũng có tài."

Mà bản nhân Phùng Ngọc Hiên biết lời đồn đang lan truyền, không nói Trình Diệp, Kỳ Duật căn bản là hận không thể một kiếm đâm chết hắn ta, trong này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vừa thấy Trình Diệp, không khỏi có chút chột dạ, hơi lui về phía sau một bước.

Sau khi Phùng Ngọc Hiên trốn vào Luyện Khí Các, biết mình đồng thời đắc tội Trình Diệp và Kỳ Duật, nếu như hai người liều mạng muốn tính toán với hắn ta, Luyện Khí Các cũng sẽ không vì một đệ tử nho nhỏ như hắn ta mà đối đầu với cả Trình gia và Kỳ gia, cho nên khoảng thời gian này hắn ta căn bản không có tâm tư dưỡng thương hay luyện khí, mà vẫn luôn tìm cách bố trí lôi kéo những người khác, muốn có thêm mấy người ủng hộ mình, nếu Trình Diệp và Kỳ Duật tìm tới cửa, hắn ta cũng không đến nỗi tứ cố vô thân, nói không chừng hai người còn nể mặt mũi của họ mà kiêng dè, không dám quá mức làm càn.

Phùng Ngọc Hiên thân thể mảnh mai mềm mại, khuôn mặt đẹp đẽ, lại thường làm ra một bộ dáng dấp nhu nhược, rất nhanh, bên cạnh hắn ta liền có không ít nam tử nổi lên tâm tư che chở theo đuổi.

Lúc này đi theo bên người Phùng Ngọc Hiên là một nam tử cao lớn, lại là một thiếu gia của một thế gia.

666 điều tra ra tài liệu của hắn ta, Trình Diệp đại khái nhìn lướt qua, phát hiện đối phương chính là một công tử bột vô học, chỉ biết vui đùa, bởi vì trong nhà có tiền, cho nên ở đây ra oai.

Quãng thời gian trước đi Luyện Khí Các mua pháp khí, ngẫu nhiên gặp được Phùng Ngọc Hiên, nhất thời kinh động như gặp tiên nhân, nhưng bởi vì Kỳ Duật đã tuyên bố chủ quyền, cho nên hắn ta chỉ có thể lấy lễ để tiếp đón đối phương, không cầu cái khác, chỉ mong Phùng Ngọc Hiên có thể nhìn hắn ta lâu thêm một chút.

Lúc này thấy Trình Diệp, sắc mặt hơi đổi một chút, theo bản năng nhìn về phía Phùng Ngọc Hiên, hiển nhiên hắn ta cũng đã nghe chuyện tình tay ba tình cẩu huyết được lan truyền kia.

Trình Diệp liếc mắt nhìn Phùng Ngọc Hiên, ánh mắt đối phương trốn trốn tránh tránh, căn bản không dám đối diện với cậu, cậu liền cười lạnh một tiếng đi qua bọn họ, lại bị công tử bột kia gọi lại.

"Trình tiểu thiếu gia, nếu thật tâm yêu một người thì không nhất thiết phải chiếm được người đó, mà dù chỉ có thể nhìn từ xa xa, cũng hi vọng người đó hạnh phúc."

Trình Hi nắm chặt tay Trình Diệp, móng tay cơ hồ bấm mu bàn tay cậu.

"Ui ——" Trình Diệp cúi đầu, nhìn thấy đứa nhỏ mặt đầy căng thẳng, tưởng đứa nhỏ đang sợ Phùng Ngọc Hiên, liền vỗ vỗ mu bàn tay của nó ra hiệu thả lỏng, "Không sợ, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi."

Trình Hi mấp máy hai lần, không nói gì.

Trình Diệp xoay người, đầy hứng thú nhìn công tử bột, nhìn lại Phùng Ngọc Hiên một chút, xì cười ra tiếng: "Có mấy người thực sự là nghĩ mặt mũi mình lớn bằng ông trời!"

Thần sắc Phùng Ngọc Hiên lúng túng, vội vàng lôi ống tay áo của công tử bột, không muốn chọc giận Trình Diệp.

Hắn ta biết mình đổi trắng thay đen thì không vẻ vang gì, nhưng hai người Trình Diệp và Kỳ Duật cũng sẽ không tận lực làm rõ, dù sao Kỳ Duật đánh đến Luyện Khí Các cũng không để lộ ra nửa điểm tiếng gió, cho nên mặc dù lòng có chút thấp thỏm cũng không phải đặc biệt sợ.

Công tử bột nhìn mặt Trình Diệp âm trầm, càng xem càng cảm thấy cậu như đáng muốn ăn không được thì phá cho hôi, cũng vì không muốn ở trước mặt người trong lòng lòi dốt, hắn ta vểnh mũi lên trời hừ một tiếng, khinh thường nói: "Phùng công tử đã có đối tượng, mong rằng Trình tiểu thiếu gia chớ dây dưa, làm mất mặt gia tộc lớn."

Trình Diệp không hiểu ra sao nhìn công tử bột: "Con mắt nào của ngươi thấy ta dây dưa hắn ta, nếu không phải ngươi gọi ta lại, ta đã sớm rời đi, bất quá —— mắt người đầy đường đều nhìn thấy ngươi đang dây dưa hắn ta, lời này dùng ở trên người ngươi thì hợp lý hơn."

Cặp mắt đào hoa đẹp đẽ của Trình Diệp nhìn về phía Phùng Ngọc Hiên: "Phùng công tử không hổ là thủ đoạn cao cường, nhanh như vậy đã tìm thấy được chỗ dựa mới, cũng không biết lần này là dùng cách gì để lừa gạt, mặc dù biết cẩu không đổi được thiên tính, nhưng bổn thiếu gia vẫn muốn nhắc nhở ngươi." Cậu tiến lên hai bước, áp sát Phùng Ngọc Hiên, rõ ràng đầy mặt tươi cười, nhưng bởi vì từ trên cao nhìn xuống lại tự nhiên toát ra khí chất người bề trên, dĩ nhiên áp chế Phùng Ngọc Hiên đến mức không dám ngẩng đầu nhìn thẳng cậu, cậu cười một tiếng, cắn răng nói, "Trong số mệnh nếu đã không có mà lại dám cưỡng cầu (cái gì không phải của mình mà dám giành lấy) thì sẽ chết không có chỗ chôn!"

Lời cậu nói dùng cả chân khí, Phùng Ngọc Hiên và công tử bột tu vi thấp hơn Trình Diệp rất nhiều, hai người run run đứng hình tại chỗ, đợi đến khi bóng lưng Trình Diệp đã hoàn toàn biến mất trên con đường này một hồi lâu, thân thể mới chậm rãi hết trạng thái tê dại, tìm về quyền điều khiển.

Công tử bột nhìn phương hướng Trình Diệp biến mất, chửi rủa: "Ỷ vào gia thế bắt nạt người khác thì tính là anh hùng hảo hán gì, có bản lĩnh thì dùng đao thật thương thật đấu một trận." Mà hắn lại quên mất khí thế làm hắn cứng người không dám nhúc nhích là do ai tỏa ra.

Trên mặt Phùng Ngọc Hiên có chút lúng túng, mím mím môi, ngượng ngùng cười cười, âm thầm vui mừng vì Trình Diệp đã đi.

Nhưng là hoàn không chờ bọn họ thở ra một hơi, xa xa liền nhìn thấy Kỳ Duật bước chân vội vã, khuôn mặt lạnh lùng, hướng về bên này đi tới.

Phùng Ngọc Hiên căng thẳng, không tự chủ được run một cái.

Công tử bột thuận theo tầm mắt của hắn ta nhìn sang, liền bị kiếm ý lạnh lẽo đâm đến đau đớn, hắn ta chầm chậm chà xát cánh tay.

So với Trình Diệp, công tử bột sợ nhất vẫn là Kỳ Duật.

Dù sao Kỳ Duật không chỉ thắng ở gia thế, mà hắn còn có tu vi cao thâm và pháp khí cao cấp, nếu thật sự đắc tội Kỳ Duật, với bản lĩnh của Kỳ Duật, để cho hắn ta lặng yên không một tiếng động biến mất mà còn khiến cho không ai biết là việc nhỏ như con thỏ.

"Kỳ công tử, kỳ thực ta và Phùng công tử ——" hai chân công tử bột đều đang run rẩy, kìm lòng không đặng liền tiến lên phía trước muốn giải thích bản thân không có ý tơ tưởng Phùng Ngọc Hiên, thuần túy chỉ là muốn trợ giúp đối phương, nói không chừng còn có thể nhờ vào đó mà nịnh bợ Kỳ Duật.

Dù sao nghe đồn Kỳ Duật có tình cảm sâu nặng với Phùng Ngọc Hiên, thậm chí muốn gì cứ lấy, vì hắn ta không tiếc đối đầu với Trình tiểu thiếu gia, nịnh bợ một chút đối với hắn ta mà nói là ngàn lợi không hại.

Trong lòng hắn ta tưởng tượng rất đẹp, nhưng bỗng nhiên một câu còn chưa nói hết, Kỳ Duật liền lia ánh mắt lại đây, trực tiếp lướt qua bọn họ chạy về phía trước.

Công tử bột sững sờ, quay đầu thấy Phùng Ngọc Hiên đang cúi đầu thật thấp, nghi hoặc khó hiểu: "Ngọc Hiên, sao ngươi không gọi Kỳ công tử, hình như hắn không nhìn thấy ngươi."

"Không có chuyện gì, hắn đi gấp như vậy, có lẽ là có việc gì gấp, không cần quấy rối hắn." Sắc mặt Phùng Ngọc Hiên biến đổi liên tục, nếu như mọi người biết sự thật, bọn họ chắc chắn sẽ không lấy lòng hắn ta như bây giờ, thậm chí còn sợ sẽ đắc tội với Trình gia và Kỳ gia mà hận không thể cách hắn ta càng xa càng tốt.

Không thể, tuyệt đối không thể, ít nhất bây giờ oán hận đang rất cao, hắn ta nhất định phải nhẫn nhịn.

May là Kỳ Duật bận đuổi theo Trình Diệp, không không rảnh thời gian quan tâm hắn ta, sắc mặt Phùng Ngọc Hiên trắng bệch, nhưng lại mừng thầm trong lòng vì sống sót trong tai nạn.

Hắn ta hoàn không quên được ánh mắt cuối cùng khi Kỳ Duật nhìn hắn ta, giống như một lưỡi kiếm sắc bén, mạnh mẽ đâm vào trong lòng hắn ta.

Trong nháy mắt đó, Phùng Ngọc Hiên như rơi vào hầm băng, máu trong cơ thể như ngừng chảy, hiện tại nhớ tới còn có chút nghĩ mà sợ, đời này hắn ta không muốn trải nghiệm lại loại cảm giác kề cận cái chết đó.

Công tử bột nhìn sắc mặt Phùng Ngọc Hiên, cảm thấy kỳ quái, đang chuẩn bị nói chuyện liền bị Phùng Ngọc Hiên cắt ngang.

Phùng Ngọc Hiên không muốn nhắc đến Kỳ Duật, nghe đến cái tên này chân hắn ta sẽ không tự chủ được mà phát run.

Phùng Ngọc Hiên cúi đầu, ngại ngùng mà cười cười: "Kỳ Duật có nói với ta là gần đây hắn rất bận rộn, cũng không thể vì tâm tư của ta mà trì hoãn chuyện đại sự của hắn."

Công tử bột đang treo trong lòng đầy dấu chấm hỏi liền thở ra một hơi, lập tức bị sự 'săn sóc' của Phùng Ngọc Hiên làm cho cảm động, hắn ta hâm mộ nói: "Ngọc Hiên, ngươi thật là tốt, Kỳ Duật thực sự là phúc ba đời mới có thể lấy được ngươi."

Phùng Ngọc Hiên mím môi, trong con ngươi xẹt qua mấy phần thất vọng. Ở chung nửa năm, hắn ta thật sự rất yêu Kỳ Duật, hắn ta cũng có thể cảm nhận được tình cảm của Kỳ Duật đối với mình, nếu không phải từ đâu chui ra Trình Diệp thì hắn ta và Kỳ Duật sao có thể trở mặt thành thù.

Con ngươi hắn ta giật giật, suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy Kỳ Duật nhất định là còn yêu mình, chỉ là vì bị mình lừa dối nên có hơi tức giận mà thôi, chỉ cần chờ hắn hết giận, chỉ cần mình dỗ ngọt hắn, hai người bọn họ nhất định sẽ trở lại như trước.

Trình Diệp chẳng qua chỉ cùng Kỳ Duật 'trải qua một đêm' mà thôi, mình mới là người yêu đã ở chung với Kỳ Duật nửa năm qua, cho dù là lâu ngày sinh tình, Kỳ Duật nhất định cũng sẽ lựa chọn mình.

Hắn ta nhìn theo hướng Kỳ Duật rời đi, trong con ngươi xẹt qua một tia sáng đầy tự tin.

Chỉ cần hắn ta nỗ lực, nhất định sẽ làm cho Kỳ Duật lại yêu hắn ta.

Trình Hi vẫn là lần đầu tiên được đi dạo phố, các loại náo nhiệt và đồ chơi này kia trên đường nhóc xem đến hoa cả mắt, cũng không biết nên xem cái nào trước, Trình Diệp thì nhàn rỗi, cứ thế dẫn nhóc đi dạo, thỉnh thoảng mua một vài đồ chơi mà tiểu hài tử yêu thích đưa cho nhóc.

Tuy rằng Trình Hi ngoài miệng từ chối, nhưng Trình Diệp nhìn ra được sâu trong nội tâm đứa nhỏ thật ra là rất thích, dù sao cũng vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.

Chỉ trong thời gian ngắn, trên tay hai người đã cầm đầy đồ chơi.

Trình Diệp quay đầu nhìn thấy kẹo hồ lô đỏ đỏ hồng hồng, nước miếng lập tức tràn trong khoang miệng, tính mua thêm một cây đưa cho Trình Hi nhưng đáng tiếc lại bị Trình Hi kéo đi, tay kia của nhóc đã quá nhiều đồ, thật sự không thể cầm thêm bất cứ thứ gì nên chỉ có thể nhịn đau lắc đầu.

Trình Diệp: "Không sao, ngươi buông ta ra trước đã, chỉ cần nhớ luôn theo sát ta là được."

Gương mặt bánh bao của Trình Hi nhăn lại, lắc đầu kịch liệt hơn.

Trình Diệp cảm nhận được rất rõ ràng tay đang nắm cậu của đứa nhỏ siết chặt hơn, như đang sợ cậu bỏ rơi nhóc.

Trình Hi: "Không, ta không muốn ăn."

Trình Diệp: "... Đứa nhỏ này thật là, ta thấy ngươi nuốt nước miếng, ngươi không muốn ăn thì đừng nhìn nó chằm chằm không chớp mắt như vậy. Ta cũng sẽ không nhân cơ hội chạy mất, buông ra một lát thì có sao."

666 không lên tiếng.

Trình Diệp nhìn một chút kẹo hồ lô trong tay, lại nhìn mặt Trình Hi trong nháy mắt như biến thành mướp đắng, thỏa hiệp nói: "Được rồi, vậy ngươi không muốn ăn thì ta ăn?"

"Rầm —— "

Trình Hi vội vàng im lặng, thậm chí còn muốn che hầu kết của mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng.

"Ha ha ha, Trình Hi, ngươi muốn ăn thì cứ nói, ở trước mặt ta còn ngại ngùng cái gì chứ." Trình Diệp nói xong, liền nhìn thấy cổ Trình Hi lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà đỏ lên, cậu cười càng thêm vui vẻ hơn.

Trình Diệp cố ý cắn một miếng kẹo hồ lô, thưởng thức rồi lớn tiếng, khoa trương kêu lên: "Chua chua ngọt ngào, ăn thật ngon!"

666: "..."

Hầu kết của Trình Hi lại đảo lên xuống, hai con mắt đều có thể làm đèn phát sáng tới nơi rồi.

Trình Diệp cũng không dám đùa đứa nhỏ ngoan này quá trớn, đem kẹo hồ lô tới miệng đứa nhỏ, nhìn đứa nhỏ kinh ngạc nhìn mình, cười híp mắt nói: "Như vậy không phải là không cần buông tay rồi sao."

Đứa nhỏ nhìn cậu, lại nhìn kẹo hồ lô, đầy cẩn trọng cắn một miếng, ánh sáng trong con ngươi càng thêm sâu.

Trình Diệp: "Ăn ngon đúng chứ?"

Trình Hi gật gật đầu.

Nhìn mắt đứa nhỏ chứa đầy chân thành và sự thuần khiết, Trình Diệp chỉ cảm thấy tâm tình như chó táp vì gặp phải Phùng Ngọc Hiên cứ thế bay đi, vui vẻ trở lại.

Đáng tiếc tâm tình vui sướng cũng không duy trì được lâu, bởi vì cậu nhìn thấy Kỳ Duật.