Sau này tôi gặp Triệu Y, tôi thấy nơi cô ấy sự đồng cảm.
Cô ấy có một người mẹ trọng nam khinh nữ, em trai bị ung thư m.á.u mà không có tiền chữa trị, nên cô ấy tự nguyện l.à.m t.ì.n.h nhân của một người đàn ông đã có vợ, đổi lấy tiền cho mẹ chữa bệnh cho em.
Có lần tôi vô tình thấy cô ấy vừa gọi điện xong, mặt đầy chán ghét, buông một câu rất nhẹ:
“Chết đi có khi lại tốt hơn.”
Cô ấy quay đầu, thấy tôi đứng đó, giật mình, không biết nên giải thích thế nào.
Sau này em trai cô ấy thật sự chết.
Cô ấy được giải thoát, cũng dứt khoát chia tay người đàn ông kia.
Nhưng tin đồn nổi lên khắp trường. Hình cô ấy cùng người đàn ông lớn tuổi ra vào khách sạn lan truyền đầy rẫy.
Cô ấy giải thích đó là chú họ, chẳng ai tin.
Một cô gái “tai tiếng” như vậy, chỉ cần thân thiết với bất kỳ người đàn ông nào, cũng sẽ bị gán mác tình nhân.
Lần này, tôi là nhân vật nam chính trong tin đồn đó.
Mẹ tôi nổi giận đùng đùng, chỉ trích tôi gay gắt. Khoảnh khắc đó, tôi thấy vô cùng mệt mỏi.
Mệt mỏi đến tận cùng.
Bà ấy nói, bà thà để tôi ở bên Ngô Ngu còn hơn.
Tôi bật cười:
“Mấy người thích thì cưới cô ấy về làm vợ đi.”
Mẹ giáng cho tôi một cái tát.
Ngô Ngu theo sau tôi, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Tôi cúi đầu nhìn cô ấy lạnh lùng:
“Bố mẹ anh ở xa như vậy, sao có thể biết được chuyện giữa anh và Triệu Y?”
“Có phải em lại lôi bố mẹ anh ra để ép anh không?”
Cô ấy cuống cuồng giải thích: không phải cô ấy.
Và đúng là không phải cô ấy.
Là một giáo sư quen mẹ tôi ở trường đại học.
Nhưng tôi đã không xin lỗi Ngô Ngu.
Lúc đó… tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô ấy nữa.
Không biết từ khi nào, bên cạnh cô ấy xuất hiện một người đàn ông – La Trì, sinh viên trường Y.
Tôi chưa từng thấy cô ấy quan tâm đến một người khác phái như thế.
Trưa nào cũng ăn cơm cùng cậu ta ở căn tin, vui vẻ xách một túi đầy đồ ăn vặt đi tìm cậu ta. Thậm chí khi lướt các trang mua sắm, còn hỏi tôi:
“Con trai các anh thường dùng d.a.o cạo râu hãng nào thế?”
Tôi liếc cô ấy một cái, hỏi ngược:
“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
Cô ấy ấp úng bảo, hỏi giúp bạn cùng phòng.
Nhưng sự thật là tôi tận mắt thấy cô ấy đem d.a.o cạo râu cùng một túi hoa quả đến tặng La Trì, còn đưa tay chạm nhẹ cằm cậu ta, cười nói:
“Cạo cho tinh tế một chút nha~”
Khoảnh khắc đó, cơn giận dữ xen lẫn kinh ngạc bùng nổ trong tôi, ngay cả bản thân cũng không ngờ tới.
Có lẽ, suốt những ngày tôi cố tỏ ra xa cách với cô ấy, cố tình lạnh nhạt, giả vờ không quan tâm, thì từng chút từng chút, lớp phòng bị trong tôi đã bị cô ấy bào mòn.
Từ giây phút cô ấy ôm tôi khóc vì con mèo chết, tôi đã biết, tôi không còn chán ghét cô ấy nữa.
Cô ấy là nơi duy nhất cho tôi thở được trong ngôi nhà này.
Nhưng cô ấy không biết cái miệng cứng đầu của tôi.
Không biết một thằng nhóc non nớt có thể ương ngạnh và khẩu thị tâm phi đến thế nào.
Cô ấy đến tận khi c.h.ế.t vẫn nghĩ là tôi ghét cô ấy.
Cô ấy đến tận khi c.h.ế.t vẫn nghĩ tôi yêu Triệu Y.
Ba chữ ấy “Xin lỗi anh.”
Khi cô ấy viết xuống… là tâm trạng gì?
Tất cả những đau đớn từng bị tôi chối bỏ, tất cả những tổn thương từng bị tôi lãng quên, từng lần tôi làm cô tổn thương, từng khoảnh khắc tôi bỏ rơi cô trong cô đơn, tất cả những gì cô đã chịu đựng một mình, căn bệnh ung thư, nỗi sợ hãi khi cái c.h.ế.t đến gần.
Từng đợt, từng đợt như sóng lớn, dội thẳng vào tôi.
Tôi quỳ sụp xuống, ôm cuốn nhật ký trong tay, cuộn người lại như một đứa trẻ.
Và bật khóc đau đớn.
Cuối cùng, tôi vẫn đến bờ biển ấy, nơi mà bấy lâu nay tôi không dám đặt chân đến.
Tôi sợ, sợ phải nhớ lại dáng vẻ của cô khi rời khỏi thế gian này.
Tôi đứng nơi mép nước, làn gió mằn mặn từ biển khơi thổi rát mặt. Những con sóng xanh biếc vỗ bờ từng đợt, khiến tôi choáng váng buồn nôn.
Từ năm sáu tuổi, sau lần bị sóng cuốn suýt c.h.ế.t đuối, tôi đã mắc chứng say sóng.
Mà cô ấy — Ngô Ngu — lại chính là người đã c.h.ế.t trong biển cả.
Sóng nhẹ nhàng l.i.ế.m lên mu bàn chân tôi, như muốn dẫn dắt tôi về nơi sâu thẳm hơn, nơi cô đã ra đi.
Một bước.
Hai bước.
Trước khi chết, hình ảnh cuối cùng cô thấy là bức ảnh pháo hoa tôi đăng lên vòng bạn bè.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tôi chỉ nghĩ rằng, những chùm pháo hoa rực rỡ ấy có chút giống với cực quang mà cô muốn nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không ngờ rằng Triệu Y lại ấn thích bài đăng ấy.
Với cô, khoảnh khắc đó đã trở thành một màn lãng mạn riêng giữa tôi và Triệu Y.
Khi mặt biển đã dâng lên gần tới ngực, một cuộc gọi bất ngờ kéo tôi trở lại thực tại.
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn, nước đã ngập đến tận thắt lưng.
Tôi cầm điện thoại lên, là mẹ gọi.
Tôi bắt máy, vội lấy tay che micro để bà không nghe thấy tiếng sóng biển và gió lạnh.
“… Có chuyện gì thế mẹ?”
Giọng mẹ tôi mỏi mệt, nhưng dịu dàng:
“Lúc nãy mẹ đang ngủ thì cái vỏ sò tự nhiên rơi xuống đất, giật cả mình. Chẳng hiểu sao lại muốn gọi cho con. Bao giờ con về? Tối muốn ăn món gì?”
Vỏ sò?
Tôi khựng lại.
Đúng rồi, tôi vẫn còn người thân yêu thương nhất đang chờ tôi quay về.
Tôi vẫn còn những trách nhiệm mà cô ấy từng coi trọng hơn cả bản thân mình.
“Đó là tiếng gì vậy? Con… đang ở biển sao?”
Mẹ nghi hoặc hỏi.
“… Không có đâu,” giọng tôi khản đặc, “Con về ngay đây.”
Vài ngày sau.
Tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng nói ở đầu dây bên kia có phần do dự:
“Anh... là em đây.”
“Có một chuyện… em nghĩ là nên nói với anh.”
“Lần trước tụi em đi uống ở quán rượu nhỏ, có lẽ đã gặp chị dâu. Lúc đó chị ấy gầy lắm, đến mức em không dám tin là mình nhận ra đúng người.”
“Tụi em uống hơi nhiều, rồi chẳng hiểu sao lại bắt đầu nói chuyện về anh…”
“Thằng Nhất Nhất tự nhiên lôi chuyện anh từng nói lúc say bên Anh ra kể… Anh nói ở bên chị dâu thấy mệt mỏi, chán nản gì đó… Nghe xong, chị ấy trông rất buồn, rồi bỏ đi luôn.”
“Sau này nghe tin chị ấy mất, em cảm thấy hối hận vô cùng… Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định kể lại chuyện hôm đó cho anh.”
Tôi lặng lẽ buông điện thoại.
Thì ra, đó là lý do khiến cô ấy quyết định ra đi.
Cô ấy sẽ không bao giờ biết được, lần đó tôi trở về là để cầu hôn cô.
Đúng, tôi từng thấy mệt mỏi.
Mệt mỏi vì luôn phải đứng sau, ghen với những thứ vô hình giữa cô ấy và người khác.
Mệt mỏi vì cái vỏ bọc hòa hợp mà hai đứa phải duy trì.
Mệt mỏi vì chúng tôi cứ dằn vặt, cào xé nhau trong im lặng.
Tôi chỉ muốn hỏi cô ấy: em có bằng lòng lấy anh không? Có muốn cùng anh về Anh, tổ chức một đám cưới không?
Nhưng khi tôi về đến nơi, mọi đồ đạc cô đã dọn sạch.
Cô ấy để lại lời chia tay.
Tôi luôn cho rằng, cô ấy thích La Trì.
Họ là bạn hơn mười năm. Nếu không phải vì mối quan hệ với tôi, hay vì bố mẹ tôi, họ có lẽ đã ở bên nhau từ lâu.
Nên khi cô ấy rời bỏ tôi, tôi đinh ninh rằng cô ấy chọn rời đi là để đến bên La Trì.
Mãi đến tận lúc này tôi mới hiểu: cô ấy đã thất vọng với tôi đến nhường nào.
Lần đó, Triệu Y bị cảm, tôi cởi áo khoác khoác lên người Triệu Y.
Tôi đã thấy sự buồn bã trong mắt Ngô Ngu, nhưng cố tình làm ngơ.
Vì đêm hôm trước, tôi thấy cô ấy và La Trì trên sân vận động, lúc La Trì ghi bàn, cô ấy hét lên vui sướng như một đứa trẻ.
Tôi đã ghen phát điên.
Tôi không thể chơi bóng nữa vì chấn thương thần kinh, mà cô ấy lại đi cổ vũ người khác thi đấu.
Khi cô ấy mỏi chân, bám lấy tay tôi, tôi còn mỉa mai cô ấy.
Cô ấy từng giả bệnh để tôi nhượng bộ, tôi cứ nghĩ lần này cũng vậy.
Nhưng lẽ ra tôi nên nhớ, từ sau lần dùng tính mạng mình để lừa tôi, cô ấy không bao giờ dám đùa giỡn với bệnh tật nữa.
Ngay cả khi thực sự mắc bệnh nan y, cô ấy cũng không hé một lời.
Khi tôi đang chăm sóc người khác, thì cô ấy một mình âm thầm chịu đựng cơn đau vì ung thư.
La Trì nói đúng.
Tôi không xứng.
Đến cả c.h.ế.t cùng cô ấy, tôi cũng không có tư cách.
Có lẽ… cô ấy hận tôi.
Nên trong di ngôn cô ấy để lại cho mọi người, chỉ duy nhất không có lấy một câu nói dành cho tôi.
__Hết__