Cho Tôi Sự Bình Yên

Chương 9



Triệu Y trốn trong phòng pha trà lau nước mắt. Tôi bước tới, im lặng rót cho cô ấy một cốc cà phê, đưa qua, bình thản nói:

“Ở công ty chú ý cảm xúc.”



Triệu Y đón lấy, có phần lúng túng:

“Cảm ơn tổng giám đốc.”



Tôi vừa chuẩn bị quay đi thì đột nhiên nghe cô ấy nói:

“Em không phải khóc vì chuyện trong cuộc họp…”



Giọng cô ấy khàn khàn:

“Chỉ là em nhớ đến lần cuối cùng em nói chuyện với Ngô Ngu. Cô ấy mua thuốc ho cho em, bảo uống vào sẽ đỡ nhanh hơn.”



“Chắc lúc đó cô ấy cũng đang rất đau đớn nhỉ…”



“Anh biết không? Hôm xảy ra tai nạn xe, Ngô Ngu tận mắt nhìn thấy anh kéo em ra khỏi xe trước. Biểu cảm của cô ấy rất buồn, là kiểu buồn mà chỉ con gái mới hiểu.”



“Em đoán, chắc cô ấy đã hiểu lầm. Cô ấy cứ nghĩ, sau khi tai nạn xảy ra, người đầu tiên anh muốn cứu là em.”



Tôi khựng lại.



Lúc đó, chân của Ngô Ngu bị kẹt dưới vô lăng do đầu xe biến dạng, cả gương mặt cô ấy trắng bệch.



Triệu Y ngồi ghế sau rên rỉ vì đau, tôi bước xuống xe, lập tức kéo cô ấy ra trước.



Cô ấy hoảng loạn, vô thức bám chặt lấy áo tôi.



Tôi dỗ dành mấy câu, cô ấy mới như bừng tỉnh mà buông tay.



Tôi nhờ người đi đường gọi cảnh sát và xe cứu thương.



Sau đó tôi mới quay lại kiểm tra tình trạng của Ngô Ngu. Cô ấy bị kẹt chặt, tôi thử hạ lưng ghế lái để lấy chỗ kéo chân cô ấy ra, nhưng nút chỉnh ghế bị hỏng, nên tôi chỉ có thể giúp cô ấy lấy mảnh thủy tinh găm trong vết thương ra, đợi đội cứu hộ đến.



Cô ấy vốn rất sợ đau, vậy mà lúc đó… không kêu một tiếng.



Chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay gãy của tôi, rồi khẽ nói:

“Em không sao, thật đấy…”



Thế nhưng đến lúc vào viện, gặp được La Trì, cô ấy lại đỏ mắt kêu “đau quá…”



Ngay lúc đó, tôi đã hiểu, trong lòng cô ấy, có lẽ tôi không đủ để cô ấy tin tưởng như La Trì.



Triệu Y khẽ nói:

“Nhưng em biết, anh kéo em ra trước là để tạo không gian chỉnh ghế cho cô ấy, đúng không?”



Tôi không trả lời.



Tối hôm đó, tôi nhìn thấy một bài viết trên điện thoại:

“Nhảy xuống biển tự vẫn đau đớn đến mức nào?”



Trong phần bình luận, có người chia sẻ trải nghiệm thực tế của bản thân, giữa chừng sẽ hối hận, sẽ vùng vẫy, nhưng không còn đường lui, cảm giác tuyệt vọng, như muốn thở mà chỉ hít toàn nước biển vào phổi, cuống họng như bị đốt cháy…



Tôi không thể đọc tiếp.



Kể từ ngày đó, tôi mất ngủ liên tục, thức trắng hết đêm này qua đêm khác.



Không ngủ được, tôi bắt đầu nấu ăn, dọn dẹp, là lượt từng chiếc áo.



Sáng mẹ tôi dậy, thấy bàn ăn đầy ắp món, ngạc nhiên lắm.



Bà nếm thử một miếng, mắt đỏ hoe:

“Hương vị giống hệt A Ngu nấu…”



Tôi gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, hương vị quen thuộc lan tỏa giữa kẽ răng, nhưng trong lồng n.g.ự.c lại dâng lên một cảm xúc đau đớn xé lòng, như có ai đó chạm vào ký ức sâu nhất trong tâm trí.



Trước đây, tôi chưa từng vào bếp.



Vì sao tôi lại có thể nấu ra món ăn giống cô ấy đến vậy?



Tôi chợt nhận ra, những gì tôi đang làm—từng việc một—đều là những điều Ngô Ngu từng làm.



Và tất cả, đều là thói quen của cô ấy khi mất ngủ.



Vài ngày sau, bên môi giới gọi đến nói có khách muốn mua căn biệt thự, hỏi tôi khi nào có thể ký hợp đồng.



Tôi quay lại căn nhà từng sống cùng cô ấy.



Không còn đồ đạc của cô ấy, căn biệt thự bỗng trở nên trống trải lạnh lẽo.



Bức tường vẽ tranh ngộ nghĩnh đã bị sơn lại, những chiếc gối ôm hình thú trên sofa biến mất, cả chậu cây xanh ngoài ban công cô ấy từng chăm cũng bị dọn đi.



Ngay cả bức ảnh cưới chụp lúc chúng tôi du lịch cũng không còn.



Chỉ còn lại nội thất lạnh lùng, tối giản.



Tôi đứng đó như hoá đá, bất giác muốn tìm lấy chút dấu tích gì còn sót lại của cô ấy.



Nhưng không có.



Tôi lục khắp nơi, từng ngăn tủ, từng hộc bàn, từng góc phòng, vẫn chẳng thấy một chút gì.



Chú gấu bông đâu rồi?



Tôi cuống quýt chạy ra góc vườn, nhưng nó đã biến mất từ lúc nào không hay.



Chắc bị nhân viên dọn dẹp vứt đi như rác.



Thứ cuối cùng cô ấy để lại cho tôi, cũng bị tôi làm mất rồi.



Tôi quay về, lôi hết đống quần áo cô từng mua cho tôi ra, đủ mọi kích cỡ, rải đầy trên giường rồi nằm lên đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Không cần cố ép bản thân ngủ, tôi lại chìm vào giấc ngủ thật nhanh.



Lúc mơ màng, tôi như nghe thấy tiếng thở rất khẽ bên tai, nhẹ như mèo con đang cuộn tròn ngủ cạnh mình.



Một giấc ngủ dài, dài chưa từng có.



Đến khi có tiếng mở cửa, tiếng bước chân khe khẽ vang lên.



Tôi giật mình tỉnh dậy, bước vội xuống lầu.



Nhưng khi nhìn thấy người đó, tim tôi như ngừng đập.



Chỉ là môi giới thôi.



Phía sau anh ta là khách đến xem nhà. Thấy tôi, anh ta cười nói:

“Ồ, Lục tiên sinh cũng ở đây à? Vậy tiện rồi, hai bên có thể gặp mặt làm quen.”



Tôi đưa tay lên che mắt, hít sâu một hơi:

“Xin lỗi… Tôi không bán căn nhà này nữa.”



Tôi đến tìm La Trì.



Hỏi cậu ta địa chỉ nơi Ngô Ngu đã sống những ngày cuối cùng.



Cậu ta lặng lẽ nhìn tôi một lúc, rồi mỉm cười:

“Căn đó tôi đã mua rồi, cậu đừng nghĩ đến nữa.”



Tôi nghẹn lời.



Cậu ta đứng dậy, chậm rãi bước đến gần:

“Tôi biết cậu đang muốn tìm di vật của cô ấy, muốn biết cô ấy sống thế nào trong khoảng thời gian cuối đời…”



“Nhưng cậu không còn cơ hội đó nữa.”



Tôi im lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn cậu ta:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Thật ra tôi rất ghen tị với cậu.”



“Ghen vì cậu luôn hiểu cô ấy hơn tôi.”

“Ghen vì lúc gặp chuyện, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là cậu, không phải tôi.”



“Rõ ràng trước khi cậu xuất hiện, người cô ấy dựa dẫm duy nhất là tôi.”



La Trì bật cười, nụ cười vừa lạnh vừa đau:

“Lục Thời Dư… đó là vì cậu không xứng.”



Tôi lại quay về căn biệt thự.



Nhưng kể từ ngày hôm đó, tôi không còn cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy nữa.



Tôi bắt đầu nhớ lại rất nhiều chuyện.



Mẹ tôi không hài lòng với Triệu Y, cũng sợ tôi sẽ tiếp tục yêu một cô gái như thế, nên ra sức vun vén tôi và Ngô Ngu.



Hôm đó, tôi uống chút rượu với bạn, về nhà thì thấy cô ấy đột ngột xuất hiện.



Giống như một con thỏ bị mưa xối ướt sũng, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng chẳng biết gì, vậy mà vẫn dám cúi đầu giúp tôi cởi cúc áo.



Khoảnh khắc ấy tôi đã nghĩ…



Thấy không, bố mẹ tôi muốn cô ấy đến với tôi, cô ấy thật sự đã đến rồi.



Đêm đó, chắc cô ấy rất sợ, người run lẩy bẩy, sau đó cứ khóc mãi không ngừng.



Về sau tôi cầu hôn cô ấy.



Biểu cảm của cô ấy rất phức tạp, kinh ngạc, do dự, nghi ngờ, nhưng không hề có lấy một tia vui mừng.



Vậy nên tôi nghĩ, cô ấy không muốn gả cho tôi.



Vì thế tôi mới thốt ra câu nói mà đến giờ, mỗi khi nhớ lại, toàn thân tôi như bị hàng ngàn lưỡi d.a.o đ.â.m xuyên, hối hận đến phát đau.



Không ngờ, lời nói đó lại trở thành sự thật.



Ngày hôm sau, tôi vào phòng làm việc, định dọn một số thứ quan trọng, thì phát hiện một quyển sổ ký họa bị giấu trong góc giá sách.



Tôi mở ra.



Trước khi cô ấy đến, thời thơ ấu của tôi rất cô độc, hầu như toàn nằm vẽ một mình.



Sau khi có cô ấy, quyển sổ này thành nhật ký, ghi lại mọi điều về cô.



Lên đại học, có lần tôi tiện tay lật ra, cũng viết thêm đôi nét.



Tôi gập sổ lại, định trả về chỗ cũ, thì vô tình nhìn thấy mặt sau có nét chữ mới: “Xin lỗi anh.”



Là nét chữ của Ngô Ngu.



Tay tôi bỗng khẽ run.



Cô ấy, đã thấy rồi sao?



Chẳng lẽ, vì nhìn thấy cuốn nhật ký này nên cô ấy mới chọn cách rời đi?



Từ nhỏ tôi đã bị dạy phải trở thành một đứa trẻ “đạt chuẩn”.



Cho nên, dù rõ ràng thấy cô gái được bố mẹ nhận nuôi chiếm hết yêu thương và sự quan tâm, dù ghét cô ấy, không muốn cô ấy tồn tại, tôi vẫn phải đóng vai người anh tốt, phải chăm sóc, phải bảo vệ cô ấy.



Bố mẹ tôi không cho phép tôi nổi nóng, cũng không cho phép tôi ích kỷ. Chỉ cần làm hỏng một món đồ chơi thôi, họ cũng sẽ nhìn tôi đầy thất vọng.