Xét cho cùng, nhà tôi vốn mang gene ung thư. Mẹ tôi, dì tôi, cả cụ cố nữa, đều ra đi vì ung thư, mà lại ra đi khi còn rất trẻ.
Tới công ty, tôi bị Triệu Y ngăn lại.
Cô ấy nói bằng thái độ xa cách và khách sáo:
“Tổng Giám đốc đang họp, phiền cô đợi một lát.”
Triệu Y là bạn học đại học của anh, sau khi tốt nghiệp thì làm thư ký riêng.
Mọi chuyện lớn nhỏ của Lục Thời Dư đều do cô ấy lo liệu.
Thời gian họ ở cạnh nhau mỗi ngày, còn nhiều hơn cả thời gian tôi ở bên anh.
Mà điều khiến tôi để tâm nhất là họ từng hẹn hò hồi đại học.
Dù chỉ một thời gian ngắn, nhưng mãi mãi là cái gai trong lòng tôi.
Trong giới bạn bè chung của chúng tôi, ai cũng nói tôi ích kỷ, trẻ con, tính chiếm hữu cao, không cho bất kỳ cô gái nào đến gần anh.
Nhưng để nói lời sa thải Triệu Y, tôi chưa bao giờ dám mở miệng.
Tôi vẫn nhớ rõ như in, cái cách anh đau khổ khi buộc phải chia tay cô ấy.
Hôm đó, Lục Thời Dư sa sút đến cực điểm, nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi chưa từng thấy, lạnh nhạt nhưng phảng phất một tầng u uất:
“Em ngoài việc lấy bố mẹ ra ép anh, còn biết làm gì khác không?”
Giọng anh khàn đặc. Tôi thậm chí còn thấy mắt anh ánh lên chút lệ.
Thích đến mức ấy sao?
Tôi c.h.ế.t lặng hồi lâu.
Anh vốn là người kín tiếng, tôi chưa từng thấy anh vì ai mà lộ ra cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Trước kia, có lẽ tôi sẽ cố chấp, sẽ đứng lì đó chờ anh họp xong, rồi cố tình thể hiện tình cảm trước mặt Triệu Y để giành lại thế chủ động.
Nhưng lần này, tôi chỉ lặng lẽ đưa điện thoại phụ cho cô ấy, dặn sau khi họp thì chuyển lại cho Lục Thời Dư.
Tôi khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi, không ngoảnh lại.
Gương mặt Triệu Y thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
5.
Sau khi nghỉ hưu, bố mẹ của Lục Thời Dư chuyển về căn nhà cũ nằm nơi yên tĩnh hẻo lánh.
Tôi vẫn đều đặn quay về thăm họ mỗi tháng một lần.
Còn Lục Thời Dư thì chẳng mấy mặn mà.
“Bố mẹ anh từ trước đến giờ lúc nào cũng thích em hơn anh.” anh vừa đọc hợp đồng, vừa lơ đãng nói “Em đi là được rồi.”
Mẹ tôi từng mang thai ngoài giá thú, tôi chưa từng biết bố ruột mình là ai.
Mẹ của Lục Thời Dư là bạn thân chí cốt với mẹ tôi. Sau khi mẹ tôi mất, chính họ là người đã nuôi tôi khôn lớn.
Tôi luôn biết ơn họ, nên lúc nào cũng cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn.
Thậm chí có thể nói là lấy lòng.
Lấy lòng dì, lấy lòng chú, và cả… lấy lòng Lục Thời Dư.
Quan hệ giữa anh và bố mẹ vốn không hòa thuận, phần lớn cũng vì tôi.
Anh không biết, người thực sự nương nhờ dưới mái nhà người khác, chính là tôi.
Năm đó, khi Lục tiên sinh và phu nhân phản đối anh qua lại với Triệu Y, là vì phát hiện cô ấy từng bị bao nuôi.
Tấm ảnh làm bằng chứng được đặt ngay trước mặt anh, nhưng anh chẳng hề bận tâm.
“Triệu Y có nỗi khổ riêng.” anh nói.
Dì lúc đó tức đến phát run, chỉ thẳng vào tôi:
“So với việc ở bên ngoài tìm những đứa không ra gì như vậy, chẳng bằng cưới A Ngu đi, ít ra còn là một cô gái sạch sẽ, trong sáng!”
Lục Thời Dư chỉ nhếch môi, nụ cười nhạt lạnh lùng:
“Mấy người thích, thì tự cưới về đi.”
Tôi rời khỏi dòng hồi ức, nhẹ nhàng dỗ dành anh:
“Mình cùng đi đi, như vậy họ sẽ càng vui hơn.”
Anh vẫn dửng dưng như cũ:
“Chỉ cần em vui là được.”
Tôi đành thỏa hiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn anh một lúc, rồi đứng dậy cầm lấy túi xách:
“Trong bếp có cơm đấy, nhớ ăn nha.”
Anh chẳng ngẩng đầu:
“Ừ. Đi đường cẩn thận.”
Để đến được căn nhà cũ, tôi phải lái xe suốt ba tiếng.
Tôi giỏi ăn nói, vài câu đã khiến chú dì cười vui như Tết.
Tôi phụ dì xới đất, bón phân, gieo hạt củ cải. Cả khung giàn cho mầm đậu tôi cũng dựng lên đàng hoàng.
Mồ hôi nhễ nhại, tôi chẳng hay mình đã gục đầu ngủ thiếp đi trên bàn đá giữa vườn rau.
Lúc tỉnh lại trời đã chạng vạng. Trên người có khoác áo của chú, cánh tay thì bị muỗi đốt mấy vết.
Ánh hoàng hôn rực rỡ như lửa, nhưng lại mang theo sự ấm áp dịu dàng.
Sau bữa tối, tôi chuẩn bị ra về.
Dì dặn tôi chăm sóc Lục Thời Dư thật tốt.
Tôi mỉm cười:
“Dạ, con biết rồi.”
Chú lại dịu giọng:
“Còn con cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe, sắc mặt trông hơi tiều tụy đó.”
Có đôi khi, chỉ một câu quan tâm rất đỗi bình thường cũng đủ để nước mắt trực trào.
Tôi cố nén cái cay nơi sống mũi, cười nói:
“Lần sau con không thức khuya nữa.”
Trên đường quay về, tôi chợt nhận ra —
Có lẽ sau này tôi không thể tự mình lái xe được nữa.
Cơn đau đầu ngày một xuất hiện thường xuyên hơn.
6.
La Trì là bác sĩ điều trị chính của tôi.
Anh ấy khuyên tôi nên nhập viện sớm, về sau, những cơn đau đầu có thể sẽ xuất hiện thường xuyên hơn, thậm chí còn có nguy cơ co giật liên tục.
Tôi lắc đầu:
“Nếu đến mức đó rồi thì chắc tôi đã tự tử mất rồi. Anh cũng biết mà, tôi là người không chịu được khổ.”
La Trì nhìn tôi cau mày một lúc, cuối cùng thở dài.
Tôi không dám tự lái xe, nên anh là người đưa tôi về.
Trên đường đi, La Trì liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Cậu ta vẫn chưa biết gì sao?”
Cậu ta, rất rõ ràng là chỉ Lục Thời Dư.
Tôi khẽ ừ:
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào.”
Anh trầm mặc một lúc rồi khẽ nói:
“Tôi thật sự không tưởng tượng nổi phản ứng của cậu ta.”
Tôi bật cười:
“Chắc anh ấy sẽ thấy may mắn vì cuối cùng cũng được tự do cả đời.”
Việc Lục Thời Dư hối hận nhất trong đời, có lẽ là đã động vào tôi vào năm hai đại học.
Nếu không, thì cũng chẳng đến nỗi bị tôi và cả bố mẹ anh bám riết bắt phải chịu trách nhiệm.
La Trì liếc sang tôi, lắc đầu:
“Hồi đó tôi nói dối rằng em say rồi đồng ý quen tôi. Đúng lúc tôi còn khoác áo em mặc hôm trước, thế là cậu ta tưởng thật, nổi điên lên.”
Tôi cười nhạt:
“Anh ấy nổi giận là vì bị bố mẹ ép phải chia tay với Triệu Y.”
La Trì bật ra một tiếng “chậc” ngán ngẩm:
“Tùy mấy người nghĩ sao cũng được.”
Trời dần tối. Khi đi ngang qua quảng trường thể thao, có một nhóm thanh niên đang chơi bóng rổ, mồ hôi ướt đẫm, tràn đầy sức sống.
Tôi ngẩn người nhìn một lúc rồi nói:
“Dừng xe đi. Tôi chưa muốn về. Anh biết chơi bóng mà, đánh một trận cho tôi xem đi.”
“Tôi á?” La Trì ngập ngừng “Tôi thì chơi bóng bàn được, còn bóng rổ thì… bao nhiêu năm rồi không đụng vào.”