Cho Tôi Sự Bình Yên

Chương 3



Dưới sự nài nỉ của tôi, anh ấy rốt cuộc cũng xắn tay áo, cứng mặt bước vào sân.



La Trì cao ráo, tay chân dài, tuy lúc đầu hơi lóng ngóng, nhưng về sau cũng không kéo cả đội tụt lại.



Một cú ném ba điểm cực đẹp, khiến tôi không nhịn được mà hét lên vì phấn khích.



La Trì lau mồ hôi, đắc ý quay đầu về phía tôi.



Không xa, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.



Anh mặc sơ mi trắng, quần tây, tay áo xắn lên đến khuỷu, gương mặt lạnh lùng đứng lặng bên ngoài sân bóng.



Tôi biết, bên cánh tay ấy, là một vết sẹo dài, dữ tợn.



Là vết thương để lại trong vụ tai nạn xe vì cứu tôi.



Vết rách dài gần hai mươi centimet, gãy xương, phải bắt vít cố định.



Từ sau chấn thương đó, do tổn thương dây thần kinh, các ngón tay anh gần như không còn linh hoạt.



Môn bóng rổ, bóng chày mà anh từng rất yêu thích từ đó không thể chơi lại.



Thậm chí chỉ một ly nước, anh cũng không cầm chắc nổi.

7.



Bàn tay đó từng chắn giúp tôi một mảnh đá vỡ sắc như dao, lao thẳng tới xuyên qua kính chắn gió, một đòn chí mạng.



Vì chuyện ấy, tôi đã day dứt rất lâu.



Trận bóng kết thúc, La Trì đập tay với đồng đội, mồ hôi ướt đẫm bước về phía tôi.



Tôi đưa áo khoác cho anh,

"Về thôi."



Anh phụng phịu:

"Thắng rồi mà một ngụm nước cũng không có à?"



"Chỉ có chai tôi uống dở thôi."



Anh giơ tay ra:

"Vậy đưa tôi đi."



Lúc tôi nhìn về phía sân bóng, Lục Thời Dư đã rời đi từ lúc nào không hay.



Tôi ngượng ngùng:

"Đi, tôi mua nước cho anh."



Về đến nhà, Lục Thời Dư đã tắm rửa xong, mặc đồ ngủ nằm trên giường.



Tôi tắm, lên giường, anh tắt đèn.



Cả đêm, chúng tôi không nói với nhau một lời.



Hôm sau, cuộc hẹn cuối tuần vốn chỉ có hai người, bỗng dưng lại có thêm một người nữa.



"Công ty định triển khai dự án công viên giải trí, anh đưa Triệu Y đi xem địa điểm."

Lục Thời Dư giải thích, giọng điệu bình thản.



Tôi không nói gì.



Chúng tôi đi được một đoạn, Triệu Y có vẻ bị cảm, ho không ngừng.



Lục Thời Dư cau mày:

"Bị bệnh sao không nói?"



Triệu Y cười:

"Cảm mấy hôm rồi, cứ tưởng uống thuốc là khỏi, ai ngờ ra gió lại nặng thêm."



Lục Thời Dư cởi áo khoác, đưa cho cô ấy.



Cô ấy kéo áo sát vào người:

"Cảm ơn sếp đã quan tâm."



Trời âm u, gió lớn, không hề có dấu hiệu ngừng, từng cơn lạnh buốt da.



Lục Thời Dư tìm được một quán cà phê, nhưng buổi trưa khách quá đông, chỉ còn lại chỗ ngồi ngoài hiên.



Anh để Triệu Y ngồi phía trong, tránh gió.



Có lẽ bị gió lùa, cơn đau đầu lại âm ỉ kéo đến, mồ hôi túa ra khắp người, chân tôi bủn rủn, theo phản xạ, tôi níu lấy cánh tay anh.



Anh cúi xuống liếc nhìn:

"Em cũng bị bệnh à?"



Giọng anh, chẳng mấy quan tâm.



Thậm chí còn có chút mỉa mai.



Tôi cố gắng đứng vững, buông tay anh ra:

"Sáng chưa ăn gì, chắc bị tụt đường huyết."



Anh không đáp.



Tôi nói nhỏ:

"Em vào nhà vệ sinh một lát."



Anh chỉ “ừ” một tiếng.



Tôi quay đi, hít sâu một hơi.



Cơn đau đầu khiến tôi chẳng còn suy nghĩ nổi. Trong khoang mũi có chất lỏng nóng ấm đang chảy ra.



Mấy người khách ngược chiều nhìn tôi đầy ngạc nhiên.



Tôi đang bị chảy m.á.u cam.



Tôi vội đưa tay che mũi, cúi đầu, bước nhanh vào nhà vệ sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Khóa cửa phòng lại, tôi gọi cho La Trì, định hỏi cách xử lý.



Nhưng điện thoại đổ chuông mãi không ai nghe. Cảm giác buồn nôn dâng trào, tôi cúi gập người nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu.



Axit dạ dày thiêu rát cổ họng.



Nôn xong, cơn đau đầu có vẻ dịu xuống một chút.



Hạt Dẻ Rang Đường

Tôi dựa vào tường, nghỉ một lát.



Rồi vã nước lạnh lên mặt, rửa sạch vết máu, len lén đi ra cửa hông quán cà phê.



Quay lại, tôi thấy Triệu Y đang ho dữ dội, còn Lục Thời Dư nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.



Mắt tôi bất giác cay xè.



Chắc là vì ghen tị.



Tôi bước tới, đặt lọ Ambroxol và siro ho xuyên bối trước mặt cô ấy:

"Tôi hỏi ở tiệm thuốc, họ bảo bị ho thì dùng cái này sẽ đỡ hơn."



Triệu Y thoáng sửng sốt, rồi nhận lấy:

"Cảm ơn cô, Ngô tiểu thư."



Lục Thời Dư vẫn luôn hướng ánh mắt về phía cô ấy, không nhìn tôi lấy một lần.



"Trông sắc mặt cô không ổn lắm?"

Không ngờ, lại là Triệu Y nhận ra tình trạng của tôi.



Lúc này Lục Thời Dư mới liếc sang, ánh mắt có phần dò xét.



Tôi mỉm cười:

"Chắc do đau bụng nhẹ thôi."



Anh dửng dưng:

"Ăn xong thì về sớm một chút."



Tôi gật đầu.



Trên xe, La Trì gọi lại cho tôi:



"Xin lỗi, nãy bị trưởng khoa gọi mắng nên không mang điện thoại theo. Em sao rồi? Có chuyện gì không?"



Tôi liếc sang ghế lái, rồi nhỏ giọng:

"Tôi đau dạ dày, định hỏi uống thuốc gì. Nhưng giờ đỡ rồi, không sao đâu."



La Trì im lặng một nhịp, rồi nói:

"Vậy đợi em về rồi mình nói chuyện tiếp."



Tôi khẽ cong môi.



Anh ấy lúc nào cũng tinh ý như thế.



Lục Thời Dư quay sang Triệu Y:

"Anh đưa em đến bệnh viện truyền nước."



Triệu Y do dự rồi gật đầu.



Anh lại nhìn tôi qua gương chiếu hậu:

"Còn em? Có cần kiểm tra sức khỏe không?"



Tôi lắc đầu:

"Thả em xuống đây, em tự bắt xe về được."



Anh chẳng phản ứng gì:

"Tùy em."



Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.



Có những lúc, tôi không khỏi tự hỏi: Nếu Lục Thời Dư biết tôi sắp chết, liệu anh có hối hận vì đã đối xử với tôi như thế này không?



Nhưng rồi tôi lại chợt bừng tỉnh:



Liên quan gì đến anh ấy đâu. Là do tôi… tự lựa chọn giấu anh.



Vài phút sau, Lục Thời Dư dừng xe ở ngã tư, thả tôi xuống.



Triệu Y có chút áy náy nhìn tôi.



Chiếc xe nhanh chóng rời đi.



Tôi đứng yên một lúc, rồi giơ tay gọi taxi.

8.



Tôi không về nhà.



Tạt vào cửa hàng tiện lợi mua một lốc bia, rồi ra bờ sông Lộc giang, ngồi uống giữa gió lạnh.



Cũng không phải là muốn làm khổ bản thân, tôi chỉ uống có nửa lon, phần còn lại cầm trên tay cho ấm.



Vì trời lạnh, tôi tiện thể ghé một cửa hàng ven đường mua một chiếc khăn choàng.



Trước đây, La Trì từng hỏi tôi:

“Sao em không nói với người thân về bệnh tình của mình?”



Trước khi mẹ tôi mất, người chăm sóc bà suốt là tôi.



Hình ảnh cuối đời của bà, gầy gò hốc hác, tĩnh mạch co lại đến mức kim tiêm không còn đ.â.m vào được, trở thành ký ức sâu nhất đọng lại trong tôi.



Mỗi lần nhớ lại, như có một đám mây đen đè nặng trong lòng. Đêm nằm mơ, vẫn không thể quên cảm giác tuyệt vọng, lạnh lẽo khi chứng kiến người thân bị bệnh tật giày vò.



Tôi không muốn cái c.h.ế.t của mình giống như vậy.



Thay vì bắt họ phải cùng tôi chịu đựng những đợt điều trị vô vọng, chứng kiến tôi ngày một yếu ớt, tiều tụy…



Tôi thà để họ nhớ đến tôi trong hình ảnh rạng rỡ và khoẻ mạnh.