Chơi Đùa Tình Cảm Với Ảnh Đế

Chương 4



"Tôi muốn nói là, tôi chỉ muốn quay cảnh hôn, với ai cũng được, tất nhiên rồi, nếu là chị Chu Chu thì càng tốt, à không, tôi ý là..."

Tôi đỡ trán.

[Cục cưng à, cưng lộ liễu quá rồi đó.]

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

[Có lý do vô cùng hợp lý để nghi ngờ Giang Tự Bạch thật sự yêu thầm chị Chu.]

[Mẹ kiếp, mau nhìn xem, ảnh đế Tống đột nhiên dùng sức, trời ạ, sao lại khiến tôi nhìn tới mức kích động như vậy chứ!!]

[Cứu, sức bật của Tống Trì không đùa được đâu, tôi không thể tưởng tượng được khi đôi tay ấy dùng lực trên người tôi thì sẽ sung sướng đến nhường nào.]

[Cái ham muốn chiến thắng c.h.ế.t tiệt này, xem ra Giang Tự Bạch đã uy h.i.ế.p Tống Trì rồi, khiến cho anh chỉ lo trong ngoài không đồng nhất, người phía đối diện cũng sắp dí sát mặt lại rồi kìa.]

Đôi mắt đen của Tống Trì trở nên nặng nề, liếc nhìn Giang Tự Bạch, cổ tay kéo theo cánh tay dùng lực, gân xanh trên cánh tay uốn lượn, thậm chí còn có thể nhìn thấy những rung động nhỏ trên cánh tay anh, khớp xương nhô lên bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi…

Sự bùng nổ chỉ trong chớp mắt, Giang Tự Bạch cũng không chịu yếu thế, đáng tiếc, tay của hai người vẫn nghiêng về phía bên của cậu.

“OK, Tống Trì thắng! Chúc mừng chúc mừng.”

Tống Trì nghiêng nghiêng đầu, xoay xoay cổ tay nhìn về phía tôi.

Sau đó liếc nhìn Giang Tự Bạch một cái, không nói gì nhưng nhếch miệng cười.

[Con công xòe đuôi! Lông trên m.ô.n.g đã ngẩng lên có thể mở được một chai nước ngọt có ga luôn rồi~]

“Tiểu Chu, cô chọn một cảnh mà mọi người sẽ diễn lại đi.”

Tôi tùy ý nắm lấy một tờ giấy, khi mở ra, tôi ngây người.

Hứa Trục đứng ở phía sau tôi, lanh mồm lanh miệng đọc nội dung trên tờ giấy lên.

“Nam chính và nữ chính đau lòng chia tay nhau, nam hai trà xanh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”

Khóe miệng Tống Trì chậm rãi nhếch lên, rồi lại nhanh chóng xụ mặt xuống.

[Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười bị biến thành bê tông.]

[Cảm giác giống như bạn đã chăm chỉ ôn thi trong một thời gian dài nhưng cuối cùng lại ôn nhầm môn.]

Tôi càng xấu hổ hơn.

Để tôi và người cũ diễn cảnh chia tay, đây đúng là khung cảnh không thể viết ra trong kịch bản.

7

Chỉ có thể căng da đầu.

Tôi đọc sơ qua đoạn trích.

Là khi nữ chính Lục Điềm đang yêu nam chính Cố Trạch thì được thầy hướng dẫn chọn ra nước ngoài du học.

Lục Điềm hiểu rõ cơ hội du học này là điều không hề dễ dàng mới có được, vậy nên sau khi do dự một lúc cô ấy đã điền vào đơn đăng ký.

Còn Cố Trạch lại chính là bên được “thông báo”.

Hai người cãi nhau không ngừng.

Lục Điềm trách Cố Trạch chỉ lo yêu đương mà không quan tâm đến tương lai, còn Cố Trạch cho rằng Lục Điềm không hề thương lượng với anh về bất cứ chuyện gì.

Cuối cùng Lục Điềm buông lời tàn nhẫn, Cố Trạch cũng không chịu nhượng bộ.

Kết quả là hai người chia tay.

Những gì mà chúng tôi cần diễn là cảnh hai người chia tay và khóc lóc như mưa.

Nói cách khác, cảnh tượng này quen thuộc đến mức khiến da đầu tôi tê dại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Năm năm trước, chúng tôi chính là hai kẻ ngu ngốc đó.

Khi đó tôi rất muốn được trở nên nổi tiếng, muốn làm mọi việc sao cho thật tốt, mà Tống Trì lại rất thản nhiên, thường để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Bởi vì thời gian vào nghề chưa được lâu nên chưa thể hiểu kịch bản một cách triệt để, diễn không tốt lại nhất quyết muốn đạo diễn cho NG, khiến đạo diễn rất khó chịu.

Tôi thức trắng đêm để nghiên cứu kịch bản và tập diễn đi diễn lại trước gương.

Sau khi kết thúc đêm diễn ngày hôm đó, tôi nằm trên ghế tựa và đọc kịch bản dưới ánh trăng.

Tống Trí đứng bên cạnh tôi.

“Làm gì vậy? Anh chắn hết ánh sáng rồi.”

Lúc này giọng nói của tôi đã nghèn nghẹn và tràn đầy cảm giác buồn ngủ.

Tống Trì rút kịch bản trong tay tôi ra, tôi còn chưa kịp cướp lại thì đã ngủ mất.

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi và giúp tôi đuổi muỗi suốt cả một đêm.

Sau đó tôi cố ý trách anh khiến tôi trì hoãn việc đọc kịch bản, còn kéo anh đến diễn chung với tôi.

Sau đó, chúng tôi đã ở bên cạnh nhau trong một khoảng thời gian dài.

Tôi thường xuyên nhớ về buổi tối mùa hè hôm đó.

Những ngôi sao trên trời nhấp nháy liên tục, Tống Trì nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời như sao trời.

Hắn nói: “Anh không muốn làm một ngôi sao lớn, anh chỉ muốn làm ngôi sao của em, em hãy cứ tiến lên phía trước, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Nhưng sau đó, mọi thứ đã thay đổi.

Sau khi sự nghiệp của tôi và Tống Trí có sự khởi sắc, tình yêu của chúng tôi đã bị ảnh hưởng, chưa kể còn có đám paparazzi vẫn luôn theo dõi chúng tôi, vậy nên người đại diện đã ép tôi và anh phải cắt đứt sạch sẽ, nếu không những tài nguyên sau này sẽ không ưu tiên cho tôi nữa.

Tôi chính là người đề nghị chia tay.

Tống Trì đã rất hoảng hốt.

Hắn nói: “Không phải chỉ là tài nguyên thôi sao? Chúng ta cùng nhau cố gắng, khó khăn lúc trước chúng ta còn vượt qua được thì vì sao bây giờ lại không thể?”

Tôi không rơi một giọt nước mắt: “Trong giới giải trí, không có tài nguyên thì cần gì phải lăn lộn trong cái vòng này nữa? Đúng là bởi vì trước đây đã phải chịu khổ đủ rồi nên em không muốn mọi sự nỗ lực của chúng ta trở nên uổng phí.”

Cuối cùng, Tống Trì đưa ra một kết luận: “Cho nên, sự nghiệp của em quan trọng hơn anh, chúng ta ở bên nhau cũng chỉ là chơi đùa, em cảm thấy anh làm ảnh hưởng đến em nên lập tức đá anh đi.”

Tôi không trả lời.

Đêm hôm đó, anh khóc thành Từ Tuấn Đại trên Weibo, còn tôi ôm điện thoại khóc thanh Từ Tuấn Tiểu.

8

“Cô Chu, bắt đầu đi.”

“À, được.”

Tống Trì gọi tôi bằng giọng điệu dửng dưng.

Haizz, người vứt bỏ người ta là tôi, người tiếc nuối quá khứ cũng là tôi.

Cuộc sống mà, phải tiến về phía trước, những gì có được ở hiện tại mới là quan trọng nhất.

Tôi nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.

Khi mở mắt ra, Tống Trì đã đứng trước mặt tôi, hiển nhiên là đang ở trong trạng thái nhập diễn.

“Điềm Điềm, em thật sự muốn chia tay sao?”

Chỉ một giây sau, sắc mặt của Tống Trì đã trở nên suy sụp, đuôi mắt hắn đỏ hoe, hoàn toàn nắm được cảm giác đáng thương.

Nào còn bộ dạng thành thục của hiện tại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com