Chơi Đùa Tình Cảm Với Ảnh Đế

Chương 5



“Lục Điềm, có phải từ trước đến nay, em đều chưa từng quan tâm tới anh đúng không?” Ánh mắt hắn trở nên bi thương, sâu thẳm và tĩnh lặng như một hồ nước nhưng lại ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt như sóng gió nơi sông ngầm.

Tôi hoảng hốt giống như năm đó bị anh chất vấn, khiến tôi nháy mặt trở về quá khứ.

Đối diện với tình huống như vậy, người chột dạ luôn là người né tránh ánh mắt trước.

Tuy rằng tôi không hối hận với quyết định của mình vào năm đó, nhưng việc đúng đắn về mặt lý trí không đại biểu cho việc tôi không cảm thấy áy náy với đoạn tình cảm này.

Tôi cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt anh, nước mắt lăn dài trên má.

“Em có quan tâm, nhưng mà Tống… Cố Trạch” Thiếu chút nữa đã gọi sai tên, tôi nhanh chóng sửa lại.

“Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, không một ai có thể sống mãi trong những ảo tưởng tốt đẹp được.”

Tôi nhìn về phía anh: “Em rất biết ơn và cũng rất hạnh phúc, quan niệm bất đồng chỉ có thể cho phép đôi ta cùng đồng hành trên một đoạn đường, nhưng em vẫn chúc anh tiền đồ như gấm, tương lai xán lạn.”

Tiếp đó, tôi nên dứt khoát xoay người rời đi.

Ngay khi vừa quay người, tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau.

Còn chưa kịp phản ứng lại, tôi đã bị kéo mạnh về phía sau.

Tôi được ôm vào trong lồng n.g.ự.c của Tống Trì.

“Anh…”

“Đừng nhúc nhích, cứ tùy ý phát huy đi, cô Chu không ứng đối được sao.”

Ha, nực cười.

Tôi nhéo nhẹ lên eo Tống Trì.

“Ah…”

Tống Trì vùi đầu vào hõm vai tôi, hơi thở phả lên cổ tôi.

“Sau ngần ấy năm, em vẫn là bộ dạng ấy.”

“Không biết nói thì im đi, mau buông tay ra.”

“Ôm một tí thì làm sao, tiện thể xào CP một chút, giúp sự nghiệp của cô Chu càng được nâng lên tầng cao mới, đây không phải điều em muốn à? Anh đây là đang giúp em, đừng có vô ơn như vậy nha.”

“Tống Trì, anh có…”

“Suỵt, anh sắp xong rồi.”

“Mau tránh ra đi!”

Tống Trì chậm rãi buông tay ra, lại là vẻ mặt đáng thương đó.

Hắn ấn ngón tay cái lên môi tôi rồi hôn xuống.

Mẹ nó…

Tên đàn ông lẳng lơ, chỉ quyến rũ chị gái.

Tống Trì là người nghĩ cái gì là muốn cái đó, khiến tôi sợ tới mức trái tim đập loạn xạ.

Căn cứ vào tố chất nghề nghiệp mạnh mẽ của tôi, tôi không những không thể bày tỏ sự bàng hoàng mà còn phải đau đớn rơi hai hàng nước mắt.

Tống Trì cũng giống như vậy.

“Lục Điềm, anh sẽ không yêu em nữa.”

Trước khi xoay người rời đi, anh đã để lại những lời này.

Camera quay lại được rõ ràng khoảnh hai hàng nước mắt chảy xuống.

Mẹ nó, diễn như thật vậy.

Vậy nên, khi đối diễn với Giang Tự Bạch, tôi vẫn còn nghĩ đến anh.

[Quá tinh tế! Hai người họ không hổ là diễn viên phái thực lực.]

[Ánh mắt khi diễn thật là tuyệt vời, trong một giây đồng hồ khi chị Chu ngước mắt lên, nước mắt đã chảy ra, sao lại có người có thể ngay được vậy.]

[CP của tôi hôn rồi, ah ah ah, hôn rồi!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Tôi có thể nói rằng khi nhìn thấy ánh mắt của Tống Trì, tôi lại nhớ đến “bức ảnh cún con đau lòng” mà paparazzi đã chụp lén cách đây 5 năm không? ]

[Ôm rồi vùi đầu vào cổ, trời ơi, cọ nước mắt lên cổ bạn, cảm nhận được cõi lòng tan nát và hơi thở nóng bỏng, còn có tình yêu sâu đậm của cún con, dùng giọng nói mà chỉ có bạn nghe thấy, nghẹn ngào nói nhỏ bên tai.]

[Phát huy kĩ năng ngay tại sân khấu cũng không có gì quá bất ngờ, nhưng rốt cuộc hai người bọn họ đã nói gì vậy? Tức c.h.ế.t tôi rồi.]

[Hai người bọn họ cũng quá tự nhiên rồi, tôi có thể nghi ngờ một chút…]

[Hai người vì tôi mà tiết lộ chút đi, cho tôi ở biệt thự lái siêu xe tôi cũng đồng ý.]

[Bé yêu Giang Tự Bạch cũng diễn khá tốt đó, nhưng mà so với hai vị tiền bối thì vẫn thiếu một chút, nhưng có thể nắm bắt được cảnh diễn là đã tốt lắm rồi]

9

Màn biểu diễn kết thúc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay.

“Tôi không nghĩ tới phân cảnh này còn có thể diễn được như vậy, xem ra vai nam chính của tôi vẫn còn thiếu chút ý nghĩa.”

Chu Minh khen ngợi nói.

Anh ta chính là diễn viên đóng vai Cố Trạch.

Tiếp đó, mọi người lần lượt diễn những phân cảnh mà mình rút được, sau đó tiết mục này coi như kết thúc.

Buổi tối, khi đang chơi điện thoại, đúng như dự đoán, tôi đã lên vài cái hot search.

Toàn bộ đều là lời khen ngợi về kỹ thuật diễn của tôi và Tống Trì.

Nhưng ai mà ngờ được.

Trong cái ôm mờ ám ấy lại là những lời nói đầy gai góc của Tống Trì.

Tôi hiếm khi mất ngủ.

Nơi ở của chương trình tạp kỹ lần này là một căn biệt thự.

Tôi không ngủ được nên xuống lầu đi dạo.

Nằm trên ghế sô pha, đeo tai nghe chơi game, ngay cả khi có người đứng bên cạnh tôi cũng không biết.

Tôi sợ đến mức thiếu chút nữa đã hét chói tai.

“Chị Chu Chu, là em.”

“Làm cái gì mà giả thần giả quỷ gì vậy, dọa c.h.ế.t người rồi.”

“Ngại quá chị Chu Chu, đã dọa chị sợ rồi.”

Giang Tự Bạch mở một lon nước có ga, tiện tay đưa cho tôi.

“Cảm ơn.”

“Chị Chu Chu không ngủ được à?”

“Ừ, có hơi mất ngủ, cậu thì sao? Hơn nửa đêm xuống đây làm gì?”

“Em nghe thấy tiếng động ở dưới lầu nên xuống xem xem.”

Tôi ngồi xếp bằng, chiếm hơn nửa cái ghế sô pha, Giang Tự Bạch ngồi ở bên cạnh.

“Ai da, thật sự không ngủ được, nghe nói đạo diễn Cố có giấu mấy bình rượu ở đây, chúng ta uống một chút cho dễ ngủ đi.”

“Chuyện này, không ổn lắm đâu.”

Giang Tự Bạch mặc áo ngắn tay và quần đùi, ngồi ngay ngắn trên ghế, trông vô cùng ngoan ngoãn.

“Cũng đúng, trẻ nhỏ không được uống rượu, chị lên trước đi, em uống một mình.”

“Trẻ nhỏ?” Giang Tự Bạch cười nhẹ một cái.

“Chị Chu Chu, thật ra chị chỉ lớn hơn em có ba tuổi thôi.”

“Ba tuổi thì sao nào?”

Mấy năm nay thật ra tôi cũng đã hợp tác với Giang Tự Bạch vài lần, nhưng phần lớn đều là tôi đưa ra đề xuất để hướng dẫn cậu ấy trên hành trình trở thành một ngôi sao.

Thế nên hiện giờ, tôi rất thích dạy dỗ cậu ấy.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

“Trong giới ai cũng đều dựa vào thâm niên, lúc trước khi còn ở trong đoàn phim, tuy rằng tôi lãnh đạm nhưng tốt xấu gì tôi cũng đã lặn lộn ở đây nhiều năm, còn cậu thì sao, nửa đường mới ra mắt, tôi vẫn còn nhớ lúc cậu nhìn chằm chằm vào máy trong cảnh quay đầu tiên, tôi còn chẳng muốn phê bình cậu.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com