Chồng Ma

Chương 15



“Lần đầu gặp tôi đã nhận ra hai người rồi.”

 

“Tôi muốn bù đắp cho anh ấy, nhưng anh ấy hận tôi, tôi đề nghị hợp tác, đề nghị giúp anh ấy báo thù, anh ấy đều từ chối hết.”

 

“Tôi đại khái đoán được, anh ấy không chỉ muốn trả thù người đã g.i.ế.c anh ấy.”

 

“Mà còn muốn trả thù…”

 

Người đã “viết chết” anh ấy.

 

Tôi đoán ra rồi.

 

“Nhưng đó là hai thế giới mà!”

 

“Đúng vậy! Vốn dĩ thọ mệnh của anh ấy chưa tận, vẫn còn cơ hội, nhưng nếu thực sự làm ra chuyện gì, thì thật sự sẽ… tan thành mây khói.”

 

“Cô khuyên anh ấy đi.”

 

Tôi trợn to mắt: “Tôi khuyên á? Cô đánh giá tôi cao quá rồi đấy.”

 

Lục Ninh mấp máy môi, cuối cùng chỉ biết thở dài.

 

16

 

Vì sự xuất hiện của Ngũ Hắc Lục Hắc và Lục Ninh, kế hoạch của đại sư không thể tiếp tục, đành phải xám xịt bỏ chạy.

 

Nhưng lời đồn trong thôn thì đã lan ra.

 

Từ chuyện nhỏ như gà nhà ai chết, đến chuyện lớn như vụ án g.i.ế.c người mấy chục năm trước, đều nói là tôi khắc.

 

Tôi thuận thế lấy cớ trúng xổ số, đề nghị đưa bố mẹ lên thành phố ở.

 

Còn em trai tôi, sắp thi đại học nên tạm thời chưa đi được.

 

Nó vừa nghe xong liền khóc lóc ầm trời.

 

“Chị phát tài rồi là mặc kệ em, số em khổ quá mà!”

 

Cuối cùng, bố mẹ suy đi tính lại, quyết định đi thuê nhà ở thành phố để tiện trông nom em tôi ôn thi.

 

Nói chung, không thể ở lại thôn được nữa.

 

Đêm trước khi rời đi, tôi trằn trọc không ngủ được.O Mai d.a.o muoi

 

Đột nhiên muốn đi thăm mộ của Thẩm Tích.

 

Nhưng tôi lại không dám đi một mình…

 

Trời tối đen như mực, gió núi rít lên từng cơn.

 

Lục Ninh kéo tôi đi, vừa bực vừa bất lực: “Cô sợ thế này còn cứ nhất định đòi đến làm gì chứ?”

 

“Tôi xem rồi, trận pháp trấn áp đã bị phá, chẳng còn gì cả.”

 

Tôi ôm chặt lấy cánh tay cô ấy, chân mềm nhũn như bún.

 

“Tôi cũng không biết, chỉ là rất muốn đến nhìn một cái, không nhìn thì ngứa ngáy trong lòng.”

 

Tôi luôn có cảm giác… sẽ bỏ lỡ điều gì đó.

 

Khiến tôi vô cùng thôi thúc phải đến xem cho bằng được.

 

Lục Ninh thở dài: “Tôi thật chịu thua cô.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thôi được rồi, đừng sợ, có tôi ở đây, mấy con ma vặt không dám lại gần đâu, nếu gặp ác quỷ thì tôi kéo cô chạy trước, đảm bảo cô nguyên vẹn rời đi.”

 

Tôi gật đầu lia lịa, sợ hãi nhìn xung quanh.

 

“Cảm… cảm ơn cô.”

 

“Nhớ là chạy cùng nhau nha.”

 

Lục Ninh cạn lời: “…”

 

“Hay là để tôi cõng cô chạy đi.”

 

“Thế là tốt nhất, tôi nhất định sẽ mềm chân.”

 

Cứ thế, vừa nói chuyện tán dóc vừa đi đến chỗ hôm đó chúng tôi lên mộ.

 

Đĩa cúng dường hôm trước vẫn còn, đồ ăn đã thối rữa hoặc bị thú trong núi ăn mất.

 

Tôi hít sâu một hơi, quỳ xuống đúng chỗ đã từng quỳ hôm ấy.

 

“Cô làm gì thế, Thẩm Tích đã ra ngoài rồi mà.”

 

Tôi không nói gì.

 

Chỉ là lặp lại những hành động khi đó.

 

Dập đầu, cầu nguyện.

 

【Thẩm Tích, sống là tốt nhất, là anh nói với em như vậy.】

 

【Hãy sống tiếp đi, Thẩm Tích.】

 

【Dương thọ chưa tận, vẫn còn cơ hội mà.】

 

Mở mắt ra, tôi đứng dậy.

 

Phủi lớp bụi trên đầu gối.O Mai Dao muoi

 

“Lục Ninh, đi thôi.”

 

Lục Ninh gật đầu, “Đi thôi, bám sát tôi nhé, sau 12 giờ đêm âm khí rất nặng đấy.”

 

Tôi vội vàng gật đầu, ôm chặt lấy Lục Ninh.

 

Sau khi chúng tôi rời đi, trên nấm mồ đơn độc nổi lên trận gió lớn.

 

Thẩm Tích bước ra từ xoáy gió, toàn thân đầy vết thương nhưng không có máu.

 

Anh là quỷ, đã không còn biết chảy m.á.u nữa rồi.

 

Thân thể anh, chỉ có thể dần dần trở nên trong suốt, rồi biến mất.

 

Trạch Minh vội vàng từ chỗ tối bước ra, muốn đỡ lấy Thẩm Tích, nhưng lại lực bất tòng tâm.

 

Giờ đây anh ta có thể nhìn thấy Thẩm Tích, nhưng không thể chạm vào được.

 

“Đại ca, anh đã rất yếu rồi, không thể tiếp tục được nữa đâu.”

 

“Không nhớ ra thì thôi, đừng nghĩ nữa, chúng ta báo thù là được rồi.”

 

“Anh nhìn mấy ngày nay xem, đám người kia bị dọa sợ đến mức tè ra quần, cầu xin khắp nơi, đại ca…”

 

Trạch Minh mắt đỏ hoe.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com