Chồng Ma

Chương 16



Thẩm Tích nhìn con đường núi gập ghềnh, ánh sáng từ chiếc đèn pin dần dần xa dần, yếu dần.

 

“Anh đã nhớ ra rồi.”

 

Hai năm trước, anh bị bao vây, bị truy đuổi chạy đến nơi này.

 

Lúc bị trận pháp trói buộc, khi trái tim bị đ.â.m trúng, anh mới biết kẻ thù muốn luyện hóa anh thành một con rối ngoan ngoãn.

 

Anh liều mạng phản kháng, đánh cược tất cả.

 

Đã nhìn thấy một tia sống sót.

 

Nhưng đúng lúc đó, ý chí của anh lại không còn do anh làm chủ!

 

Anh không thể động đậy, lại bị bắt về lần nữa.

 

Anh thà c.h.ế.t hẳn, còn hơn bị biến thành ác quỷ không ý thức không suy nghĩ.

 

Thế nhưng, đến cả tự sát anh cũng không thể.

 

Anh cảm nhận được linh hồn bị bóc tách.

 

Thân thể đang c.h.ế.t đi.

 

Ý thức tan biến.

 

Cũng chính lúc đó, anh nhìn thấu thiên cơ.

 

Anh nhìn thấy người ngồi trước máy tính kia không ngừng gõ ra từng dòng chữ định đoạt số phận mình.

 

Khi cảm nhận được anh không còn chịu sự điều khiển, nhìn thấy những chữ vừa gõ liền biến mất, người đó phát điên, liên tục gõ lại.

 

Miệng lẩm bẩm: “Nhân vật 2D không cần ý thức, dữ liệu mã hóa không được thức tỉnh, ngoan ngoãn làm nam chính của ta! Đừng phản kháng ta! Đừng giống nữ chính mà phản kháng ta!”

 

Kẻ thù muốn anh trở thành con rối.O mai Dao muoi

 

Người tạo ra anh lại muốn anh trở thành cô hồn dã quỷ, để làm nền cho câu chuyện tiếp theo.

 

Cuối cùng, anh không thắng nổi thiên mệnh.

 

Ký ức này cũng bị xóa bỏ.

 

Đến khi anh lần nữa tỉnh lại, đã nhìn thấy những dòng chữ đó.

 

Biết rõ hoàn cảnh của mình.

 

Giống như trong kịch bản đã định sẵn, trận pháp bị cắt ngang, anh không bị luyện hóa, nhưng bị vĩnh viễn trấn áp ở đây.

 

Chờ đợi… ngày được đánh thức.

 

Lúc này, một giọng nói đầy thành kính và trong trẻo theo gió vọng vào tai anh.

 

“Thẩm Tích, sống là tốt nhất, là anh nói với em như vậy.”

 

“Hãy sống tiếp đi, Thẩm Tích.”

 

“Dương thọ chưa tận, vẫn còn cơ hội mà.”

 

Giống như ngày hôm đó.

 

“Cầu tổ tiên phù hộ con phát tài một lần đi mà!”

 

“Cho con thêm một người bạn trai cao 1m8, có cơ bụng sáu múi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Con muốn ngồi trên cơ bụng đếm tiền, con xin tổ tiên hãy linh nghiệm đi!”

 

17

 

Khi tôi và Lục Ninh về đến nhà thì đã là hai giờ sáng.

 

Vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.

 

"Cô còn định về khách sạn à? Ở lại ngủ cùng với tôi đi."

 

Sắc mặt Lục Ninh thay đổi.

 

"Không cần đâu."

 

Thấy vậy, tôi cũng không ép.

 

"Vậy thì trên đường cẩn thận, đến nơi nhớ nhắn cho tôi."

 

Cô ấy quay người bỏ đi, bước chân vội vã.

 

Cứ như sau lưng có ma đuổi vậy.

 

Vào nhà, tôi rửa mặt lại lần nữa rồi mới mở cửa về phòng ngủ.O Mai d.a.o Muoi

 

"Thẩm Tích!"

 

Cơn buồn ngủ của tôi bay biến ngay lập tức.

 

Lúc này đây, Thẩm Tích đang ngồi trên giường tôi, cơ thể nửa trong suốt, khắp nơi đều là vết thương.

 

Tôi vội vàng chạy tới.

 

"Anh sao vậy?"

 

Tôi muốn chạm vào anh nhưng lại không dám, sợ lỡ tay làm anh đau hơn.

 

Thẩm Tích người mềm nhũn, tựa vào người tôi.

 

"A Du, đau lắm."

 

Một câu "đau lắm" khiến tim tôi run lên từng nhịp.

 

Tôi vội đỡ anh nằm xuống, sau đó khóa trái cửa lại, bắt đầu cởi đồ.

 

"Làm gì vậy?"

 

Ánh mắt anh sâu thẳm.

 

Tôi trừng anh: "Biết còn hỏi!"

 

Tôi ngồi lên người Thẩm Tích, đưa tay định cởi quần anh.

 

Thẩm Tích giữ lấy tay tôi: "Anh không còn sức."

 

Trước đây mỗi khi anh yếu ớt, đều chủ động dính lấy tôi.

 

Giờ tôi đã thế này rồi mà anh còn giữ tay tôi lại.

 

Xong rồi…

 

"Anh không lên nổi nữa à?"

 

"..."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com