Chồng Ma
Sắc mặt Thẩm Tích lập tức đen lại.
Giây tiếp theo, anh ôm lấy eo tôi, nhấc tôi lên.
"Em nghĩ sao, bé ngoan?"
Giọng nói âm trầm, nghiến răng nghiến lợi.
Tôi không kịp đề phòng, đau đến nhíu mày.
"Vậy anh còn lề mề làm gì!"
Thẩm Tích vừa cười vừa hừ lạnh:
"Em giỏi thì đừng có kêu dừng."
Thể lực tôi tuy tốt nhưng cũng có lúc cạn kiệt.
Còn Thẩm Tích thì mặt mày hồng hào.
"Anh tự chuốc lấy đấy."
"Ban đầu anh… không định hành hạ em."
Tôi đảo mắt:
"Câu này anh tin được à?"
Thứ trả lời tôi là tiếng giường cọt kẹt.
Suốt đêm không ngừng.
Ngoài cửa vang lên giọng mẹ tôi:
"A Du, dậy thôi, thu dọn đồ đạc rồi đi."
Tôi cắn tay, ánh mắt tội nghiệp nhìn Thẩm Tích.O Mai Dao muoi
Mãi đến khi mẹ gọi lần ba, anh mới "ban ơn" tha cho tôi, giọng vô cùng tệ:
"Bé ngoan thì lần sau nhớ nghe lời."
Tôi căn bản không dám nói gì!
Khi bước ra ngoài với dáng vẻ như bị hút cạn tinh khí, ba mẹ tôi đều giật mình.
Tôi lấy cớ thức trắng đêm để qua mặt.
Cũng đúng là… thức trắng đêm thật.
Sau khi ba mẹ ổn định xong, họ bảo tôi quay lại đi làm, dặn dò đừng để lộ tiền bạc, cẩn thận kẻ trộm dòm ngó.
Họ còn chưa biết tôi đã nghỉ việc, tôi cũng không nói.
Chào tạm biệt vội vàng xong, tôi thuê một khách sạn, định ngủ ba ngày ba đêm.
Khi tỉnh dậy, Thẩm Tích ung dung ngồi đối diện tôi, uống trà, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi tức đến nghiến răng.
"Ma cũng uống được trà hả?"
Ánh mắt Thẩm Tích nhẹ nhàng lướt qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ma còn làm được em nữa cơ."
"Thẩm Tích!"
Tôi ném gối về phía anh.
Thẩm Tích bắt lấy gối, vuốt vuốt nếp nhăn trên đó.
"Ngủ đủ chưa?"
Mặt tôi đỏ lên, lập tức quay lưng lại.
"Anh đừng làm phiền, em muốn ngủ."
"Ha."
Thẩm Tích bước tới, đặt lại gối cho tôi, sau đó từ tốn nằm xuống.
"Cùng ngủ."
Anh đưa tay ôm tôi.
Rất ngoan ngoãn.
Lúc này, bụng tôi réo lên.
Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của Thẩm Tích.
"Được rồi, tha cho em."
"Ăn trước đã."
Anh kéo tôi dậy, lúc này tôi mới thấy trên bàn đặt sẵn đồ ăn mang về.
"Dùng điện thoại của em đặt đó, ăn đi."
Tôi ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến.O Mai Dao muoi
Trong lúc đó, tôi liếc nhìn Thẩm Tích mấy lần.
"Sao, còn muốn nữa à?"
Tôi trừng anh: "Trong đầu anh ngoài mấy chuyện đó ra không còn gì khác à?"
"Cái ông thầy hôm đó, rút lui dễ dàng vậy luôn sao?"
Tôi vẫn đề phòng ông ta còn hậu chiêu.
Nhưng đến giờ đã hai ngày rồi, lại yên ắng đến lạ.
Thẩm Tích làm bộ làm tịch nhấp một ngụm trà:
"Tất nhiên… là không rồi."
"Hôm em về, anh đã đoán họ sẽ lợi dụng em, nên anh không thể về ngay."
"Anh ở bên kia xử lý vài người, khiến họ không có thời gian lo đến em, nên mới quay về."
"Năm người mặc đồ đen đó là cảnh sát, em biết không?"
Thẩm Tích gật đầu.
"Ừ, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com