Chồng Tôi Bạc Mệnh Tôi Có Bạc Triệu

Chương 11





Hai tháng sau, Tần Mộng Nhu nhắn tin báo cho tôi biết cô ấy đã mang thai. Cô ấy muốn tôi cho cô ấy một căn nhà, cô ấy sẽ âm thầm nuôi con một mình, không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi và Khương Nhiễm.



Nhưng, đó là con của tôi, làm sao tôi có thể để mẹ con cô ấy chịu khổ được?



Lúc này sự nghiệp của tôi mới chớm nở, công ty chưa có nhiều lợi nhuận.



Để tránh Khương Nhiễm nghi ngờ, tôi không dám động đến tài sản của mình, mà bàn bạc với bố mẹ sang tên căn nhà ở quê cho Tần Mộng Nhu.

 

Tôi và Tần Mộng Nhu quen biết đã lâu, bố mẹ tôi trước đây biết chúng tôi yêu sớm nên rất ủng hộ tôi đến với cô ấy.



Về sau, thấy gia đình Khương Nhiễm giàu có, có thể giúp đỡ tôi, nên bề ngoài họ cũng chấp nhận Khương Nhiễm.



Tôi hiểu rõ tâm lý của bố mẹ, nhưng để tránh mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, hơn nữa bố mẹ tôi cũng sẵn lòng nhún nhường để lấy lòng Khương Nhiễm, nên tôi sẽ không nói thêm gì.



Con người sống trên đời, ai mà chẳng có chút toan tính?



Mẹ tôi biết tin Mộng Nhu m.a.n.g t.h.a.i con của tôi thì rất vui mừng. Bà không hề trách mắng tôi mà còn lập tức sang tên căn nhà ở quê cho cô ấy.

 

Bà nói đó là cháu đích tôn của bà, bà có thể để ai chịu thiệt chứ nhất định không để Mộng Nhu phải khổ.



Hơn nữa, họ cũng không chỉ có mỗi căn nhà đó. Sau khi kết hôn, Khương Nhiễm mua cho bố mẹ tôi một căn hộ ba phòng ngủ ở Giang Thành, bố mẹ tôi cũng đã dự định chuyển đến đó sinh sống.

 

Mỗi khi nhớ lại những chuyện này tôi đều cảm thấy xấu hổ, trong lòng ngột ngạt, khó mà đối mặt với hai người phụ nữ yêu tôi thật lòng. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn thấy có lỗi với Mộng Nhu nhiều hơn.



Tôi dành tình yêu cho Khương Nhiễm, người luôn ở bên cạnh tôi, kể cả danh phận làm vợ cũng thuộc về cô ấy. Vì vậy, tôi luôn cố gắng bù đắp cho Mộng Nhu bằng vật chất.



Công ty làm ăn ngày càng phát đạt, tiền bạc trong tay tôi cũng nhiều lên, nhưng Khương Nhiễm vẫn không hề hỏi han tôi sử dụng tiền bạc như thế nào. Cô ấy thực sự tin tưởng tôi tuyệt đối.

 

Tôi mua sắm cho Tần Mộng Nhu ngày càng nhiều quần áo và trang sức đắt tiền, hàng tháng cũng đưa cho cô ấy rất nhiều tiền tiêu vặt.



Vì sợ Khương Nhiễm kiểm tra sổ sách, tôi đã nghĩ ra đủ mọi lý do để biện minh. Ví dụ như tôi sẽ nói rằng những món đồ đó là để tặng cho người yêu của khách hàng, chắc chắn cô ấy sẽ không đến mức đối chất với khách hàng đâu.



Nhưng hóa ra tôi đã lo lắng quá nhiều. Khương Nhiễm gần như chưa bao giờ kiểm tra tài khoản riêng của tôi, ngay cả tiền trong tài khoản chung của hai vợ chồng, cô ấy cũng rất ít khi sử dụng, hầu như chỉ tiêu tiền của mình.



Điều này càng khiến tôi trở nên lộng hành. Tôi đã lấy danh nghĩa của bố mẹ để mua một căn biệt thự ở khu đô thị Thúy Đình, cách nhà chúng tôi khoảng ba cây số. Vì con gái sắp đến tuổi đi học mẫu giáo, tôi không thể để con bé học ở trường huyện được.



Tôi còn giới thiệu Tần Mộng Nhu vào làm giám đốc hành chính ở công ty của bạn tôi. Bạn tôi trả lương cho cô ấy năm vạn tệ một tháng, tôi lại bù thêm cho bạn bốn vạn.





Khương Nhiễm m.a.n.g t.h.a.i vào năm thứ ba sau khi chúng tôi kết hôn. Cũng là một năm trước khi tôi phát hiện ra mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Tôi và cô ấy vô cùng vui mừng, bố mẹ hai bên cũng rất hạnh phúc.



Nhưng tôi không ngờ Tần Mộng Nhu lại dẫn con gái đến tận nhà tìm tôi. Tôi vô cùng hoảng hốt, trước giờ cô ấy chưa từng hành động thiếu suy nghĩ như vậy.



Tần Mộng Nhu vừa khóc vừa trách móc tôi, hỏi rằng có phải sau khi con của Khương Nhiễm ra đời thì tôi sẽ bỏ rơi mẹ con cô ấy hay không.



Cô ấy nói rằng mẹ tôi luôn miệng than thở trước mặt cô ấy, giá như Khương Nhiễm sinh con trai thì tốt biết mấy, nhà họ Kỷ sẽ có người nối dõi tông đường, công ty của tôi cũng có người kế nghiệp.

 

Tôi vội vàng an ủi cô ấy, chỉ mong cô ấy nhanh chóng rời khỏi nhà, mà hoàn toàn không để ý đến việc con gái đã lẻn vào bếp từ lúc nào. Tôi không biết con bé vào bếp làm gì, chỉ nghĩ là trẻ con hiếu động nên đi lung tung nghịch ngợm.



Mãi đến tối, khi Khương Nhiễm vào bếp lấy nước thì bất ngờ bị trượt chân ngã, tôi mới phát hiện ra sàn nhà toàn là dầu ăn. Tôi kinh hãi đến run người, lúc này mới nhận ra là Tần Mộng Nhu đã xúi giục con gái làm vậy.



Nhưng con gái tôi mới chỉ có bốn tuổi. Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, làm sao hiểu được hậu quả của việc mình làm.



Tôi không thể để Khương Nhiễm phát hiện ra sự tồn tại của mẹ con cô ấy, nếu không thì hôn nhân của tôi và Khương Nhiễm coi như chấm dứt.



Cuối cùng, tôi đành nhận hết trách nhiệm về mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đứa bé không giữ được, bác sĩ nói đó là một bé trai. Điều khiến tôi đau đớn hơn cả là Khương Nhiễm có thể sẽ không bao giờ m.a.n.g t.h.a.i được nữa.



Tôi quỳ sụp trước mặt Khương Nhiễm, không ngừng tự tát vào mặt mình. Lúc này, ngoài việc tự hành hạ bản thân ra, tôi nào dám cầu xin sự tha thứ của cô ấy.



Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời, đúng vào ngày dự sinh của đứa bé, tôi nhận được kết quả chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối.

 

Tôi cảm thấy như trời đất sụp đổ.



Ban đầu, Khương Nhiễm trách móc tôi, chiến tranh lạnh với tôi, nhưng sau khi biết tôi bị bệnh, cô ấy đã khóc đến sưng húp cả mắt. Cô ấy không còn nhắc đến chuyện đứa bé nữa, mà tất bật liên hệ với các bệnh viện lớn trong và ngoài nước, đưa tôi đi khắp nơi chữa trị.



Cuối cùng, nhờ người bạn chiến đấu cũ của bố cô ấy giới thiệu, chúng tôi tìm đến một vị lão trung y nổi tiếng ở kinh thành.



Vị lão trung y này đã ngừng khám bệnh từ lâu, nhưng bố Khương Nhiễm và người bạn chiến đấu kia đã hết lời cầu xin, cuối cùng cụ già mới đồng ý khám cho tôi vì cảm động trước tấm lòng thành của họ và nể tình họ từng có công với đất nước.



Ban đầu, chúng tôi cũng chỉ thử xem sao, dù sao thì bệnh ung thư cũng đã đến giai đoạn cuối rồi, nhưng thật không ngờ bệnh tình của tôi đã được kiểm soát.



Chỉ có điều Khương Nhiễm phải vất vả vì tôi rất nhiều. Hàng ngày, cô ấy phải dậy từ bốn, năm giờ sáng để sắc t.h.u.ố.c cho tôi, còn phải thay đổi cách chế biến đủ loại món ăn bổ dưỡng.

 

Sau này, rất nhiều lần tôi đã nghĩ, giá như lúc đó tôi có thể dừng lại trước vực thẳm thì tốt biết mấy. Tôi đã thú nhận với cô ấy mọi lỗi lầm của mình, quỳ gối trước mặt cô ấy cầu xin sự tha thứ.



Nhưng, tôi lại tiếp tục phạm sai lầm. Không biết có phải do bệnh tật khiến tâm lý tôi thay đổi hay không, mà mỗi lần nhìn thấy con gái, tôi lại cảm thấy có lỗi với con bé.



Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian cho con bé hơn, thậm chí thường xuyên đưa đón con bé đi học. Sau này, khi nhớ về bố, có lẽ con bé sẽ nhớ đến những khoảnh khắc yêu thương mà tôi dành cho nó?

 

Tần Mộng Nhu khác với Khương Nhiễm, cô ấy yếu đuối, nhu nhược, không có chính kiến, bố mẹ lại trọng nam khinh nữ. Nếu cô ấy đưa con gái về nhà ngoại, chắc chắn mẹ và anh trai cô ấy sẽ không chấp nhận.



Tôi phải lo liệu cho hai mẹ con họ chu toàn. Vì vậy, tôi âm thầm rút vốn của công ty, chuyển dần tiền tiết kiệm thành vàng và tiền mặt.



Tôi muốn sau khi tôi c.h.ế.t, số tài sản đó sẽ được chia cho bố mẹ và hai mẹ con Mộng Nhu. Còn Khương Nhiễm, cô ấy có gia cảnh giàu có, có bố mẹ yêu thương.



Dù tôi không lo lắng cho cô ấy thì cô ấy vẫn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Chính tôi đã tự tay đẩy mọi chuyện vào ngõ cụt.



Tôi đã lợi dụng tình yêu và sự tin tưởng của Khương Nhiễm, không chút kiêng dè mà chà đạp lên cô ấy. Vì vậy, cuối cùng cô ấy phản kháng cũng là điều dễ hiểu. Cô ấy vốn là người quyết đoán, làm như vậy với tôi đã coi như nhân nhượng lắm rồi.



Chỉ là tôi vẫn lo lắng cho hai mẹ con Mộng Nhu, hơn nữa, rất có thể cô ấy đã mang trong mình đứa con thứ hai của tôi.

 

Haiz...



Giá như có thể làm lại từ đầu.



7



Ba năm sau khi c.h.ế.t, tôi vẫn còn lưu lại trên cõi đời này. Tôi nhìn thấy Mộng Nhu cùng bố mẹ trở về quê, nhìn thấy cô ấy bỏ mặc hai đứa con cho bố mẹ rồi đi lấy một người đàn ông đã qua một lần đò.

 

Tôi nhìn thấy Khương Nhiễm có bạn trai mới, rồi kết hôn với anh ta. Anh ta cao ráo và đẹp trai hơn tôi, bố mẹ anh ta nhìn qua cũng biết là người có giáo dục, nói năng nhỏ nhẹ, đối xử với Khương Nhiễm rất chân thành.



Khương Nhiễm xinh đẹp hơn trước, cũng có da có thịt hơn, không phải vất vả chăm sóc cho một kẻ bệnh tật như tôi, cô ấy ngày càng rạng rỡ. Người đàn ông nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, vẻ mặt vô cùng trân trọng.



Tôi nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, thấy bụng của Khương Nhiễm đã hơi nhô lên.



Cô ấy... đã có thai sao?!



Khương Nhiễm nhìn người đàn ông, ánh mắt dịu dàng âu yếm: "Em đã nói là em có thể tự đi khám thai được rồi mà, anh cứ lo công việc của mình đi, em không sao đâu."



"Làm sao được chứ? Mọi việc đều không quan trọng bằng em."



Ánh mắt như vậy, cô ấy cũng từng dùng để nhìn tôi. Nhưng lúc tôi c.h.ế.t, ánh mắt cô ấy nhìn tôi chỉ còn lại sự căm hận và chán ghét. Tôi cứ nghĩ cho dù cô ấy có hận tôi, oán trách tôi thì cũng được. Ít ra trong lòng cô ấy vẫn còn tôi.



Vậy mà, cô ấy đã nhanh chóng quên tôi, sống một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc.