Gần nửa năm nay, tôi gần như lúc nào cũng phải ra hầu tòa.
Một mặt, tôi truy đòi những tổn thất của công ty, khởi kiện đám bạn xấu của Kỷ Hoài Kha vì tội cấu kết với anh ta làm giả nợ, rửa tiền phi pháp; mặt khác, tôi còn phải đôi co với Tần Mộng Nhu trước tòa.
Vụ kiện trước có đầy đủ bằng chứng, nên hai lần ra tòa đều diễn ra khá thuận lợi.
Nhưng Tần Mộng Nhu lại nhất quyết không chịu trả lại số tài sản mà Kỷ Hoài Kha đã tặng cho cô ta, lúc này cái thai trong bụng cô ta đã sắp đến ngày sinh.
Kỷ Hoài Kha c.h.ế.t rồi vẫn được làm bố. Cuối cùng, tòa án buộc phải thi hành án.
Ngày thu hồi biệt thự và xe, Tần Mộng Nhu ôm bụng khóc lóc t.h.ả.m thiết, cô ta gào lên: "Sao cô ác độc vậy? Hai đứa con của tôi cũng là con của Hoài Kha, sao cô không thể đối xử tốt với chúng? Bảo sao cô không sinh được con, đây chính là báo ứng của cô đấy."
Cô ta liên tục dùng những lời lẽ cay độc nhất nguyền rủa tôi sau lưng. Tôi không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cứ thế đi thẳng về phía xe. Nếu như nói, báo ứng cho việc tôi mù quáng yêu nhầm người là không thể có con, Vậy thì, báo ứng của các người chính là tôi!
Sau này, tôi mong cô ta sẽ sống như một con giòi bẩn thỉu, mãi mãi bò trườn trong bóng tối, dù sao loại người như cô ta cũng chẳng dám ló mặt ra ánh sáng.
Sau khi tôi lên xe, tài xế khởi động máy, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe cộ tấp nập dần lùi về phía sau, rồi biến mất. Tôi biết, mười bốn năm yêu hận tình thù, đến đây là kết thúc.
Ngoại truyện Kỷ Hoài Kha:
Yêu Khương Nhiễm là một sự tình cờ. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là vào mùa đông năm nhất đại học.
Một trận tuyết lớn vừa trút xuống khuôn viên trường, đẹp như một giấc mơ. Khi tôi đến câu lạc bộ, tôi thấy Khương Nhiễm mặc chiếc áo phao màu hồng phấn đang cố gắng bê một chồng tài liệu tuyên truyền dày cộp của câu lạc bộ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ửng hồng vì gắng sức, trên sống mũi lấm tấm những giọt mồ hôi li ti.
Nhìn thấy tôi, cô ấy cười ngại ngùng, hàm răng trắng bóng: "Bạn học này, bạn có thể giúp mình mang một phần đến phòng sinh hoạt được không? Nó hơi nặng..."
Làm sao để miêu tả nụ cười của cô ấy đây... Nó giống như một cây hoa nở rộ dưới ánh nắng ấm áp của mùa đông vậy.
Tôi không nên rung động.
Tôi đã có bạn gái rồi, cô ấy tên là Tần Mộng Nhu, tuy rằng hai đứa không học cùng trường đại học. Nhưng vào cái đêm sau khi thi đại học xong, chúng tôi đã trao cho nhau tất cả, vượt qua ranh giới cuối cùng của tình yêu.
Tôi không thể phụ lòng cô gái ấy, người mà trong mắt và trong tim chỉ có mình tôi. Thế nhưng, tôi vẫn rất muốn làm quen với cô gái trước mặt này. Tôi nhận lấy phần lớn số tài liệu từ tay cô ấy.
"Chào cậu, tôi tên là Kỷ Hoài Kha."
Cô ấy mỉm cười cảm ơn tôi, dịu dàng đáp: "Chào bạn học Kỷ, tôi tên là Khương Nhiễm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đã phải lòng Khương Nhiễm. Thật lòng thích cô ấy.
Tôi tự nhủ: "Dù sao trường của Mộng Nhu cũng cách đây gần nghìn cây số, cho dù tôi và Khương Nhiễm có đến với nhau thì cô ấy cũng chẳng thể biết được."
Nhưng tôi vẫn do dự, suy cho cùng thì Tần Mộng Nhu là mối tình đầu của tôi.
Tôi nhất thời khó lòng dứt bỏ. Đúng lúc này, Tần Mộng Nhu bất ngờ nhắn tin chia tay tôi.
Cô ấy nói rằng, cô ấy đã phải lòng một anh khóa trên ở trường, họ đã chính thức yêu nhau vào dịp Giáng sinh, cô ấy không muốn lừa dối tôi, cũng không muốn có lỗi với anh khóa trên khi "bắt cá hai tay".
Thực ra, việc Tần Mộng Nhu chủ động đề nghị chia tay khiến tôi thấy nhẹ nhõm, như vậy tôi sẽ bớt áy náy hơn.
Nhưng lòng tự trọng của một thằng đàn ông vẫn khiến tôi không thể vượt qua được nỗi đau này, đến nỗi sau khi tôi kết hôn, khi cô ấy đến tìm tôi "ôn lại chuyện xưa", tôi đã không kìm lòng được mà ngã vào vòng tay cô ấy.
Tôi theo đuổi Khương Nhiễm ròng rã một năm trời, từ mùa đông năm nhất đến mùa đông năm hai.
Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý. Lúc đó, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải yêu thương và trân trọng cô ấy thật nhiều. Cô ấy xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Cô ấy tốt đến mức luôn để ý đến lòng tự trọng của tôi. Khi yêu nhau, cô ấy kiên quyết chia đôi mọi khoản chi tiêu, nhưng lại lén lút nạp tiền vào thẻ ăn của tôi. Cô ấy còn khéo léo mua sắm quần áo cho tôi đủ cả bốn mùa. Dù gia cảnh tôi bình thường, cô ấy vẫn không chê bai mà đồng ý lấy tôi.
Cô ấy đồng cam cộng khổ cùng tôi gây dựng sự nghiệp. Thậm chí, ba trăm triệu tiền vốn khởi nghiệp công ty cũng là do bố cô ấy "cho mượn".
Vậy mà tôi vẫn phụ lòng cô ấy.
Tần Mộng Nhu bước vào cuộc đời tôi khoảng nửa năm sau khi tôi và Khương Nhiễm kết hôn.
Lúc đó, cô ấy vừa ly hôn với chồng. Nghe nói chồng cũ của cô ấy vừa vũ phu vừa ngoại tình. Cô ấy không muốn về quê chịu sự gièm pha của họ hàng nên đã đến Giang Thành tìm tôi.
Tối hôm đó, tôi và cô ấy uống rất nhiều rượu. Cô ấy vừa khóc vừa ôm chầm lấy tôi, nói rằng từ nay về sau cô ấy chỉ còn lại mình tôi, nói rằng cô ấy có lỗi với tôi, không nên chia tay với tôi ngay khi vừa lên đại học.
Tôi đẩy cô ấy ra, lạnh lùng nói: "Anh đã kết hôn rồi, và anh rất yêu vợ mình."
Tần Mộng Nhu nước mắt lưng tròng: "Anh cưới ai em không quan tâm, chỉ cần trong lòng anh còn một chút chỗ cho em là em mãn nguyện rồi, em không ngại làm người tình bí mật của anh."
Cô ấy nhắc lại đêm tốt nghiệp trung học năm nào, những kỷ niệm của chúng tôi trên bãi cỏ mềm mại ở Đào Hoa Pha, rồi bất ngờ hôn tôi.
Tôi định đẩy cô ấy ra lần nữa, nhưng trong đầu lại bất chợt hiện lên hình ảnh ngây thơ và e thẹn của cô ấy ngày xưa. Tôi không còn tỉnh táo nữa, ôm chặt cô ấy vào lòng.