Chồng Tôi Bạc Mệnh Tôi Có Bạc Triệu

Chương 3



Kỷ Hoài Kha ra ngoài vào khoảng 7 giờ tối, lúc về thì đã gần 12 giờ đêm.



Tôi không bật đèn, cứ thế ngồi ngây người trên ghế sofa. Kỷ Hoài Kha về đến nhà, bật đèn lên, nhìn thấy tôi thì giật nảy mình. 

 

“A Nhiễm, sao em vẫn chưa ngủ? Xin lỗi, anh đã làm em lo lắng rồi, đáng lẽ anh không nên về muộn như vậy. Chỉ là anh thấy trong lòng khó chịu quá nên..."



anh ta xin lỗi tôi rồi dang rộng vòng tay ôm tôi vào lòng, cằm nhẹ nhàng cọ xát lên đỉnh đầu tôi.



Vẫn dịu dàng như tám năm qua. Trên người anh ta thoang thoảng mùi nước hoa, cùng nhãn hiệu với loại tôi đang dùng, mùi hương giống hệt nhau.



Nhưng... tôi đã không xịt nước hoa.



Bệnh tình của anh ta đột ngột trở nặng, lại ho ra m.á.u cả đêm, tôi nào còn tâm trạng để ý đến những chuyện này chứ?

 

Thực tế thì sự thật luôn tàn nhẫn hơn những gì chúng ta tưởng tượng. Cú sốc này đã lật đổ hoàn toàn những gì tôi biết về Kỷ Hoài Kha trong suốt mười bốn năm qua, cũng lật đổ những gì tôi biết về bố mẹ chồng.



Tôi cảm thấy bấy lâu nay mình vẫn luôn sống trong thế giới của Truman.

 

Trước tiên, hãy nói về chiếc camera hành trình trên xe của Kỷ Hoài Kha. Loại camera hành trình này có thể lưu trữ dữ liệu tối đa trong vòng 14 ngày, tất nhiên một số trường hợp khẩn cấp sẽ được lưu trữ vĩnh viễn.



Khi tôi cắm thẻ nhớ vào đầu đọc rồi kết nối với máy tính, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi đã hy vọng rằng tất cả chỉ là do tôi suy diễn lung tung, là do tôi quá đa nghi.



Nhưng khi nhìn thấy những hình ảnh đó, m.á.u trong người tôi như đông cứng lại. Mỗi ngày, sau khi ra khỏi nhà, Kỷ Hoài Kha đều đến khu Thúy Đình Ngự Thự để đón một cặp mẹ con.



Tôi quen người phụ nữ đó. Cô ta là Tần Mộng Nhu, giám đốc hành chính của công ty do bạn thân của Kỷ Hoài Kha làm chủ, công việc hiện tại của cô ta cũng là do Kỷ Hoài Kha giới thiệu.

 

Trước đây, anh ta nói với tôi rằng Tần Mộng Nhu là bạn học cấp ba của anh ta, bây giờ đã ly hôn, một mình nuôi con vất vả nên anh ta giúp đỡ giới thiệu việc làm cho cô ta.



Cô bé nhìn khoảng bảy, tám tuổi, là học sinh trường Tiểu học Thực nghiệm. Mấy ngày nay, ngày nào Kỷ Hoài Kha cũng đưa đón cô bé đi học.



Camera hành trình là loại ống kính đơn nên không thể nhìn thấy người ngồi trong xe khi xe đang chạy, nhưng có thể ghi âm lại được. Cô bé gọi Kỷ Hoài Kha là "bố". Người phụ nữ gọi Kỷ Hoài Kha là "anh yêu".



Thậm chí cô ta còn nhắc nhở Kỷ Hoài Kha: "Anh nhớ xóa dữ liệu camera hành trình đi nhé, nếu để cô ấy phát hiện thì không hay đâu."



Người đàn ông đáp: "Anh biết rồi, em yên tâm đi. Cô ấy sẽ không kiểm tra những thứ này đâu. Mấy năm nay, anh bị bệnh, cô ấy bận tối mắt tối mũi chăm sóc anh, anh nhắn tin với em ngay trước mặt cô ấy, cô ấy cũng chẳng buồn liếc nhìn điện thoại của anh lấy một cái. Cô ấy chỉ quan tâm đến sức khỏe của anh thôi. Vị lão trung y mà cô ấy tìm được kê đơn t.h.u.ố.c cho anh quả thực rất hiệu quả, nếu không có cô ấy, có lẽ anh đã không sống được đến bây giờ."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô bé cười khúc khích: "Bố ơi, vậy chẳng phải cô ấy là đồ ngốc sao? Mẹ hay nói cô ấy là đồ ngu ngốc, là con trâu con ngựa làm việc cho cả nhà mình."



Im lặng vài giây, Kỷ Hoài Kha cười khẽ đáp: "Ừ."



Cô bé như được cổ vũ, nói tiếp: "Lần trước con với mẹ đến thăm bà nội, bà nội cũng nói người phụ nữ đó ngu ngốc đấy. Bà còn nói nếu không phải vì cô ấy còn có ích thì chắc chắn đã bảo bố đón mẹ con mình về nhà rồi. Bà nội còn nói, chờ mẹ sinh em bé xong thì sẽ cho bố đón chúng ta về."





Phải diễn tả tâm trạng lúc đó thế nào đây?

 

Tôi cứ nghĩ mình sẽ nổi giận, sẽ suy sụp, sẽ phát điên lên, hoặc là muốn cầm d.a.o đi g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ. Nhưng cuối cùng, tôi chỉ biết cười trong nước mắt, rồi giơ tay tự tát mình hai cái thật mạnh.



Người chồng đầu ấp tay gối với tôi suốt tám năm trời, vậy mà tôi lại không hề hay biết anh ta vẫn luôn lừa dối mình.



Tất cả là lỗi của tôi. Tôi thật ngây thơ khi tin rằng trên đời này thực sự tồn tại tình yêu bất diệt. Đây đúng là lỗi của tôi!



Còn cả bố mẹ chồng, những người mà tôi luôn hiếu thuận như bố mẹ ruột của mình...



Chính tôi đã cho họ cơ hội lừa dối tôi, chính tôi đã không đề phòng họ, họ mới có thể dễ dàng qua mặt tôi như vậy.

 

Vậy thì người đáng bị tát chính là tôi. Sau khi bước qua được bước đầu tiên đau lòng này, tâm trạng tôi cũng bình thản hơn rất nhiều.



Vì vậy, khi nhìn thấy chiếc camera mini trong phòng sách ghi lại cảnh Kỷ Hoài Kha mở ngăn bí mật trong két sắt, để lộ những thỏi vàng, đồ trang sức lấp lánh và cả xấp tiền mặt bên trong, tôi cũng không còn thấy khó chấp nhận như vậy nữa.

 

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những tài sản này, càng không biết đến sự tồn tại của chúng. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng Kỷ Hoài Kha sẽ để lại những thứ này cho tôi. 



Chẳng lẽ trước giờ anh ta luôn cẩn thận giấu giếm tôi, đến khi sắp c.h.ế.t mới đột nhiên lôi hết ra để làm tôi choáng váng: "Vợ ơi, nhìn này! Đây là bất ngờ anh dành tặng em trước khi c.h.ế.t!"



Ha ha...



Tôi chẳng thể nào cười nổi.

 

Anh ta có vẻ đang đau đầu không biết phân chia số tài sản này như thế nào, cứ viết viết, vẽ vẽ trên giấy rồi lại cáu kỉnh xé nát, ném vào thùng rác.



Tôi nghĩ bất cứ ai vào lúc này cũng sẽ cảm thấy bực bội như vậy. Nắm trong tay nhiều tiền của như thế, nhưng bản thân lại sắp c.h.ế.t, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh cho được?



Tôi lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng tràn ngập thù hận.