Chồng Tôi Bạc Mệnh Tôi Có Bạc Triệu

Chương 4



Đêm đó, Kỷ Hoài Kha ngủ lại phòng làm việc. Tôi tỏ ra rất chu đáo, không hề đến làm phiền anh ta. Sáng sớm hôm sau, anh ta ra khỏi nhà như thường lệ, chuẩn bị đến công ty, trên tay còn xách theo túi rác trong phòng làm việc.



Ha ha, đúng là cẩn thận từng chút một.



Anh ta nhìn thấy bàn ăn trống trơn, không được bày biện bữa sáng dinh dưỡng đầy đủ như mọi khi nên không nhịn được khẽ nhíu mày. Nhưng anh ta không hề chất vấn hay trách móc gì tôi, ngược lại còn nhìn tôi với ánh mắt quan tâm.



"A Nhiễm, hôm nay em không khỏe à? Anh đã nói với em rồi mà, buổi sáng em có thể ngủ thêm một chút, không cần vì anh mà phải dậy từ bốn, năm giờ sáng mỗi ngày. Anh xuống dưới công ty ăn tạm cũng được."



Tôi thầm đảo mắt, không trả lời anh ta mà quay vào bếp bưng bát t.h.u.ố.c đã sắc xong ra cho anh ta.



"Cẩn thận nóng. Sức khỏe anh không tốt thì đừng đến công ty nữa. Chúng ta có thể tìm một người quản lý chuyên nghiệp đáng tin cậy để điều hành công ty cũng được mà."

 

Kỷ Hoài Kha nhận lấy bát thuốc, theo thói quen uống cạn một hơi. Khi đưa lại bát cho tôi, anh ta lắc đầu: "Sao có thể giống nhau được? Nhân lúc sức khỏe anh còn ổn, anh phải xử lý xong việc công ty, sau này anh đi rồi giao lại cho em cũng đỡ phải lo lắng."



Tôi khẽ cụp mi xuống, che giấu sự chế giễu trong mắt. Anh ta cầm lấy túi xách ở cửa, bắt đầu thay giày. Ngay khi anh ta sắp bước ra khỏi nhà, tôi lên tiếng gọi anh ta lại.



"Hoài Kha..."



Anh quay lại nhìn tôi, vẻ mặt hơi hoang mang: "Sao thế em?"



Tôi nuốt nghẹn nỗi xót xa trong lòng, cố gắng hỏi: "Có chuyện gì anh muốn nói với em không? Hay là... anh đang giấu em điều gì phải không?"



Tôi nhìn anh chằm chằm, không chớp mắt. Không gian như ngưng đọng lại, bàn tay anh đang cầm túi rác bỗng siết chặt.

 

Cơn gió nồm ẩm ướt ngoài kia theo cánh cửa phòng mở toang tràn vào phòng khách, nhưng cũng chẳng thể xua tan bầu không khí lạnh lẽo lúc này.



Tôi cho anh một cơ hội. Một cơ hội để nói ra sự thật và giải thích với tôi. Nếu anh ta dám thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm mình gây ra và chân thành xin lỗi tôi, thì xem như nể tình anh ta sắp c.h.ế.t, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho anh ta.

 

Kỷ Hoài Kha nuốt nước bọt, anh tránh ánh mắt tôi, hỏi ngược lại: "Em nghe ai nói gì à? Sao tự nhiên lại hỏi thế?"



Thấy tôi im lặng, anh lại nói: "Ngoài công việc ra, anh lúc nào chẳng ở bên em, đến cả ngày anh đi vệ sinh mấy lần em còn biết, anh có thể giấu em chuyện gì chứ? Nếu em không tin, anh thề cho em xem."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Tôi mím chặt môi, cố gắng nở một nụ cười: "Em chẳng nghe ai nói gì cả, nhưng em sợ anh có chuyện gì cứ giữ trong lòng một mình, em muốn nói với anh rằng, dù có chuyện gì xảy ra em cũng sẽ cùng anh đối mặt, dù bác sĩ nói anh còn bao lâu nữa, em cũng sẽ không bao giờ từ bỏ anh, giống như ba năm trước."



Anh sững người, đôi mắt dần đỏ hoe: "Khương Nhiễm, cảm ơn em, kiếp này cưới được em anh mãn nguyện rồi. Em yên tâm, đến phút cuối cùng anh cũng sẽ không từ bỏ, anh sẽ cố gắng điều trị để được ở bên em thêm một thời gian nữa."

 

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt đang tự mình cảm động, cảm thấy hoàn toàn thất vọng: "Vậy anh mau đến công ty đi, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy."



Kỷ Hoài Kha gật đầu, rồi quay người bước ra khỏi nhà. Cánh cửa đóng sầm lại, trái tim tôi như rơi xuống vực thẳm. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến tôi càng thêm kiên quyết với những hành động tiếp theo, không còn chút do dự hay mâu thuẫn nào nữa.





"Cô có nghe thấy những gì chúng tôi nói không?" Giọng nói nghiêm nghị của một người cảnh sát kéo tôi về thực tại.



Tôi nhìn người cảnh sát đang nói chuyện với mình.



"Chúng tôi hiểu nỗi đau mất chồng của cô, nhất thời hành động thiếu kiểm soát cũng là điều dễ hiểu, nhưng cô cũng nên thông cảm cho bố mẹ người ta, bây giờ họ phải chịu cảnh tóc bạc tiễn đầu xanh, cô đừng nên làm họ thêm đau lòng nữa."

 

Người cảnh sát lớn tuổi chân thành khuyên nhủ. Tôi giải thích: "Anh cảnh sát, tôi không hề kích động họ, tôi chỉ gọi điện báo tin con trai họ mất, là họ xông vào nhà tôi đ.á.n.h tôi mà chẳng nói chẳng rằng."



Vừa dứt lời, giọng the thé của mẹ chồng tôi lại vang lên: "Nhà của cô á? Đây là đâu mà nhà của cô? Rõ ràng là nhà con trai tôi mua, cô cút ra ngoài ngay cho tôi."



Mẹ chồng tôi vừa bước vào đã hùng hổ lao xuống cầu thang. Ánh mắt hung dữ ấy như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Thường ngày đã quen với vẻ ngoài hiền lành chất phác của hai ông bà, giờ đột nhiên thay đổi khiến tôi không khỏi bất ngờ.

 

Sao lại có thể hai mặt như vậy chứ?



Tôi lấy ra thỏa thuận tặng cho tự nguyện và chứng thư công chứng có chữ ký của Kỷ Hoài Kha: "Mẹ, anh Hoài Kha không nói với mẹ sao ạ? Một tháng trước, anh ấy đã sang tên căn nhà này cho con rồi, đây là giấy tờ ạ."



Bà ta lập tức giơ tay định giật lấy: "Cái thỏa thuận này chắc chắn là giả, trước đó con trai tôi đã nói với chúng tôi là nó chỉ để lại cho cô cái công ty rỗng với đống nợ thôi, còn căn nhà này với tất cả tài sản đều là của chúng tôi, sao có thể cho cô được?"



Vẻ mặt thương cảm của anh cảnh sát dành cho bố mẹ chồng tôi bỗng chốc thay đổi, trở nên khó hiểu.



Căn nhà này đúng là ban đầu Kỷ Hoài Kha định để lại cho bố mẹ anh, nhưng ai bảo anh ta xui xẻo, để tôi phát hiện ra bí mật của anh ta trước chứ?