Chồng Tôi Bạc Mệnh Tôi Có Bạc Triệu

Chương 9



Đợi đến lúc anh ta gần như chẳng còn giãy giụa nữa, tôi mới nhấc máy gọi cấp cứu. Bốn mươi phút sau khi vào phòng cấp cứu, bác sĩ đi ra, đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch, dặn tôi chuẩn bị tinh thần.

 

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Thế là tôi quyết định từ bỏ điều trị, rồi bình thản ký vào tờ giấy đồng ý. Sau khi ngừng điều trị, tôi vào thăm Kỷ Hoài Kha, coi như là chút tình nghĩa cuối cùng vậy.



Anh ta đang đeo mặt nạ dưỡng khí. Vừa thấy tôi lại gần, anh ta đã trừng mắt nhìn tôi giận dữ, như thể muốn g.i.ế.c tôi ngay lập tức.



Nhưng anh ta không nói được nữa rồi, chỉ có thể thở ra từng hơi đọng lại thành những đám sương mờ trên mặt nạ.



Tôi cúi người xuống, ghé sát tai anh ta, thì thầm: "Tiếc thật đấy, không tống anh vào tù được nữa rồi."



Con ngươi Kỷ Hoài Kha co rút lại, trên mặt lại hiện lên vẻ kinh hoàng.

 

Tôi vẫn mỉm cười: "Tiền trong két sắt tôi lấy hết rồi. Yên tâm, phần tiền dưỡng lão của bố mẹ anh tôi sẽ để lại, nhưng biệt thự với xe hơi của ả bồ nhí kia, cùng tất cả những gì anh cho cô ta, tôi sẽ đòi lại hết."



Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, như cái cách tôi vẫn làm khi chúng tôi còn yêu nhau.

 

"Để tôi đoán nhé, anh có làm xét nghiệm ADN với con bé đó chưa nhỉ? Chắc là chưa, dù sao hai người cũng giống nhau quá mà."



Tôi giả vờ suy nghĩ một lát rồi cười phá lên.



“À mà này, tôi đoán Tần Mộng Nhu lại có bầu rồi đấy, thế thì càng khỏi cần xét nghiệm ADN làm gì."



Kỷ Hoài Kha hoảng sợ đưa tay định gỡ mặt nạ dưỡng khí ra, tôi liền giữ tay anh lại.

 

"Vậy thì, làm sao chứng minh được chúng là con anh? Không phải con anh, thì đừng hòng đòi chia gia tài của anh từ tay tôi."



Giọng tôi tuy nhỏ, nhưng từng câu từng chữ đều rành rọt, đanh thép.



Tôi nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay anh ta: "Phải rồi, anh từng bảo với bạn anh rằng tôi mưu mô, thủ đoạn lắm mà, đúng không? Vậy nên tôi cũng không thể phụ lòng đ.á.n.h giá của anh được. Đáng tiếc là sau này anh sẽ không được chứng kiến những màn kịch hay ho khi tôi đối phó với ả bồ nhí và đám bạn của anh nữa. Yên tâm, tôi sẽ sống thật tốt, anh cứ an tâm mà nhắm mắt xuôi tay đi."



Kỷ Hoài Kha tắt thở ngay trước mắt tôi. C.h.ế.t rồi mà mắt anh ta vẫn trợn trừng. Chắc đây chính là cái gọi là c.h.ế.t không nhắm mắt?



Nhớ lại một tháng trước khi soạn thảo thỏa thuận ly hôn, Kỷ Hoài Kha còn giả bộ lập di chúc. Bản di chúc rất đơn giản, vì trong thỏa thuận ly hôn anh ta đã giao hết tài sản cho tôi, bản thân ra đi tay trắng, nên di chúc chỉ đơn giản là dặn dò hậu sự.



Anh ta muốn tôi giao tro cốt cho bố mẹ anh ta, nói rằng anh ta muốn hồn về cố hương.



Đây chỉ là chiêu trò của anh ta, làm cho có lệ thôi. Suy cho cùng, nếu đã ly hôn thật sự, tôi với tư cách vợ cũ mà đi hỏa táng thi thể, thì chắc chắn sẽ không qua được vòng kiểm tra giấy tờ.



Nhưng anh ta tính toán đủ đường, lại không ngờ tới việc mình chưa kịp ly hôn đã tắt thở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ta từng nói với tôi rằng, Đào Hoa Pha là nơi hắn lớn lên, mỗi mùa xuân hoa đào nở rộ khắp nơi, hắn muốn được chôn cất ở đó. Dĩ nhiên là tôi không thể để anh ta toại nguyện rồi.



Vì vậy, sau khi hỏa táng xong, vừa ra khỏi nhà tang lễ, tôi đã rải tro cốt của anh ta luôn. Cái mà bố anh ta ôm về chỉ là một đống thạch cao giả tro cốt mà thôi.



Khổ nỗi tôi đã phải chuẩn bị từ nửa tháng trước, sợ bố mẹ anh ta nghi ngờ nên phải lên mạng tìm ảnh tro cốt rồi làm giả y như thật.





Tang lễ của Kỷ Hoài Kha còn chưa kết thúc, tôi đã gửi đơn kiện Tần Mộng Nhu ra tòa, yêu cầu cô ta hoàn trả toàn bộ số tài sản mà Kỷ Hoài Kha đã tặng cho cô ta trong thời gian hôn nhân của chúng tôi.

 

Tần Mộng Nhu ngây người. Ngày diễn ra phiên tòa, bố mẹ chồng tôi đều có mặt, bố chồng ngồi ở ghế nhân chứng.



Tần Mộng Nhu gần như sắp khóc: "Con gái tôi chính là con gái của Kỷ Hoài Kha, nó đương nhiên có quyền thừa kế tài sản của bố nó."

 

Vị thẩm phán yêu cầu cô ta đưa ra bằng chứng: "Ở đây, mọi việc đều phải có bằng chứng, cô không thể nói suông được."



"Có chứ, tôi có bằng chứng, tôi có báo cáo giám định ADN đây."



Điều tôi hoàn toàn không ngờ tới là, Tần Mộng Nhu lại thật sự đưa ra một bản báo cáo giám định ADN.



Tôi như bị sét đ.á.n.h ngang tai, hai tay nắm chặt đến mức run lên. Tuy nhiên, sau khi xem xét báo cáo giám định ADN, vị thẩm phán lại cau mày: "Bằng chứng này không có hiệu lực, đây là giám định ADN đơn phương, không thể xác định được mẫu xét nghiệm có phải lấy từ Kỷ Hoài Kha hay không."



Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Tần Mộng Nhu vẫn cố gắng cãi lại: "Tuy là tôi tự ý làm, nhưng báo cáo này cho thấy chỉ số quan hệ huyết thống xác định trên 99,9%, là quan hệ cha con ruột thịt."



Vị thẩm phán truy hỏi: "Vậy cô làm sao chứng minh được mẫu xét nghiệm của người cha là của Kỷ Hoài Kha?"

 

Tần Mộng Nhu cứng họng.



Trong lúc nóng vội, cô ta chỉ tay về phía bố mẹ chồng đang ngồi trên ghế nhân chứng: "Bố mẹ của Kỷ Hoài Kha có thể làm chứng cho tôi, ngày tôi sinh con gái họ đều có mặt, chính mẹ anh ta là người chăm sóc tôi trong tháng."



"Vớ vẩn!" Vị thẩm phán nghiêm mặt.



"Những điều này không thể chứng minh được gì cả, cô còn bằng chứng nào khác muốn cung cấp không?"



Mẹ chồng tôi đứng phắt dậy, sốt ruột nói: "Chuyện này còn cần chứng minh gì nữa? Đứa bé này chính là cháu nội tôi, nó lớn lên giống hệt Hoài Kha hồi nhỏ, cần gì phải làm giám định ADN nữa? Tôi thấy cô chính là bị con đàn bà độc ác Khương Nhiễm mua chuộc rồi, cô nhận tiền của nó nên mới làm khó chúng tôi, loại người như các cô chỉ biết đến tiền thôi."

 

Bố chồng tôi vội vàng lao đến bịt miệng bà ấy lại.



Nhưng vị thẩm phán không phải người dễ bắt nạt, ông lập tức gọi cảnh sát tư pháp đến đưa hai người họ ra khỏi tòa án.