Chồng Tôi Dù Mất Trí Nhớ Vẫn Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 3



Nói xong mới nhớ ra tôi ở ngay bên cạnh. Anh quay sang nhìn, còn tôi lạnh mặt:

“Hồi đó chính anh nhất quyết đòi treo.”

Trước khi cưới, Giang Yến Chu khăng khăng muốn treo cái chữ đỏ lòe đó trong căn hộ phong cách retro này.

Lúc mới cưới, không chỉ ở đây mà nhiều chỗ khác cũng đầy đồ trang trí kiểu đó, sau này đa số dỡ xuống, chỉ còn mỗi chữ “Hỷ” ở đây.

Anh im lặng, nhìn tôi rồi lại nhìn bức tường, như thể đang hoài nghi gu thẩm mỹ của chính mình.

“Em…” – Anh khựng lại hai giây, mới nhớ trọng điểm – “Em tên gì? Với lại… chúng ta thật sự kết hôn rồi à?”

Tôi không biết giờ anh nghĩ gì về cuộc hôn nhân này, hay về tôi – người vợ hợp pháp của anh.

Dù lý trí nhắc tôi rằng ký ức có thể khôi phục, nhưng ánh mắt xa lạ từ chính người nằm cạnh vẫn khiến tôi thấy hụt hẫng.

Tôi đi vào phòng ngủ chính, lục ngăn kéo lấy ra hai quyển sổ đỏ rồi đưa cho anh:

“Đây là giấy đăng ký kết hôn. Em tên Lục Dư Sinh.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Giang Yến Chu lật từng trang, ánh mắt tò mò như đang đọc tài liệu mật. Tôi chẳng đoán được anh nghĩ gì, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn vài giây rồi lại ngước lên nhìn tôi.

Một cậu thanh niên mới mười tám, bất chợt nhận ra mình đã là người có gia đình – không dễ chấp nhận được ngay.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. Là dì giúp việc mà ba chồng tôi sắp xếp đến lo bữa ăn cho Yến Chu.

Cơm nước xong, cả hai chúng tôi ăn khá yên lặng. Ăn xong, anh lại đi vòng quanh nhà như đang khám phá lãnh địa xa lạ, cho đến khi đứng trước cửa phòng ngủ chính.

“Anh có thể vào xem không?” anh hỏi.

“Tất nhiên, đây cũng là phòng của anh mà.”

Giang Yến Chu chậm rãi bước vào, vừa nhìn thấy cảnh trong phòng liền đứng sững lại. Quay đầu nhìn tôi, giọng khó tin:

“Anh… bây giờ ngủ trên ga giường hồng, đắp chăn hồng á?”

“Thì sao?” Tôi nhìn anh. “Anh vốn cũng đâu có ý kiến gì, còn thích họa tiết hoa nhí nữa kìa.”

Cậu trai mười tám tuổi có lẽ chưa biết, đàn ông sau khi kết hôn thì quyền chọn bộ chăn ga gối nệm coi như bằng không.

Tôi không rõ hồi mười tám tuổi anh thế nào, chỉ thấy giờ thần thái và cử chỉ đều ngông ngông kiểu trai trẻ. Nhưng đứng trước bộ ga hồng, vẻ mặt lại rối rắm cực độ.

Ngầu thì không được nằm ga hồng à?

“Giang Yến Chu, anh cứ tự nhiên đi. Em đi tắm rồi lát đổi thuốc cho anh.”

Tôi không biết rằng, sau khi tôi bước vào phòng tắm, người đàn ông trong phòng liền mất hết bình tĩnh.

Nhưng tôi thực sự quá mệt rồi. Từ lúc nghe tin anh gặp nạn đến khi anh xuất viện, tôi luôn căng thẳng. Giờ chỉ muốn tắm sạch sẽ rồi ngủ một giấc.

Tắm xong, mặc bộ đồ ngủ chấm bi đen bình thường, tôi vừa mở cửa phòng tắm đã bắt gặp cảnh Giang Yến Chu vội vàng đẩy ngăn kéo tủ đầu giường, động tác lúng túng thấy rõ.

Tôi nhướng mày.

Tủ đầu giường đó… đúng là có chút “bí mật”.

Trước đây, Giang Yến Chu từng mua cả thùng lớn bao cao su, xếp kín hai ngăn kéo, còn để thêm vài món đồ chơi nhỏ.

Trí nhớ về thời mười tám tuổi thì mất, nhưng anh cũng không còn là trẻ con.

Anh lén nhìn tôi một cái. Bộ đồ ngủ của tôi hoàn toàn bình thường. Nhưng khi tôi bước lại gần, anh bất ngờ lùi lại, lấy tay che mặt, lắp bắp:

“Đừng… đừng lại gần anh…”

Anh ngồi thụp xuống sofa cạnh cửa sổ, hai tay che mặt, cả người đỏ bừng như sắp bốc khói.

06

Đã rất lâu rồi tôi không thấy Giang Yến Chu lộ dáng vẻ ngại ngùng như thế.

Ngay cả lần đầu hôn hay lần đầu chung giường, anh cũng chưa từng bối rối đến mức này.

Cú ngã này, ngoài mất trí nhớ, dường như còn đánh bật ra một phiên bản “tuổi mười tám” ngượng ngùng chưa từng thấy.

“Anh ổn chứ?” tôi hỏi.

Tai anh đỏ ửng. Làn da vốn trắng, bình thường điềm tĩnh, nay lại đỏ rực lên không che giấu nổi.

Tôi định bước đến gần hơn thì điện thoại reo, là mẹ gọi tới.

“Sinh Sinh, tình hình Yến Chu thế nào rồi, có nghiêm trọng không?”

Tôi nhỏ giọng: “Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thật sự mất trí nhớ à?”

Tôi liếc nhìn Giang Yến Chu rồi khẽ ừ.

Ba tôi chen ngang:

“Thế thì sao? Nếu thằng nhóc ấy không bao giờ nhớ lại, hai đứa còn sống nổi không?”

“Không sao đâu, bác sĩ nói sẽ hồi phục.” – Lúc này, chẳng cần thiết để ba mẹ thêm lo.

Cúp máy, tôi quay lại nhìn anh.

Tôi bước tới gần. Càng gần, ánh mắt anh càng d.a.o động:

“Em… định làm gì thế?”

Tôi đứng ngay trước mặt anh, cúi xuống, đặt tay lên đầu:

“Để em xem vết thương.”

So với anh, tôi bình thản hơn nhiều.

Dù sao đây là chồng tôi, việc chạm vào cũng chẳng có gì phải kiêng dè.

Khi tháo băng, vết thương trên trán hiện rõ.

Người đàn ông khỏe mạnh tôi gặp trước chuyến công tác, giờ trở thành chồng bị thương, thậm chí quên mất cả tôi.

Quên việc mình đã tốt nghiệp, đã đi làm.

Quên cả việc mình đã kết hôn.

Bảy năm ký ức bốc hơi sạch sẽ.

Tôi cúi xuống, theo bản năng thổi nhẹ lên vết thương.

Không để ý rằng Giang Yến Chu bên dưới đã cứng ngắc toàn thân, không dám nhúc nhích.

“Còn đau không?” tôi hỏi.

Vài giây sau mới nghe giọng anh, trầm thấp:

“Không… đỡ rồi.”

Tôi suýt thì quen tay cúi xuống hôn trấn an, nhưng kịp nhớ ra anh bây giờ mới chỉ là “mười tám tuổi”, nên dừng lại.

“Đừng cử động, em thay băng cho anh.”

Tôi tập trung xử lý vết thương, không để ý khoảng cách càng lúc càng gần. Tóc tôi buông xuống chạm nhẹ vào mặt anh, hương sữa tắm quấn quanh.

Khi quấn xong lớp băng mới, trước mắt tôi đã là một ông chồng đỏ rực như luộc chín.

Tôi mới giật mình lùi lại một bước.

Đang định nói gì, thì Giang Yến Chu ngẩng lên nhìn, cất giọng:

“Em… có thể kể cho anh nghe, chúng ta đã bắt đầu như thế nào không?”

Chuyện này sao có thể nói gọn trong vài câu. Nếu thật sự phải tóm tắt, thì chỉ có thể là:

“Chúng ta quen nhau qua mai mối.”

“Không phải ý đó.” – Anh ngập ngừng hồi lâu, mới lí nhí:

“Ý anh là… em thích anh ở điểm nào?”

Một Giang Yến Chu mất trí nhớ… thật sự thú vị.

Tôi phải trả lời sao đây?

“Vì anh đẹp trai, lại giàu.” – Thành thật và cũng hơi phũ phàng.

“Chỉ thế thôi?” – Anh cau mày, rõ ràng không hài lòng.

“Xem mắt mà, chẳng phải người ta thường quan tâm mấy chuyện đó sao?” – Tôi cố ý trêu.

“Không lẽ ngoài mấy cái đó, anh chẳng có gì đáng để em để mắt sao?” – Anh không phục, truy hỏi.

“Tất nhiên còn chứ.” – Tôi giả vờ suy nghĩ, thấy anh ánh mắt đầy tò mò, không nhịn được bật cười – “Anh dáng chuẩn, mà chuyện chăn gối của chúng ta cũng hợp nhau. Chẳng phải anh vừa mới thấy bằng chứng ở tủ đầu giường rồi sao?”

Ánh mắt tôi lướt qua ngăn kéo đầy ắp bao cao su.

Và thế là… lại có thêm một ông chồng đỏ như tôm luộc.