07
Trêu chọc một cậu trai 18 tuổi thật ra cũng khá thú vị.
Hơn nữa gương mặt của Giang Yến Chu vẫn không thay đổi, dù mất trí nhớ, nhưng có lẽ vì người vẫn là người đó, nên tôi chẳng thấy chút áy náy nào.
“Vậy tức là, em chỉ đơn thuần nhìn trúng tiền của anh, rồi thèm khát cơ thể anh thôi hả?”
Người đàn ông trước mắt hỏi tôi.
Tôi khoanh tay, nhìn anh hồi lâu, rồi nhếch môi cười:
“Thế còn anh? Trong viện còn gào muốn ly hôn, giờ thì sao, vẫn muốn ly không?”
Anh im lặng.
“Anh bây giờ chẳng có ký ức gì về em, lại đổi ý không muốn ly nữa, vậy chẳng phải cũng là nhìn trúng nhan sắc của em sao?”
“Không giống nhau!” Giang Yến Chu phản bác ngay.
“Khác chỗ nào?”
Anh nhất thời nói không ra, chỉ có thể lặp đi lặp lại:
“Chính là không giống!”
Tôi cũng không cố cãi vã đến cùng, chỉ quay người ngồi xuống giường, nhìn anh hỏi:
“Em chuẩn bị ngủ đây, anh tính sao?”
Câu hỏi này làm Giang Yến Chu hơi khựng, chợt ý thức ra: tôi và anh là vợ chồng, bình thường sẽ ngủ chung giường.
Anh ngẩn người một lúc, tôi mới bật cười:
“Tạm thời anh ngủ phòng bên đi, giường em trải sẵn rồi. Quần áo thì ở phòng thay đồ trong phòng ngủ chính, nếu thấy ngại, thì dọn ít qua đó.”
Ban đầu anh gật đầu, nhưng chỉ sau vài giây chợt phản ứng:
“Hóa ra em chuẩn bị sẵn hết rồi, cố tình không nói, chờ xem anh lúng túng đúng không?”
Tôi nhướng mày:
“Anh nghĩ em là kiểu người đó à? Nếu anh không ngại, thì vẫn có thể ngủ đây, ngay cạnh em.”
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ vài giây sau, Giang thiếu gia mất trí đã hoảng loạn chạy khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng anh, tôi không nhịn được mà cười khẽ.
Cũng chẳng còn sức nghĩ nhiều, vừa tắt đèn, đầu chạm gối là ngủ luôn.
Sáng hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Mở cửa ra, thấy Giang Yến Chu đang ngồi trên sofa, trông như đang suy tư về nhân sinh.
Nghe tiếng cửa, anh lập tức quay đầu lại, ánh mắt cảnh giác như một chú cún con.
Dưới mắt anh có quầng thâm nhạt, rõ ràng tối qua không ngủ ngon.
“Thấy thế nào rồi?” Tôi hỏi.
“Không tốt lắm.”
Tôi đi gần lại, dò hỏi:
“Có nhớ thêm gì không?”
Nghe vậy, anh khựng một giây, rồi lắc đầu.
Vẫn dừng ở ký ức năm 18 tuổi.
“Không sao, cứ dưỡng thương trước đã.”
Tôi đưa tay định chạm mặt anh, nhưng giơ nửa chừng lại thấy không hợp, nên đành thu về.
Vừa đi công tác về, lại thêm bao việc trong nhà, hôm nay tôi xin nghỉ.
Cũng đúng hôm có khách đến chơi.
Hai người bạn chí cốt của Giang Yến Chu sắp đến thăm anh.
Bạn chí cốt, đương nhiên là những người bạn nối khố từ bé, anh từng kể từ hồi còn mặc quần thủng đ.í.t đã chơi chung, tình nghĩa cực thân.
Sau khi cưới, bạn của anh cũng dần thành bạn của tôi.
Có vẻ tối qua Giang Yến Chu thức khuya nghịch điện thoại, ban đầu còn quên mật khẩu — vì giờ dùng không giống lúc 18 tuổi.
May mà vẫn có face ID.
Ánh mắt anh nhìn tôi có chút lạ, không biết đang nghĩ gì.
Đúng 1 giờ chiều, hai người bạn mà anh mong đợi cuối cùng cũng đến.
Nhưng đối với Giang Yến Chu hiện tại, họ còn mang theo một “món quà bất ngờ”.
08
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi Chu Cẩn Nhân và Tạ Tri Mộ xuất hiện trong nhà, Giang Yến Chu có vẻ hơi nôn nóng muốn gặp.
Chắc anh đã tưởng tượng ra đủ cảnh bạn chí cốt sau 7 năm thay đổi thế nào.
Nhưng rõ ràng anh tưởng ít quá.
Nhìn hai người bạn đã chững chạc, lại nhìn thêm cái “cục bông nhỏ” đang bò trên tấm thảm, anh sững người.
“Ủa, đứa nào… có con rồi á?”
Anh hiển nhiên chưa chuẩn bị tâm lý.
Chu Cẩn Nhân bước tới gần, nhìn chằm chằm anh, tặc lưỡi:
“Ghê quá, Giang Yến Chu, cậu thật sự chỉ nhớ được trước 18 tuổi thôi á?”
Tạ Tri Mộ còn quá đáng hơn, trực tiếp nâng mặt anh lên nhìn:
“Ổn mà, chỉ hỏng não tí thôi, mặt không có vấn đề gì.”
Giang Yến Chu gạt tay ra, ánh mắt lại dính chặt vào đứa nhỏ kia.
Chu Cẩn Nhân quay sang tôi:
“Sinh Sinh, cậu ấy thật sự không nhớ gì à?”
Tôi gật đầu.
“Giang Yến Chu, đây là con gái mình và Tạ Tri Mộ, sắp tròn 1 tuổi rồi.”
Không khí như khựng lại hai giây.
Mắt anh trừng lớn, đến khi kịp nhận ra điều mình vừa nghe thì đã muộn.
Anh hết nhìn nhóc con mắt tròn đầu tròn dưới đất, lại nhìn sang hai người bạn đang đứng, vẻ mặt như vừa bị sét đánh.
“Cái gì?! Hai người… sinh ra nó á?!”
Anh bật dậy, giọng cao vút:
“Hai người… từ bao giờ… cặp với nhau vậy?”
Chưa kịp ai trả lời, anh đã kích động chỉ thẳng vào Chu Cẩn Nhân:
“Không phải cậu từng nói là, cho dù đàn ông trên đời này tuyệt chủng thì cũng không bao giờ nhìn Tạ Tri Mộ à?”
Rồi quay sang Tạ Tri Mộ:
“Còn cậu không phải từng thề, nếu lấy vợ thì phải là cô gái ngoan hiền, dịu dàng sao? Cậu còn bảo, chỉ có thích ngược mới chịu nổi ‘bà chằn’ như Chu Cẩn Nhân mà!”
Anh kết luận một câu:
“Cậu với cậu ấy ở bên nhau khác gì l.o.ạ.n l.u.â.n tình bạn đâu trời?!”
Rõ ràng, trong đầu anh, hai người này đã “phản bội” lại tình bạn thuần khiết nhất.
Ai ngờ, sau khi anh dồn dập chất vấn, hai kẻ kia chẳng hề áy náy.
Chu Cẩn Nhân cười híp mắt:
“Ủa, câu này y hệt lúc ban đầu cậu biết chuyện đó nha, không lẽ là NPC tải lại game sao?”
Giang Yến Chu: “…”
Ngay lúc đó, đứa nhỏ lẫm chẫm bò tới, níu lấy ống quần anh, rồi vịn vào chân mà đứng lên.
Anh cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Hai mắt nhìn nhau, khoảng trống ký ức càng khiến anh thêm hoang mang.
Nhưng đứa bé lại chẳng hề sợ lạ, cứ thế ôm chặt lấy chân anh.
Ba mẹ nó còn ngồi xem kịch vui.
Chu Cẩn Nhân bật cười:
“Cục cưng, đây là chú Giang đó.”
Tiếc là bé mới chỉ biết gọi “ba ba, ma ma”, lúc này chỉ ú ớ “a a” nhìn anh.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Đáng yêu hết biết.
Hai người này vốn dĩ đều có nhan sắc, con sinh ra dĩ nhiên cũng xinh.
Khi tôi quen họ, họ đã cưới rồi, Chu Cẩn Nhân lúc đó đang bầu, Tạ Tri Mộ thì chăm vợ từng ly từng tí.
Nghe kể họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, trông rất xứng đôi.
Chứ tôi hoàn toàn không biết, hồi xưa hai người còn từng đấu đá nhau.
Còn chồng tôi thì đáng thương nghĩ lỡ hai người chia tay, anh sẽ bị “phân xử” về phe nào.
Nghe nguyên nhân anh gặp nạn là do đi gặp khách hàng, lại vô tình chứng kiến cảnh bắt gian nhà bên, hóng hớt rồi bị xô ngã cầu thang, hai vợ chồng bạn chí cốt cười lăn lộn.
Biết lý do xui xẻo như vậy tôi cũng hết lời, nhưng Giang Yến Chu thì chẳng nhớ nữa, chỉ im mặt lạnh trước cảnh bạn bè cười ngặt nghẽo.