Chồng Tôi Dù Mất Trí Nhớ Vẫn Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 7



Trêu chọc một ông chồng mất trí nhớ đúng là vui ghê, tôi nhịn cười, khẽ nói:

“Anh quên em thì thôi, nhưng cái này thì nó chưa quên đúng không?”

Tai Giang Yến Chu đỏ bừng đến mức sắp nhỏ máu.

Tôi đưa tay chạm vào dái tai anh, nhiệt độ ở đó rõ rệt cao hơn.

Sau đó tôi lật người, đè anh xuống, cúi đầu hôn khẽ:

“Thôi, không chọc nữa.”

Nói xong tôi định ngồi dậy, lại bị anh ôm chặt.

Giang Yến Chu thở gấp, lồng n.g.ự.c phập phồng, giọng khàn khàn:

“Có thể… tiếp tục không?”



Dưới tấm chăn màu hồng, Giang Yến Chu nằm ngửa nhìn trần nhà, vẻ mặt hơi suy sụp.

Không phải vì tệ, mà ngược lại… quá ổn, đến mức anh lẩm bẩm:

“Thì ra anh đúng là không còn trong trắng nữa thật.”

“…”

Anh chỉ cần liếc cái ngăn tủ đầu giường thôi thì biết ngay rồi còn gì.

Sau đêm đó, Giang Yến Chu y như lần đầu “khai trai” – ham hố, cực kỳ ham hố.

Mà mỗi lần… lại càng tiến bộ.

Anh dọn thẳng về ngủ ở phòng chính, coi như chuyện đương nhiên.

Còn trí nhớ của anh thì vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục. Ba chồng tôi đành bắt đầu dạy lại anh quản lý công ty.

Dù sao trí nhớ mất, chứ não thì vẫn nguyên, vẫn dùng tốt.

Có điều dạo này số lần hai ba con cãi nhau tăng chóng mặt. Tôi cũng không hiểu nổi – ở cạnh tôi thì anh ngoan ngoãn, mà cứ gặp ba thì y như chọc tức nhau.

Lão Giang tức đến mức than thở với di ảnh mẹ chồng tôi.

“…”

Ba tháng sau khi bị thương, trí nhớ của Giang Yến Chu mới thực sự quay lại.

Hôm đó chẳng có gì đặc biệt. Anh đang ra bếp rót nước, bỗng nghe “choang” một tiếng, cốc rơi vỡ.

Tôi chạy lại thì thấy anh ngồi bệt dưới đất, ôm đầu.

“Giang Yến Chu, anh sao thế?”

Tôi vội ngồi xuống: “Đầu đau lắm hả? Em đưa anh đi viện.”

“Đợi… đợi chút.” – anh chặn lại – “Để anh thở đã.”

“Não vừa lóe qua quá nhiều hình ảnh, vừa đau vừa choáng, đứng không nổi.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Tôi ngây ra: “Anh nhớ lại rồi?”

“Có lẽ vậy.” – anh cả người to xác mà lúc này lại yếu ớt tựa vào vai tôi – “Ôm anh đi.”

“…”

Người này đúng là biết tranh thủ chiếm tiện nghi, nhưng cơn đau thì chắc là thật.

Tôi ôm anh rất lâu.

Rồi tối đó vẫn phải chạy một chuyến ra bệnh viện.

Kết quả là trí nhớ của Giang Yến Chu thật sự quay lại. Chụp chiếu xong, bác sĩ bảo không có vấn đề gì.

Về nhà ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Giang Yến Chu ngồi cạnh, nhìn tôi cười, không biết đã ngắm từ bao giờ.

“Vợ.” – chỉ nghe cái ngữ điệu đó thôi, tôi đã biết anh nhớ lại thật rồi.

“Anh nhớ em rồi à?” – tôi chạm vào mặt anh.

Anh cúi xuống hôn mu bàn tay tôi, khẽ ừ.

Tôi nhìn anh vài giây, bỗng nói:

“Vậy em có chuyện muốn hỏi anh.”

“Hử?”

14

Tôi bất ngờ ngồi thẳng dậy, đè lên người anh. Giang Yến Chu chưa kịp phản ứng, chỉ cười, mặc cho tôi ngồi.

“Anh giải thích đi, sao trong điện thoại anh lại có một tấm hình của em, mà thời gian chụp là… trước khi chúng ta quen nhau?”

Nụ cười trên môi anh khựng lại.

“Vợ, em tin vào tình yêu sét đánh không?” – anh hỏi.

Theo lời khai của Giang nào đó: Hồi đó anh tình cờ thấy tôi đi xem mắt trong quán cà phê, vừa nhìn đã thấy có cảm tình. Còn ngồi hóng trọn buổi xem mắt của tôi, về nhà lập tức nhờ ba tìm mai mối.

“Chứ em nghĩ sao mà mai mối lại tìm đúng đến nhà em?” – anh cười.

“…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi muốn mắng anh “yêu vì nhan sắc” thôi, nhưng Giang Yến Chu lại thẳng thắn:

“Nhưng sau đó, thực tế chẳng phải chứng minh chúng ta rất hợp à? Với lại, anh vì em mà ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’, thì em cũng có thể ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ với anh. Công bằng mà.”

“Em từng nói rồi, anh vừa đẹp trai vừa dáng chuẩn, chuyện kia thì hợp nhau. Em tự nói đó nha.” – anh còn lấy lời tôi từng thốt ra trong giai đoạn anh mất trí để chặn họng tôi.

Tôi cứng họng.

“Thế em thật sự chỉ thích mấy điều đó thôi à?” – anh hỏi.

Tất nhiên là không.

Ngoài đẹp trai, giàu có, học vấn cao, Giang Yến Chu còn là người tử tế, chính trực, có trách nhiệm, tự chủ, và luôn biết tôn trọng người khác.

Chính những phẩm chất này đã tạo nên con người anh – một người đàn ông thật sự tốt. Yêu anh, vốn chẳng hề khó.

Tôi mỉm cười nhìn anh:

“Em thích tất cả những gì thuộc về anh.”

15

Năm thứ ba sau khi cưới, con trai tụi tôi chào đời.

Lão Giang ngoài việc vui mừng vì được thăng chức làm ông nội, thì không quên cười hả hê:

“Cuối cùng thì cái thằng nhóc thối này cũng biết khổ cực nuôi con là gì rồi.”

Nhưng mà… ông tính sai rồi.

Thằng bé nhà tôi da trắng nõn nà, lại ngoan bất ngờ.

Còn đang tuổi b.ú bình thôi mà: ăn xong ngủ, ngủ dậy ăn, ai nựng thì cười, đói bụng hay tè dầm thì khóc một cái là xong.

Mẹ tôi bảo nó giống hệt tôi hồi nhỏ.

Nghe vậy, Giang Yến Chu càng nở mày nở mặt, khoe khoang với ba mình:

“Con trai con ngoan hơn con trai ba hồi xưa nhiều nha!”

“…”

Lão Giang định vặn lại cho bõ tức, ai dè đến giai đoạn tập nói, thằng bé bập bẹ gọi một tiếng “ông nội” làm ông tan chảy luôn.

“Ây da, ngoan quá! Ông nội mua cho con nhà to, xe xịn!” – thế là chính thức thành ông nội cuồng cháu.

Trong lúc đó, Giang Yến Chu lại ghé tai tôi thì thầm:

“Vợ này, cuối tuần rảnh không? Để ba trông con, mình trốn đi chơi hai hôm.”

Ông nội còn đang ôm cháu hớn hở, hoàn toàn không hay biết – cuối tuần của ông đã bị con trai sắp xếp lịch giùm từ lâu rồi.

“…”

Ngoại Truyện

Trước khi gặp Lục Dư Sinh, Giang Yến Chu cũng chẳng tin vào cái gọi là “tiếng sét ái tình”.

Hôm đó, anh tình cờ thấy cô ngồi trong quán cà phê – áo sơ mi trắng giản dị, quần jeans, mặt mộc không son phấn.

Trước khi đối tượng xem mắt tới, cô vẫn mở laptop làm việc.

Với Giang Yến Chu, “yêu từ cái nhìn đầu tiên” không phải là thấy sắc khởi tâm, mà là ngay khoảnh khắc chạm mắt, khi còn chưa biết tên, tuổi hay gia cảnh của cô, trái tim anh đã bất giác rung lên.

Có lẽ là sự cộng hưởng kỳ lạ nào đó của hai từ trường… Giang Yến Chu biết, linh hồn mình ngay giây phút đó đã khắc một dấu ấn –

Anh sinh ra là để thuộc về cô.



----------------------

Giới thiệu truyện cùng tác giả:

1. Khi Thật Thiên Kim Quyết Định Buông Bỏ Gia Đình Mình

Năm thứ sáu sau khi được đón về Giang gia, cả nhà đã hoàn toàn thất vọng về tôi.

Ba mẹ chê tôi chẳng ra dáng tiểu thư, làm sao so sánh nổi với cô con gái nuôi – vừa dịu dàng tao nhã, vừa rạng rỡ chói mắt.

Các anh thì công khai tỏ vẻ chán ghét, sợ tôi vì ghen tị mà bắt nạt “người em gái khác” của họ.

Còn về người đã chiếm chỗ của tôi suốt bao năm trời, cô ta lại vu cáo rằng tôi đạo nhái bản thiết kế của mình.

Cả gia đình thống nhất đưa tôi ra nước ngoài, để khỏi chướng mắt.

Họ đã bỏ rơi tôi, và giờ… tôi cũng sẽ bỏ rơi họ.

2. Ta Gả Cho Chân Chính Thái tử

Từ lúc chào đời, đã được Thánh thượng chỉ định làm Thái tử phi.

Thế nhưng sau khi phong ta làm Thái tử phi, Hoàng hậu lại chỉ sinh hạ một công chúa.

Mãi đến năm năm sau, Thái tử mới cất tiếng khóc chào đời.

Hôm ấy, ta theo mẫu thân nhập cung, tận mắt chứng kiến cung nữ vụng trộm tráo đổi Thái tử với Nhị hoàng tử do Thục phi sinh ra.

Ta nhân cơ hội, lặng lẽ đổi lại.

Nhiều năm về sau, Tiên đế băng hà, Tân đế đăng cơ.

Chính vào lúc ấy, Thục phi lại hướng về Tân hoàng mà nói:

“Hoàng nhi, bản cung mới là thân mẫu của ngươi a!”