Chồng Tôi Dù Mất Trí Nhớ Vẫn Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 6



Tôi khá lo, vì với tình trạng mất trí nhớ hiện tại, lỡ bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền cũng không biết.

Tôi nhắn cho anh, hỏi mấy giờ xong để tôi qua đón về.

Tin nhắn vừa gửi, anh trả lời ngay: “Giờ có thể đến đón rồi.”

Cái hội sở đó tôi cũng từng ghé hai ba lần, tôi tìm theo số phòng anh nói. Đến cửa thì thấy khép hờ, bên trong không có nhạc, chỉ nghe tiếng trò chuyện.

Qua khe cửa, tôi thấy một gã đàn ông khoác vai Giang Yến Chu, vừa rót rượu vừa nói:

“Anh Giang à, anh bảo bây giờ không nhớ chuyện trước đây, cũng không nhớ vợ anh là quen thế nào, chi bằng ly hôn đi rồi kiếm người khác cho thoải mái?”

“Anh xem, cô ấy vốn lớn tuổi hơn anh, gia thế cũng không thật sự môn đăng hộ đối. Giờ tâm lý anh mới có 18, nếu mãi không nhớ lại, chẳng lẽ sống cả đời với một bà chị hơn mình mười tuổi sao? Với điều kiện của anh, gái đẹp kiểu gì chẳng có?”

Tôi đứng ngoài cửa, còn đang nghĩ giờ mà bước vào có hơi không đúng lúc không.

Thì giọng Giang Yến Chu vang lên:

“Anh có vấn đề gì không đấy? Người ta nói còn thà phá mười cái chùa chứ không phá một cuộc hôn nhân. Tôi đang yên đang lành, anh xúi tôi ly hôn, việc thất đức này mà anh cũng làm được à?”

“Nhưng cậu không phải mất trí nhớ rồi sao?”

“Tôi mất trí chứ có nói là không thích vợ tôi đâu!”

Phía sau, có nhân viên phục vụ bưng khay hoa quả tới, thấy tôi đứng ngay cửa thì lễ phép hỏi:

“Xin chào, chị cần giúp gì không ạ?”

Vừa xoay người, cánh cửa đã bị đẩy ra, bên trong mọi người cũng nhìn ra ngoài.

Ánh mắt tôi chạm ngay với Giang Yến Chu.

Anh lập tức đứng dậy, lúc bước ra còn không quên hừ lạnh với gã kia:

“Vợ tôi tới đón tôi về nhà rồi.”

“…”

Mãi đến khi ngồi lên xe, Giang Yến Chu vẫn im lặng.

Trong ánh sáng mờ, tôi liếc qua thì thấy mặt anh hơi ửng hồng.

“Uống nhiều lắm à?” – tôi hỏi.

Anh cúi mắt: “Không nhiều.”

Nhưng xuống xe thì lảo đảo một chút, nhìn là biết cũng không ít.

Trên đường lên nhà, cuối cùng anh mở miệng:

“Người tối nay… bảo mấy năm nay quan hệ với anh không tệ, nên anh mới đồng ý đi.”

Anh vẫn vì chuyện bảy năm ký ức trống rỗng mà thấy rối lòng.

Tôi ừ một tiếng:

“Người ta muốn thân với anh, lại biết anh mất trí, sao dám bảo quan hệ chỉ bình thường?”

Có vẻ anh cũng nghĩ ra chỗ này, nên không nói thêm.

Về nhà, tôi đi tắm trước. Ra ngoài thì thấy Giang Yến Chu cũng đã thay đồ ngủ, ngồi trên sofa trong phòng ngủ.

Anh ít khi tự vào đây, trừ khi cần lấy đồ.

Có lẽ cũng mới tắm xong, tóc còn rối, vết sẹo trên trán vẫn rõ, nhưng ngũ quan của anh dưới ánh đèn lúc này thật sự… đẹp khó tả.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

“Anh ngồi đây làm gì?” – tôi hỏi.

12

“Em giận à?” – Giang Yến Chu đột nhiên hỏi.

Tôi hơi bất ngờ.

“Tại sao lại nghĩ vậy?”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Không biết, chỉ cảm thấy em có vẻ đang giận.”

“Em không giận.” – tôi phủ nhận.

“Có.” – anh chắc nịch.

Tôi cười: “Thế anh nói xem, em giận chuyện gì?”

Ánh mắt anh không rời: “Không biết, nên mới hỏi em.”

Có chút thông minh, nhưng không nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi bật cười khẽ, định bước đi, nhưng Giang Yến Chu nắm lấy tay tôi.

“Chị.” – anh gọi.

Tôi khựng lại. Anh kéo tôi lại gần hơn, ngước nhìn, đuôi mắt hơi cụp xuống, trông có chút uất ức.

Trước hay sau khi mất trí, tôi vẫn lớn tuổi hơn anh, anh gọi một tiếng “chị” cũng hợp lý thôi.

Vấn đề là, giờ tâm trí anh còn dừng ở 18, tức tôi thật sự lớn hơn anh 10 tuổi.

“Anh chẳng nhớ gì cả, cũng không hiểu em. Nếu em không nói, anh sao biết được?”

Tôi im lặng một lúc, mới hỏi:

“Anh chưa hồi phục hẳn, ai cho anh đi uống rượu?”

Giang Yến Chu: “…”

“Xin lỗi, sẽ không có lần sau.” – anh nhanh chóng nói, nhưng ngay cả lời xin lỗi cũng mang theo vẻ tủi thân.

Tay tôi vẫn bị anh nắm chặt, mùi sữa tắm từ người anh hòa vào mùi hương của tôi, có chút mơ hồ ám muội.

“Không có gì, anh nghỉ trước đi.” – tôi nói vậy.

Nhưng Giang Yến Chu không buông tay, còn thuận thế vòng tay ôm eo tôi.

Anh ngồi, tôi đứng, nên anh ngước lên, mắt hơi mơ màng, rồi bất chợt vùi mặt vào n.g.ự.c tôi.

Anh đang ôm tôi.

Giọng anh thì thầm từng chút:

“Anh đã rất cố để nhớ lại, nhưng không sao nhớ nổi. Có phải vì thế mà em sẽ không cần anh nữa không?”

“Em nói lúc nào là không cần anh?”

Anh vẫn trong lòng tôi, tiếp tục trách:

“Em lạnh nhạt với anh. Anh xem lại nhật ký chat trước đây, không giống bây giờ. Giờ em đi làm là chẳng để ý đến anh nữa.”

“…”

Lạnh nhạt thì đúng. Nhưng anh quên sạch bảy năm, trí nhớ dừng ở tuổi 18. Tôi chẳng lẽ lại đi trêu ghẹo một cậu trai 18 tuổi?

Tôi cân nhắc một hồi, khẽ nói:

“Anh chỉ nhớ mình 18 tuổi. Nhưng em đã 28 rồi. Với tâm trí hiện tại, nếu em đối xử với anh như trước, thì không hợp.”

“Có gì mà không hợp? Dù anh chỉ nhớ 18 tuổi, nhưng 18 cũng đã trưởng thành rồi.” – anh ngẩng đầu, khóe mắt hơi đỏ – “Chẳng lẽ em chỉ thích anh 25 tuổi? Ghét anh bây giờ vì quá trẻ con?”

“Cho dù sau này anh không nhớ lại, kiến thức đã quên có thể học lại, tình cảm cũng có thể gây dựng lại. Đừng lạnh nhạt với anh như vậy.” – anh dừng một nhịp, rồi nói nhỏ – “Anh thấy khó chịu lắm.”

Đẹp trai đến cả khi rơi nước mắt cũng đẹp.

Tôi không nhịn được, đưa tay gạt giọt nước mắt ở đuôi mắt anh, tim hơi run.

“Anh chắc chắn bây giờ mình thích em chứ?” – tôi hỏi.

“Thích.” – anh đáp chắc nịch.

Có lẽ vì mất trí, ký ức dừng ở tuổi trẻ, nên cách biểu đạt tình cảm của anh thẳng thắn, mãnh liệt hơn.

Tôi ôm lấy mặt anh, cúi xuống hôn khẽ lên môi, trấn an:

“Được rồi, em cũng thích anh.”

Chỉ là một nụ hôn thôi, mà Giang Yến Chu lại phản ứng lớn.

Anh bế thẳng tôi lên, cùng ngã xuống giường, chống tay lên người tôi, mắt sáng long lanh:

“Có thể hôn thêm nữa không?”

13

Đèn chùm trên trần tỏa ánh sáng vàng ấm.

Giang Yến Chu đè lên người tôi, cảm giác cứ như lần đầu bọn tôi hôn nhau – vụng về nhưng nhiệt tình, cứ thế mà tìm tòi, khám phá.

Mà nhìn kỹ thì, cái kiểu vụng về của anh… lại thấy đáng yêu phết.

Tôi cố tình chọc anh một chút. Khi anh sắp hôn tiếp thì tôi quay mặt đi, môi anh chỉ chạm được vào má. Anh lập tức không vui, đưa tay giữ cằm tôi lại, ép hôn tiếp.

Nụ hôn dính dấp, quấn quít.

Cả người anh giống hệt một chú cún con.

Hôn tới hôn lui, hai cơ thể tự nhiên càng lúc càng sát nhau.

Đến một khoảnh khắc, Giang Yến Chu rõ ràng cứng đờ, ánh mắt nhìn tôi lộ chút bối rối.