Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình

Chương 4:



“Từ nhỏ anh sống trong biệt thự lưng chừng núi, đứng trên khu bất động sản ở Thái Bình Sơn nhìn xuống cảnh phồn hoa. Nhà hàng anh hay đến có thể ngắm trọn vịnh Victoria… Nếu không nhờ tiền của cha mẹ anh, gia sản nhà anh, anh nghĩ mình có cửa hưởng thụ những thứ đó sao?”

 

“Anh học với những gia sư giỏi nhất, có những tổ chức danh tiếng chỉ phục vụ riêng anh. Trung học thì sang Thụy Sĩ học trường tư đắt đỏ bậc nhất. Đại học vào Ivy League. Phải, tôi không phủ nhận nỗ lực của anh, nhưng nếu không có gia đình chống lưng, anh nghĩ đường đời mình có thể bằng phẳng đến thế sao?”

 

Tôi nhìn Tống Luật Thanh, càng nghĩ càng thấy nực cười.

 

“Ivy League nói bỏ là bỏ, muốn sang Bắc Âu lập nhóm nhiếp ảnh là đi ngay. Khởi nghiệp thất bại cũng chẳng sao, quay đầu lại vào học tiếp một trường danh giá khác. Cha mẹ anh cho anh ít lựa chọn lắm sao?”

 

“Anh thật sự cho rằng cuộc đời mình tệ lắm à? Thử đặt bất kỳ ai vào vị trí của anh xem, nếu họ phải vật lộn với cơm áo gạo tiền, không có bệ đỡ gia đình vững chắc như thế, liệu có thể sống thảnh thơi tự tại như anh không?”

 

4

 

“Chuyện Tranh Tranh làm hôm nay, có phải em bày cho con không?”

 

Tống Luật Thanh né tránh đối đầu, lái sang chuyện khác.

 

Nghe anh ta nói, tôi càng thấy bực mình.

 

“Tôi không muốn ngày sinh nhật con lại phải nặng lời với anh, anh đừng có chọc tức tôi.”

 

“Anh không có ý nói em tính toán, chỉ là anh thấy trẻ con lanh lợi quá cũng không hẳn là tốt.”

 

“Anh còn nói thêm một câu nào về con gái tôi nữa, thì đừng trách tôi lật mặt không nể nang gì hết. Lẽ nào tôi biết trước bà dì của anh sẽ đi gây khó dễ cho một đứa trẻ con?”

 

“Tôi đứng xa con bé như vậy, lẽ nào có thể dùng thuật truyền âm cách không mà chỉ bảo con phải làm gì để lấy lòng ông nội? Tống Luật Thanh, anh đừng quên, cuốn sách đó là do ba anh hứng lên mới đặt ở đấy.”

 

“Chắc là anh nghĩ nhiều rồi, anh xin lỗi.”

 

“Ai thèm lời xin lỗi của một kẻ ngu ngốc như anh? Anh giữ lấy mấy lời đó mà nghĩ xem lát nữa ăn nói thế nào với ba mẹ anh đi.”

 



 

Tôi quay người bỏ đi, được nửa đường thì dừng lại, ngoái nhìn anh ta một cái:

 

“Bệnh.”

 

5

 

Ngôi nhà cổ vẫn còn vương lại chút không khí vui vẻ, ba mẹ Tống Luật Thanh vẫn giữ nụ cười trên môi.

 

Nhưng tối đến, khi khách khứa đã về hết, Tống Luật Thanh đột ngột quỳ xuống.

 

Trước cơn bão, bầu trời lúc nào cũng thật yên bình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com