Tống Luật Thanh vừa cất lời, sắc mặt ba anh lập tức sa sầm.
“Tao biết mày đã làm ra cái chuyện mất mặt gì, cũng biết mày định nói gì. Tao nói cho mày biết, nếu mày dám mở miệng, thì đừng trách tao từ mặt thằng con này.”
Khi tất cả mọi người phản đối mày bỏ học, mày không nghe. Sau đó mày nộp đơn, mày tự do rồi, nói đi là đi, còn mọi thủ tục lằng nhằng phía sau là do tao phải cử người đi lo liệu.”
“Mày nói muốn khởi nghiệp, tao có từ chối đâu, cũng chẳng hề can thiệp vào giấc mơ của mày như mày vẫn tưởng. Tao chỉ bảo mày đừng quá mơ mộng hão huyền, ít nhất cũng phải xem xét xem cái nơi mày chọn khởi nghiệp có thực sự phù hợp để làm ăn lâu dài không. Nhưng mày có thèm nghe không?”
“Mày xách vé máy bay đi thẳng. Tiền không có, quan hệ không có, nguồn lực cũng không nốt!”
“Tao còn cách nào khác? Vì cái mộng tưởng viển vông của mày, tao phải âm thầm tìm người có kinh nghiệm chống lưng cho mày. Nếu không, mày nghĩ tại sao mình lại dễ dàng gọi vốn được thế? Nhưng dù tao đã giúp đến vậy, mày vẫn thất bại tan nát, đúng không?”
“Lúc mày gọi điện về nhà, than thở thị trường không như ý, tao với mẹ mày khuyên mày đừng bốc đồng, rằng chẳng có việc gì là dễ dàng cả. Nhưng mày có nghe không? Mày vẫn chẳng thèm nghe!”
Ba anh nói một tràng dài, còn Tống Luật Thanh thì mặt hằm hằm tức giận.
“Nhưng con đâu có cần ba giúp! Không có ba, con vẫn sẽ tự mình thử!”
“Ba mẹ lúc nào cũng thế. Miệng nói chỉ muốn giúp, không phải can thiệp. Nhưng sau này, khi con thất bại, lại chì chiết chuyện đã phải giúp đỡ con thế nào.”