Mục Diên Nghi nhìn đứa nhỏ mà mình "nhặt" về, tóc tai rối bù như vừa mới tỉnh ngủ, nhưng đôi mắt lại sáng đến kỳ lạ, kết hợp với đôi mắt to tròn rũ xuống mang theo vẻ vô tội xinh đẹp, khiến anh bất giác nhớ tới con chó nhà mình.
Trong phòng đã bật điều hòa, Mục Diên Nghi vừa bước vào liền thấy ngột ngạt, anh cởi áo khoác ra, liếc thấy cái chăn lông trên sofa phía sau cậu nhóc, cùng với bộ đồ ngủ bông dày cộm quấn chặt lấy người.
Anh hỏi: "Mặc gì mà nhiều vậy?"
Hạ Túy An chạy tới nhận lấy áo khoác từ tay Mục Diên Nghi, gương mặt ngoan ngoãn: "Lạnh."
Giọng nói cố ý hạ thấp mềm mại đến mức khiến người khác nổi da gà, Hạ Túy An trong lòng tự nôn một tiếng, suýt chút nữa phun luôn miếng dưa chuột vừa ăn.
Mục Diên Nghi liếc nhìn đôi chân trần của cậu: "Lạnh mà không mang dép à?"
"Lạnh là người em lạnh, chứ chân thì không." Hạ Túy An rụt các ngón chân lại.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau khi đăng ký kết hôn ở nước ngoài. Mục Diên Nghi thường xuyên làm việc đến khuya, để tiện hơn thì dọn thẳng vào phòng nghỉ ở công ty, khái niệm "nhà" với anh đã mờ nhạt đến gần như không tồn tại. Nếu không phải vì tin nhắn kia, anh có khi đã quên mất đứa nhỏ từ phương Bắc mà mình nhặt về.
Bên ngoài lúc này đã vào giai đoạn ấm dần sau Tết, theo lý thì không cần bật điều hòa cũng không lạnh, nhưng Hạ Túy An lại chỉnh nhiệt độ điều hòa quá cao, khiến Mục Diên Nghi vừa về nhà đã thấy người mình ẩm ướt và oi nóng.
Anh đi tắm một lượt, sau khi lau khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm thì không thấy ai trong phòng khách. Anh chỉnh điều hòa xuống hai độ, rồi phát hiện không chỉ phòng khách mà cả phòng ăn, bếp và phòng ngủ phụ cũng đều không có bóng dáng Hạ Túy An.
Mục Diên Nghi gọi tên cậu hai tiếng, không ai trả lời.
Lúc mua căn nhà này, anh cố ý chọn một khu cao cấp gần công ty, hơn trăm mét vuông chỉ một tầng, đi vài bước là có thể đi hết một vòng nhà. Anh vòng quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng cậu.
Cuối cùng anh lấy điện thoại ra, trong một loạt avatar phong cảnh và chân dung, biểu tượng hình mèo con dễ thương kia đặc biệt nổi bật, anh bấm vào đó, nhắn một câu: "Đang ở đâu?"
Phía bên kia nhanh chóng trả lời: "Trong phòng."
Phòng ngủ phụ rõ ràng không có người, Mục Diên Nghi đẩy cửa phòng ngủ chính của mình ra, thấy Hạ Túy An đang cuộn tròn trong chăn. Khắp căn phòng đều có dấu vết của người từng sinh hoạt ở đây, lúc này anh mới phát hiện không biết từ khi nào căn phòng mình đã bị người khác chiếm mất.
Hạ Túy An nghe thấy tiếng động thì ló đầu ra khỏi chăn: "Tìm em à?"
Cậu ngồi dậy, chăn đương nhiên tuột xuống, lộ ra bờ vai trần, xương quai xanh kéo dài xuống dưới, khiến Mục Diên Nghi nhìn đến lóa cả mắt.
Mục Diên Nghi đứng ở cửa: "Không mặc đồ à?"
Nghe anh nói vậy, Hạ Túy An lại "à" một tiếng, rồi hỏi ngược lại: "Mình đã nửa tháng không gặp rồi, người ta nói xa nhau là để gần nhau thêm, chẳng lẽ không làm gì sao?"
Thật ra tính cả hôm nay thì đây mới là lần thứ ba họ gặp nhau, nhưng Hạ Túy An đã sớm có ý thức của một người được bao nuôi, cảm thấy tiền không thể nhận một cách vô ích.
Cậu chớp mắt, nói: "Em tắm sạch sẽ rồi."
Cậu thiếu niên ngồi trên giường, lúc nói chuyện, một đoạn mắt cá chân trắng nõn phơn phớt hồng hé ra, phía trên lại vừa hay có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu.
Mục Diên Nghi không phải chính nhân quân tử gì, hai người cũng đã có giấy đăng ký kết hôn, trong thời hạn hợp đồng chưa hết, đúng là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Anh hơi nhướn mày, khép cửa lại, cởi chiếc áo choàng tắm vừa mới mặc vào cách đây chưa đầy mười phút.
Cơ thể Hạ Túy An rất lạnh, tay cũng lạnh, Mục Diên Nghi đan ngón tay mình vào tay cậu, mười ngón giao nhau: "Không phải nói người miền Bắc chịu lạnh giỏi sao? Sao người em lạnh toát thế này?"
Hạ Túy An bị anh chạm vào đến mức đầu óc choáng váng, vẫn ráng đảo mắt thầm nghĩ cái câu hỏi ngu ngốc gì thế này: "Ai bảo thế, em là người miền Bắc chứ có phải người Bắc Cực đâu."
Cảm giác này với cậu quá xa lạ, trong tầm mắt là trần nhà hoa mắt chóng mặt, cùng với đôi mắt sâu thẳm của Mục Diên Nghi.
Có nơi bắt đầu nóng lên, nụ hôn đến bất ngờ, cậu bị ép phải ngửa đầu đón nhận, lóng ngóng vài lần va cả vào răng, còn lỡ cắn trúng môi của Mục Diên Nghi.
Kết thúc nụ hôn ướt át đó, cậu nhìn đôi môi rách của Mục Diên Nghi, hơi ngại ngùng nói: "Em không có kinh nghiệm, lần sau sẽ tốt hơn."
Vết cắn đó có hơi đau, Mục Diên Nghi giữ lấy gáy cậu, đầu lưỡi lại lần nữa cạy mở hàm răng, kiên nhẫn dạy cậu cách hôn.
Anh hỏi: "Lần đầu hôn à?"
Chứ đừng nói là hôn, ngay cả chuyện bị làm dưới cũng là lần đầu.
Sợ bị ông chủ chê, cậu chủ động ôm lấy cổ Mục Diên Nghi: "Anh dạy em, em học được, đảm bảo sẽ khiến anh thoải mái hơn tất cả những người trước đây."
Mục Diên Nghi hôn lên mí mắt cậu, tay khẽ vuốt ve vài chỗ, khi thấy người dưới bắt đầu r.ên rỉ thì lực tay bất ngờ mạnh hơn: "Người trước nào cơ?"
"Ừm?" Hạ Túy An ngẩng cổ lên một chút, giọng bắt đầu đứt quãng: "Em là người đầu tiên hả?"
Cậu chỉ làm ở hội quán có mấy hôm, nhưng cũng từng nghe người ta nói, đàn ông lần đầu thường rất thô bạo, người bên dưới sẽ phải chịu khổ, có người hôm sau phải mua cả đống thuốc bôi, có người còn phải lén lút ôm mông đi bệnh viện. Hạ Túy An hơi sợ, mông vô thức co lại, lập tức hối hận vì câu nói vừa rồi.
Nhưng nghĩ lại, đó là một trăm năm mươi vạn cơ mà, cùng lắm mông hỏng thì đi viện, chứ từ chối thì số tiền kia sẽ thật sự không cánh mà bay.
Cắn răng một cái, Hạ Túy An nhắm mắt lại, như thể sẵn sàng đi chịu chết: "Vậy anh nhẹ chút, tới đi."
Không biết trong vài giây ngắn ngủi ấy cậu đã nghĩ tới những gì, Mục Diên Nghi nhìn nét mặt biến hóa liên tục cuối cùng rơi vào trạng thái cam chịu của cậu, khẽ nâng cằm Hạ Túy An lên, cắn một cái không nặng không nhẹ lên môi cậu.
Hạ Túy An thật sự rất sợ đau, Quách Tinh từng trêu cậu là "công chúa hạt đậu", bị đụng nhẹ thôi cũng để lại vết đỏ trên da.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra khiến cậu bắt đầu hoang mang, mà bản thân lại cứ không chịu nghe lời trong tay Mục Diên Nghi. Dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, Mục Diên Nghi cũng thật sự rất nhẹ nhàng, nhưng đến lúc thực sự bắt đầu thì cậu vẫn không nhịn được rùng mình.
Cậu vừa mắng Mục Diên Nghi trong đầu, vừa cố lui về phía sau, lại bị giữ chặt không thể động đậy, khe khẽ kêu vài tiếng, cuối cùng không chịu nổi, vùi cả đầu vào gối.
Tiền khó kiếm, phân khó ăn — chịu thôi!
Đợi đến lúc Hạ Túy An dần thả lỏng, Mục Diên Nghi mới thực sự tiến vào. Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ phủ lên người cậu một tầng ánh sáng mờ dịu, những nơi lộ ra da thịt dưới ánh đèn càng trở nên rực rỡ chói mắt.
Âm thanh vọng lại trong căn phòng, Mục Diên Nghi kéo chiếc gối đang che trên mặt cậu xuống, cúi đầu hôn lên môi cậu.
"Đau à?"
Muốn hỏi: vậy anh thử xem? — Câu này suýt nữa bật ra khỏi miệng, nhưng Mục Diên Nghi còn chưa dừng lại, cậu suýt cắn vào lưỡi mình.
Chỉ là đoạn đầu thì như vậy, về sau cơ thể dần thích nghi với sự tồn tại của Mục Diên Nghi, cảm giác kỳ lạ từ một nơi nào đó tràn khắp toàn thân. Cậu không còn kêu đau nữa, chủ động đưa tay ôm lấy Mục Diên Nghi, không lạnh, nhưng toàn thân lại run rẩy.
Không còn đau nữa, cặp chân nhỏ bắt đầu vô thức cọ lên eo Mục Diên Nghi, miệng cũng bắt đầu líu lo trở lại: "Lúc đầu ai cũng đau thế này à?"
"Có lẽ vậy."
"Hồi nãy em tưởng mình sắp chết luôn rồi ấy..."
"Em định lên mạng học trước... nhưng Baidu còn sạch hơn cả mặt em, đến cái quảng cáo con con cũng không có..."
"Chân em mỏi quá, hạ xuống được không..."
Mục Diên Nghi lần đầu tiên gặp người nói nhiều như vậy, lúc đầu anh còn trả lời, nhưng về sau chỉ nhíu mày, tăng thêm lực, cúi xuống chặn cái miệng cứ líu lo không ngừng kia lại.
Khi không nói nữa, cả người Hạ Túy An như được ngâm trong thùng thuốc nhuộm màu hồng phấn, hàng mi dài khẽ rung lên theo từng chuyển động, ánh mắt của Mục Diên Nghi tối hẳn đi.
Lý do anh đưa Hạ Túy An về nghĩ ra cũng thật nực cười, chẳng qua là không ngờ dưới vóc dáng gầy mảnh kia cậu lại mặc nhiều lớp quần áo đến thế.
Hôm đó giữa chừng anh đi vệ sinh, nghe thấy phục vụ bên cạnh bàn tán về ông chủ Dương đi cùng mình, thích mấy cậu trai nhỏ, còn có vài sở thích chẳng mấy quang minh chính đại, những ai từng vào phòng ông ta hôm sau đều phải có người khiêng ra.
Có vài người giải tỏa tâm lý theo kiểu đó cũng là chuyện bình thường, đối tác làm ăn thôi, Mục Diên Nghi không định xen vào đời sống cá nhân của người ta.
Suy nghĩ này vẫn kéo dài... cho đến khi anh nhìn thấy Hạ Túy An.
Cậu nhóc tuổi còn nhỏ, gương mặt xinh xắn dịu dàng, hoàn toàn không phù hợp với cái lạnh giá phương Bắc, như thể không thuộc về thế giới này. Đôi mắt ấy khi nhìn thẳng vào người khác, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tận sâu bên trong là sự bực bội mệt mỏi.
Chỉ trong một thoáng, Mục Diên Nghi nghĩ đến đứa em trai chẳng mấy thân thiết của mình.
Đó là lần đầu tiên trong đời anh động lòng trắc ẩn, chỉ là không ngờ thứ anh cứu về không phải thỏ non, mà là một con hồ ly ranh mãnh.
Lúc còn trong khách sạn thì không sao, đến khi cậu bé chủ động cởi áo, Mục Diên Nghi mới tỉnh táo lại — có thể sống sót ở cái chốn như vậy, sao có thể ngây thơ như tờ giấy trắng.
Lần đầu kết thúc, Mục Diên Nghi cũng biết Hạ Túy An là lần đầu, nên chậm rãi rút ra. Cái miệng vừa rồi còn ríu rít giờ không còn sức nói nữa, chỉ hé mở ra, còn dính lại chút gì đó, khiến ánh mắt anh càng tối thêm vài phần.
Hàng mi của Hạ Túy An quét xuống dưới mắt thành một vệt bóng nhạt, run run mấy cái rồi mở ra đôi mắt ươn ướt, hỏi: "Còn nữa không...?"
–
Hạ Túy An bình thường hay ngủ nướng đến trưa, nhưng giờ bên cạnh có người, cộng thêm cơ thể chỗ nào cũng ê ẩm, nên khi tỉnh trời còn chưa sáng hẳn.
Cậu vừa ngáp vừa chực rơi nước mắt, giơ tay dụi mắt, động đến chỗ đau liền hít hà một hơi.
Nghỉ một lúc lâu mới dám cẩn thận nhúc nhích, không thấy có gì khác lạ. Mơ hồ nhớ lại đêm qua ai đó như đang cầm đùi gà mà xách chân cậu lên lau chùi, bây giờ nghĩ lại thấy ông chủ nhà mình cũng coi như còn chút nhân tính.
Cậu ghé sát lại nhìn kỹ mặt Mục Diên Nghi — mũi ra mũi, mắt ra mắt, đường nét môi sắc lạnh, trên đó còn có vết cắn hôm qua của mình. Từng bộ phận trên gương mặt mà ai cũng có, nhưng gom lại trên người anh thì lại đắt giá lạ thường.
Hạ Túy An ngắm người ta một lúc, nghiến răng rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Hôm nay bị "cày", mai vàng bạc ầm ầm nổ — cậu thay cái mông mình tha thứ cho Mục Diên Nghi.
Trời chưa sáng hẳn, Hạ Túy An rảnh rỗi không chịu được, đếm luôn mấy viên đá giả kim tuyến trên đèn trần, rồi mở điện thoại tra thử giá đá vụn, mới biết thứ này bán theo cân.
Quăng điện thoại sang một bên, bĩu môi, cậu lồm cồm bò dậy như con rùa, quên mất đồ của mình vứt ở đâu, dứt khoát tr.ần tr.uồng đi luôn ra khỏi phòng ngủ. Vừa rời giường, giường lập tức nhẹ đi một mảng, người đàn ông nằm đó vốn đã ngủ không sâu, khẽ nhíu mày.
Hạ Túy An rón rén đóng cửa, lò dò vịn tường định ra lấy nước uống. Nhưng vừa bước ra ngoài, lạnh đến mức phải quay đầu về ngay.
Rón rén quay lại, sắp leo lên giường thì trong lúc vô tình liếc mắt, bước chân liền khựng lại.
Trước mặt là một chiếc gương toàn thân. Trong gương là cậu, trắng bóc, mấy vết đỏ ở vài chỗ không rõ ràng lắm, chỉ có nốt ruồi trên mắt cá là bị tàn phá nặng nhất, còn dính thêm mấy dấu răng.
Cậu không để tâm mấy vết đó, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới, nghiêng người, dán mắt vào một điểm nào đó, lẩm bẩm như phát hiện ra điều gì:
"Cái mông của mình đúng là cong thiệt luôn á——"
Và đó cũng chính là câu đầu tiên Mục Diên Nghi nghe thấy khi vừa tỉnh dậy.