Ngắm nghía mình trong gương được một lúc, Hạ Túy An bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên: "Nhìn vẫn chưa đủ à?"
Cậu quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ bao giờ Mục Diên Nghi đã tỉnh, liền rụt rụt các đầu ngón chân, rồi mặt dày chào người ta: "Chào buổi sáng, chồng yêu~"
Mục Diên Nghi không trả lời, chỉ ngồi dậy, tiện tay vỗ vỗ chỗ trống trên giường.
Hạ Túy An đang lạnh, thấy vậy lập tức chui luôn vào trong chăn. Hơi ấm còn sót lại trong chăn từ lâu đã bay hết, cậu vô thức rúc lại gần Mục Diên Nghi, thì nghe anh nói: "Để tôi xem thử, có rách không?"
Hửm? Cái gì rách?
Cậu nhìn thẳng vào Mục Diên Nghi, cuối cùng cũng hiểu ra trong ánh mắt điềm tĩnh kia anh đang nói đến chuyện gì.
Cơ thể khẽ khựng lại, Hạ Túy An cố gắng gượng ra một nụ cười, thử rồi, không thành công: "Thôi... không cần đâu..."
Chơi thì chơi chứ xem thì miễn, hai người còn chưa thân đến mức đó.
Lời của Mục Diên Nghi như chạm vào dây thần kinh, khiến cậu mới phát hiện ra bản thân đau thật. Không phải kiểu đau dữ dội, mà là âm ỉ, rát rát kéo dài, đặc biệt là khi nãy đi lại vài bước, ma sát khiến cơn đau cứ như cứa vào người.
Cậu nằm trở lại, kéo chăn phủ lên nửa mặt, ra vẻ bình tĩnh: "Chồng kỹ thuật tốt lắm, không đau tí nào, giống như bị muỗi đốt thôi."
Cảm thấy câu này có gì đó sai sai, Hạ Túy An vội vàng chữa cháy: "Ý là, to hơn muỗi một chút."
"..." Hình như càng nói càng sai rồi.
Mục Diên Nghi cười khẽ một tiếng, chẳng buồn so đo mấy lời loạn xạ của nhóc con kia. To hay không anh không rõ, chỉ biết hôm qua ai đó nước mắt tuôn như suối, chẳng khác gì miễn phí.
Hạ Túy An không nói thêm gì nữa, chui rúc vào trong chăn, cảm giác như ngày đầu đi làm đã gặp phải tai nạn nghề nghiệp nghiêm trọng.
Cậu không cho xem, Mục Diên Nghi cũng không ép, chỉ hỏi cậu muốn ăn gì cho bữa sáng.
Hạ Túy An đáp tỉnh queo: "Chân giò kho tàu, tôm xào cay, sườn chua ngọt, thêm bát cơm trắng nhỏ, cảm ơn ông xã."
"Cháo kê, cháo thịt nạc hay cháo trứng muối?"
Hạ Túy An lập tức thấy cuộc đời mình mất hết hy vọng, nằm bẹp như cá khô: "Vậy... ăn gì cũng được."
Mục Diên Nghi mỗi ngày đều dậy đúng sáu rưỡi, rửa mặt ăn sáng rồi đến công ty. Đa phần thời gian đều ở lại làm việc, mỗi tuần làm sáu ngày, sống cuộc đời ba điểm một tuyến: nhà – công ty – ăn uống. Bắt đầu làm từ tám giờ sáng, kết thúc tám giờ tối, giờ giấc nghiêm khắc hơn cả dân công sở bình thường.
Bạn bè hay gọi anh là "trâu bò cao cấp", nhưng anh chẳng bận tâm, cảm thấy điều đó chẳng sai. Thời buổi này, giàu đến đâu cũng phải đi làm thuê, chỉ khác nhau ở chỗ số tiền trong tài khoản.
Hôm nay là Chủ nhật, anh được nghỉ, nhưng Hạ Túy An lại dậy sớm quá, mà giấc ngủ của anh thì lại nông, vừa bị đánh thức đã phải nói mấy câu, lúc nhìn đồng hồ còn chưa đến sáu giờ.
Lúc này đồ ăn sáng giao tới, Hạ Túy An cà nhắc đi mở cửa. Mục Diên Nghi nhìn theo bóng lưng cậu, ánh mắt dừng lại nơi mắt cá chân đáng thương kia, lạnh lùng bảo: "Mặc đồ vào."
Hửm?
Hạ Túy An cúi đầu nhìn mình, à, đúng là trắng hếu.
Mặc quần áo xong bước ra ngoài thì bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn: hai bát cháo kê, hai quả trứng luộc, một đĩa dưa muối nhỏ, túi đựng đồ ăn ngoài còn chưa kịp vứt.
Cậu ngồi xuống đối diện Mục Diên Nghi, đối với hình tượng "tổng tài bá đạo" bỗng có một cái nhìn hoàn toàn mới: thì ra tổng tài cũng phải gọi đồ ăn ngoài.
Cậu còn tưởng sếp mình chỉ cần nhấc điện thoại một cái là trợ lý sinh hoạt đã sẽ lập tức mua sẵn đồ ăn đúng yêu cầu mang đến tận cửa trong vòng mười phút.
Mục Diên Nghi ăn cơm không thích nói chuyện, động tác cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng Hạ Túy An thì không giống thế. Khoảnh khắc duy nhất cậu yên tĩnh chính là tối qua bị làm tới mức không gọi nổi.
Cậu ăn trứng luộc ba miếng đã xong, sau đó bắt đầu hỏi đủ thứ chuyện, lúc thì hỏi cô giúp việc trong nhà có nghỉ không, lúc lại ngạc nhiên sao không thuê ai, rồi lại bắt đầu than vãn mấy hôm nay tự mình dọn dẹp mệt muốn chết.
Mục Diên Nghi nói: "Tôi không thường về nhà. Lúc tôi không ở, em có thể bỏ đồ giặt vào giỏ. Đợi tôi về sẽ giặt."
Hạ Túy An sốc tới mức nói không nên lời. Cậu nhìn Mục Diên Nghi, cảm thấy vị kim chủ này hình như... hơi sai sai.
Ăn sáng xong, Mục Diên Nghi đưa cậu về nhà. Chuyện này đã được anh nói từ khi ký hợp đồng, lúc đó Hạ Túy An chỉ hơi khựng lại một chút rồi cười cong mắt đáp: "Dạ được."
Cậu nhanh chóng về phòng thay đồ, áo hoodie màu hồng nhạt, quần jeans, phía sau tóc còn vểnh lên, lúc bước ra thấy Mục Diên Nghi đang nhìn mình, cậu cũng cúi đầu nhìn thử, không phát hiện có gì lạ.
Cậu hỏi: "Gì vậy anh?"
Mục Diên Nghi thu mắt lại: "Không có gì."
Anh bắt đầu thấy đau đầu vì lý do tại sao lúc đầu mình lại rước về một cậu nhóc vừa đẹp vừa trông y như chưa đủ tuổi thành niên thế này.
Lên xe chưa được bao lâu, ăn no xong cơn buồn ngủ kéo đến, Hạ Túy An ngáp một cái dài, tựa đầu vào cửa kính xe.
Mục Diên Nghi nói: "Buồn ngủ thì ngủ một lát đi."
Hạ Túy An cảm thấy mình là người có đạo đức nghề nghiệp, lập tức ngồi thẳng dậy, lắc đầu hai cái: "Em phải ở cạnh anh."
Câu vừa dứt chưa đến hai phút, Mục Diên Nghi đã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng thở đều đều. Chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn một cái, nhóc con đã ngủ ngon lành bên ghế phụ.
Anh khẽ cười, lắc lắc đầu, rồi thu ánh mắt lại.
Hạ Túy An tỉnh lại thì gần đến nơi. Cậu lỡ ngủ mất, tỉnh dậy vội lau khóe miệng chẳng hề có tí nước dãi nào, rồi một câu lại một câu khen xe ông xã chạy êm như mơ.
Cậu gọi một tiếng "ông xã", rồi thêm một tiếng "ông xã" nữa, đến mức Mục Diên Nghi phải nói: "Đổi cách gọi đi."
Hạ Túy An: "Gọi là... sếp?"
Thấy đối phương vẫn không hài lòng, cậu lại đổi: "Anh?"
Vừa dứt lời thì như nhớ ra điều gì, cậu hỏi: "À đúng rồi, ông xã, anh năm nay bao nhiêu tuổi?"
Mục Diên Nghi: "Hai mươi chín."
...Hạ Túy An im luôn. Không ngờ sếp nhìn trẻ vậy mà lại hơn cậu gần một giáp, lập tức cảm thấy "anh" cũng không thể gọi nổi, liền vắt óc suy nghĩ đổi cách khác:
"Vậy... em gọi anh là tiên sinh được không?"
Mục Diên Nghi nghiêng đầu nhìn cậu trong lúc dừng đèn đỏ: "Gì cơ?"
"Trong tiểu thuyết mấy con chim sẻ nhỏ toàn gọi như vậy đó."
Mục Diên Nghi: "Là chim hoàng yến."
"Em chưa từng thấy chim hoàng yến... chưa ai dẫn em đi xem cả..." Hạ Túy An rũ mắt, giọng nhỏ xíu, đáng thương vô cùng.
Mục Diên Nghi liếc nhìn cậu một cái: "Cậu có thể lên Baidu tìm ảnh."
Người đàn ông lạnh lùng vô tình, Hạ Túy An lập tức dừng luôn chủ đề mất hứng này, lại bắt đầu suy nghĩ cách gọi mới cho ông chủ. Hai phút sau bỗng lóe sáng: "Chủ nhân?"
Mục Diên Nghi: "...Thôi khỏi."
Hạ Túy An liền nói ngay: "Dạ vâng, ông xã."
Miệng thì dạ nhanh lắm, nhưng trong lòng lại thầm "chậc" một tiếng: lắm chuyện như cha ruột ấy.
Nhà bố mẹ Mục Diên Nghi là căn biệt thự riêng cách đây một tiếng lái xe. Đến nơi, Hạ Túy An không lập tức xuống xe, Mục Diên Nghi liền hỏi cậu đang làm gì, cậu ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Em đang chuẩn bị tâm lý."
"Bố mẹ anh chắc chắn không thích em, nếu chửi khó nghe hoặc đánh em thì... có được tính là tai nạn lao động không? Có được bồi thường tổn thất tinh thần không?"
Mục Diên Nghi khẽ giật khóe môi, không hiểu trong đầu cậu nhóc này chứa cái gì, anh thở dài một tiếng, mở cửa xe phía bên Hạ Túy An: "Họ sẽ không đánh, cũng không mắng cậu đâu."
Hạ Túy An chợt ngộ ra. Cậu hiểu rồi — nhất định là kiểu phu nhân nhà hào môn vừa sắc sảo vừa chua ngoa, trang điểm tinh tế, ăn mặc sang trọng, trong ánh mắt chỉ toàn khinh miệt, tiện tay quăng cho cậu cái thẻ 500 ngàn rồi bảo cậu rời xa con trai bà ta.
Theo Mục Diên Nghi đến trước cửa nhà, còn chưa kịp gõ thì cửa đã mở. Vừa nhìn thấy mẹ Mục Diên Nghi, Hạ Túy An càng thêm chắc chắn về suy đoán trong lòng mình.
Bà có gương mặt sắc sảo giống Mục Diên Nghi, mặc sườn xám kiểu Hồng Kông ôm sát tôn lên vóc dáng, mái tóc đen mượt búi gọn với một chiếc trâm bạc xinh xắn cài lên.
Cứ như đã chờ họ từ lâu, thấy hai người đến, nét nghiêm nghị trên gương mặt bà dịu đi bởi nụ cười, ánh mắt dừng thẳng lại trên người Hạ Túy An:
"Con là An An đúng không! Mẹ đã bảo cái thằng ranh này đưa con về từ sớm, hôm nay cuối cùng cũng đợi được rồi!"
Hạ Túy An bị sự nhiệt tình của mẹ Mục đánh đến trở tay không kịp, được bà dẫn vào nhà. Mẹ Mục hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu, thậm chí khi thấy vết thương nơi khóe miệng Mục Diên Nghi còn nở nụ cười đầy ẩn ý, trong bữa cơm lại càng ân cần gắp đồ ăn cho cậu:
"An An ăn nhiều chút nhé, sau này thường xuyên về đây, mẹ sẽ nuôi con trắng trẻo mũm mĩm luôn!"
Trong bát của Hạ Túy An đồ ăn đã chất cao như núi: "Cảm ơn mẹ... à không, cảm ơn mẹ... con ăn không hết mất..."
Không đúng, kịch bản đâu phải như thế này!
Lại thêm một đũa thức ăn được gắp vào bát, lần này là Mục Diên Nghi, mà còn là món cà tím cậu siêu siêu siêu ghét, Hạ Túy An cắn răng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ông xã..."
Mục Diên Nghi mặt không biểu cảm, lại gắp thêm một đũa nữa.
Mẹ Mục nhìn thấy cảnh này suýt nữa cười toét miệng.
Ăn xong, ba Mục và Mục Diên Nghi vào thư phòng đánh cờ, để lại mẹ Mục ngồi trò chuyện với Hạ Túy An trên ghế sofa:
"An An quê con ở đâu miền Bắc vậy?"
Giọng bà cố ý dịu lại, ánh mắt nhìn Hạ Túy An đầy yêu thương và trìu mến.
Vì chưa kịp phối hợp trước lời thoại với Mục Diên Nghi, suốt buổi chiều Hạ Túy An chỉ dám cười ngại ngùng giả vờ e thẹn mỗi khi bị hỏi, sợ lỡ miệng nói hớ là xong luôn.
Giữ hình tượng mệt quá trời, chỉ đến khi nói đến chủ đề quen thuộc, cậu mới buông lỏng cảnh giác đôi chút. Cậu vô thức nói ra một địa danh, mẹ Mục lập tức kinh ngạc: "Ôi! Mẹ với ba nó hồi trẻ từng đến đó rồi, lúc đó vừa khởi nghiệp, khó khăn lắm, trời tuyết to vẫn phải đi gặp khách hàng."
Mẹ Mục hồi tưởng: "Khi đó Diên Nghi còn nhỏ, tụi mẹ không yên tâm để con ở nhà, mà cũng không đủ tiền thuê bảo mẫu, đi công tác xa đành phải đưa con theo, để ở khách sạn. Mẹ còn nhớ lần đầu đến chỗ đó tuyết rơi dày đặc, trắng xóa cả một vùng, bông tuyết to như lông ngỗng, gió thì cứa rát da như dao, nhưng thật sự rất đẹp."
Mẹ Mục lại nói: "An An không giống đứa trẻ lớn lên ở miền Bắc nhỉ."
"Chắc tại mẹ con là người miền Nam ạ." Hạ Túy An cong mắt cười, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Mẹ Mục trò chuyện với cậu rất nhiều, kể về những khó khăn lúc khởi nghiệp khi còn trẻ, nói rằng họ từng thiếu thốn và nợ Mục Diên Nghi rất nhiều. Giờ mọi thứ đã tốt lên, điều duy nhất họ mong là con trai được hạnh phúc.
Hạ Túy An nghe từng chữ một, trong lòng nghĩ nếu cậu là Mục Diên Nghi, tuổi còn trẻ mà công ty đã niêm yết, tài sản đáng kể... thì cậu chắc sướng đến phát khóc.
Có lẽ vì nhắc đến những tháng ngày gian khó, mẹ Mục chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt nhìn Hạ Túy An hơi lạ một chút, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, rồi lấy ra một tấm thẻ đưa cho cậu.
Tới rồi!
Vừa thấy tấm thẻ, Hạ Túy An lập tức tỉnh cả người. Trước khi đến đây cậu đã diễn tập trong đầu không biết bao nhiêu lần, giờ thấy tình huống này liền tròn mắt, giọng run run đầy đáng thương:
"Mẹ muốn con rời xa anh ấy sao ạ?"
"Con thật lòng với anh ấy..."
Mẹ Mục: "An An, trong này có năm triệu."
...
Bị con số ngoài sức tưởng tượng này giáng một cú thật mạnh, đầu Hạ Túy An ong lên, đồng tử giãn nở. Cậu nhìn thẻ, lại nhìn mẹ Mục, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu:
"Nhiều quá... con không đáng giá từng ấy đâu ạ..."