Lờ đi tiếng gào thét và dấu chấm hỏi từ Quách Tinh, Hạ Túy An dứt khoát tắt máy, rồi lên mạng tìm ảnh Mục Diên Nghi xuất hiện tại các sự kiện. Có ảnh bị làm mờ, có ảnh mờ nhoẹt, ảnh đại diện trên Baidu thì khác xa bản gốc một trời một vực.
Lúc này Hạ Túy An mới nhớ ra, hình như mình chẳng có lấy một tấm hình nào của Mục Diên Nghi cả.
Qua thêm vài phút, cậu ngồi khoanh chân trên sofa, bất chợt rơi vào trầm tư.
Cậu nghĩ, nếu đến lúc hợp đồng kết thúc, liệu cậu có thể chịu đựng được mấy lão trung niên bụng bia, mặt bóng nhẫy lên giường với mình không? Liệu người kim chủ mới có thể giống Mục Diên Nghi, khi tình đến độ say mê cũng gọi cậu là "Cưng Cưng" không?
"Chậc."
Hạ Túy An khó chịu mở game lên chơi, không muốn nghĩ đến những chuyện chưa xảy ra.
Chỉ là hôm nay game cũng không chiều lòng người, chơi mấy ván đều thua tơi tả. Cậu ngồi thẳng dậy, lết ổ từ phòng khách vào phòng ngủ, tiếp tục chiến đấu trong Vương Giả Vinh Diệu.
Một buổi chiều cứ thế trôi qua trong biển đỏ thành tích. Đến lúc Mục Diên Nghi tan làm về, liền thấy cậu nhóc nào đó đang ngồi trong phòng ngủ, nhăn nhó gặm đầu ngón tay.
Anh khẽ nhướng mày, cởi áo vest, kéo tay cậu ra khỏi miệng, cúi xuống hôn lên môi: "Sao thế?"
Hạ Túy An căn bản không biết kim chủ đã về từ bao giờ, bị hôn đến mức không thở nổi, môi đỏ lên, loáng nước.
Cậu nghiêng đầu, mơ màng mất một lúc mới phản ứng lại: "Ông xã..."
Mục Diên Nghi lấy đầu ngón tay lau vết nước trên môi cậu, khẽ ừ một tiếng: "Vừa nãy nghĩ gì mà có người vào cũng không biết?"
Đang nghĩ sao vào game toàn gặp heo.
Dĩ nhiên không thể nói ra. Đàn ông đều thích kiểu ngoan ngoãn. Hạ Túy An đem mấy lời thô lỗ la hét trong game cất đi, giờ thì giả vờ ngoan ngoãn: "Đang nghĩ sao ông xã mãi chưa về, ai ngờ vừa nghĩ xong thì ông xã đã xuất hiện rồi, bất ngờ thật đấy~"
Cậu vòng tay ôm eo Mục Diên Nghi: "Gần đây ông xã về sớm ghê nha."
"Không vui à?"
"Vui chứ!"
Hạ Túy An ngửi được mùi nước hoa lạ trên người anh, tim đập lệch một nhịp, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu đã cười ngoan trở lại: "Ông xã thơm quá, đổi nước hoa rồi à? Lần sau xịt cho em với nha, em muốn giống ông xã, cùng một mùi."
"Không đổi. Chiều gặp khách hàng, là một cô gái, cô ấy xịt nước hoa hơi nồng, chắc là lúc nói chuyện dính sang."
Cậu thật ra không quan tâm người trên người anh là ai, mùi của ai, vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn như thường: "Hôm nay em nhớ ông xã cả ngày luôn đó, ông xã có nhớ em không?"
"Có."
Câu trả lời lần này khác hẳn mọi ngày, Hạ Túy An lập tức vểnh tai: "Ông xã nhớ em như thế nào?"
"Nhớ xem em có làm xong bài tập hôm nay không."
Hạ Túy An: "..."
Cậu không ôm Mục Diên Nghi nữa, lặng lẽ lùi mông ra sau: "Bài tập gì cơ..."
"Hạ Túy An."
Anh gọi tên cậu, ôm lại người đang định chạy trốn, khom lưng sát bên tai: "Lúc tôi đi đã nói gì? Không làm xong bài tập thì phải bị phạt."
Hạ Túy An cứng đờ, còn chưa kịp nói gì đã bị bế thốc lên, chớp mắt sau đã bị Mục Diên Nghi ôm vào thư phòng.
Sách giáo khoa và đống bài tập tối qua vẫn đặt nguyên trên bàn. Hình phạt sẽ là gì, Hạ Túy An còn rõ hơn ai hết — đôi khi chơi đùa thì còn thấy thích, nhưng nếu kim chủ nghiêm túc, cậu tuyệt đối chịu không nổi.
Thấy sắp toi đến nơi, Hạ Túy An cười gượng, ngồi trên đùi anh, chớp chớp mắt làm nũng, đổi giọng ngọt như mía lùi: "Bài tập khó quá à ông xã, em không hiểu gì hết trơn á, đang định chờ ông xã về dạy mà..."
Mục Diên Nghi khẽ cười, tay không dừng lại: "Vậy bây giờ dạy em."