Mục Diên Nghi cắn một miếng, nửa quả táo ngọt hơn hẳn bình thường, bật cười khe khẽ rồi ung dung đi theo.
Anh đã nghĩ sẵn trong đầu sẽ trừng phạt trò nghịch ngợm của nhóc con kia thế nào, nhưng mới đi được vài bước liền phát hiện Hạ Túy An đã dừng lại ở khúc ngoặt của một con hẻm nhỏ.
Lúc anh tới gần, cậu đã ngồi xổm xuống, giơ tay về phía thùng rác đằng xa “chch” mấy tiếng.
Chẳng bao lâu, một con mèo nhỏ lông loang lổ ló đầu ra từ góc thùng rác, nhìn Hạ Túy An một hồi lâu mới rụt rè nhấc chân bước ra, vừa đi vừa kêu “meo meo”, bước chân tập tễnh.
Là một con mèo hoang mới vài tháng tuổi, toàn thân bẩn thỉu, tai cụp xuống, trông như đã đói rất lâu, nằm rạp trong lòng bàn tay của Hạ Túy An không nhúc nhích.
Mục Diên Nghi nhìn một lúc, sau đó xoay người qua siêu thị bên cạnh mua sữa tươi và bát nhỏ. Mèo con ăn rất chậm, liếm một cái phải mất mấy giây mới tiếp tục liếm cái tiếp theo, lúc cúi đầu có thể nhìn thấy phần lông trên lưng vón lại vì một vết thương sâu chưa lành.
Hạ Túy An ngồi xổm nhìn mèo con ăn, đột nhiên nhỏ giọng: “Nó bị thương rồi.”
“Chắc là lúc đi kiếm ăn bị mấy con khác đánh.” Mục Diên Nghi nói.
“Còn mẹ nó đâu rồi?”
“Không biết. Nhìn có vẻ bẩm sinh đã yếu, có thể bị bỏ rơi.” Những chuyện như vậy trong tự nhiên là quá bình thường, Mục Diên Nghi giải thích.
Hạ Túy An không biết đang nghĩ đến điều gì, tay khẽ gãi cằm mèo con, cụp mắt xuống, không nhìn rõ cảm xúc.
Trời đã sẩm tối, Mục Diên Nghi lấy áo vest của mình bọc mèo con lại, bế lên, gọi xe đưa cả hai về.
Mèo con rúc trong lòng anh, không kêu lấy một tiếng, chỉ thỉnh thoảng duỗi cái chân có vẻ bị thương ra liếm liếm, đôi mắt to tròn nhưng không sáng rõ.
Trên đường đi, tài xế taxi liên tục than phiền mùi trên xe rất khó chịu, bảo rằng mới rửa xe mấy hôm trước.
Khi xuống xe, Mục Diên Nghi chuyển khoản thêm năm trăm tệ gọi là tiền vệ sinh xe, vậy mà tài xế vẫn chưa hài lòng, thấy anh ăn mặc khí chất như người có tiền liền định vòi thêm: “Anh nhìn cũng là giám đốc hay sếp lớn gì đó, chắc chẳng hiểu nổi khổ của dân lao động tụi tôi đâu. Xe này rửa xong còn có mùi thì khách sau lên sao dám đi? Vậy còn làm ăn gì nữa?”
Mục Diên Nghi không đáp, chỉ rút điện thoại ra chụp biển số xe một cái.
Tài xế thấy thế sợ bị khiếu nại, nói mấy câu “thôi bỏ đi bỏ đi” rồi phóng xe mất hút.
Đến bệnh viện thú y, Mục Diên Nghi cho mèo con làm đủ các loại xét nghiệm, từng hạng mục một, rất tỉ mỉ. Mèo con không có tinh thần, Hạ Túy An cúi đầu gọi nó: “Mi Mi.”
Dường như ai gặp mèo hoang cũng gọi một tiếng “Mi Mi”. Mục Diên Nghi bật cười, nói cái tên này tùy tiện quá.