Hạ Túy An ngẩng đầu, nghiêm túc nói với anh: "Con mèo tên Mi Mi là con mèo ngoan cường nhất thế giới."
Kết quả kiểm tra chẳng mấy chốc được đưa ra, bác sĩ đưa cho họ hai tờ giấy loang lổ đầy chữ và số, từng mục từng mục đều chẳng mấy khả quan. Con mèo nhỏ xíu ấy mang trên mình tổn thương gan, suy thận, thiếu máu, còi xương và một loạt bệnh lý khác.
Đó là một con mèo tai cụp bị người ta bỏ rơi.
Bác sĩ nhíu mày, nói thẳng sự thật: "Tình trạng của nó hiện tại, dù có điều trị cũng không hiệu quả mấy. Chúng tôi kiến nghị nên an tử."
Mi Mi dường như nghe hiểu lời bác sĩ, lập tức kêu "meo meo" trong chiếc lồng y tế.
Mục Diên Nghi hỏi: "Nếu cố gắng cứu chữa thì sống được bao lâu?"
"Khó nói. Ba tuần, năm tuần, nhiều nhất vài tháng. Trên người nó có quá nhiều vấn đề, thiếu máu nghiêm trọng cộng thêm suy gan, cần phải truyền máu liên tục."
Ngụ ý là—cho dù có cứu sống, con mèo ấy cũng chỉ có thể sống trong đau đớn.
Hạ Túy An ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Mi Mi. Mèo con gần như không còn sức mở mắt, vậy mà vẫn cố vươn cái chân trước dị dạng của mình cào cào cánh cửa nhỏ trong lồng.
Nó cố hết sức muốn chạm vào người đã cứu lấy nó, nhưng cơ thể quá đau đớn, chỉ mấy cái cào nhẹ cũng khiến nó kiệt sức, chân rơi xuống, thân thể co lại trong góc lồng, thậm chí chẳng còn đủ hơi mà kêu nữa.
Mục Diên Nghi nhìn Hạ Túy An đang im lặng đối diện với Mi Mi, mềm lòng. Anh chuẩn bị mở miệng bảo bác sĩ cố gắng cứu chữa, thì Hạ Túy An đã đột ngột đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần, hỏi: "An tử nó sẽ không đau đúng không?"
Bác sĩ đáp: "Chúng tôi dùng thuốc tiêm đặc biệt, sẽ tiêm thuốc mê trước. Đảm bảo nó sẽ không cảm thấy đau đớn gì khi rời đi."
Hạ Túy An gật đầu, ánh mắt bình thản như đang nói về một chuyện rất đỗi bình thường: "Vậy thì an tử đi."
Có lẽ vì quyết định của cậu quá dứt khoát, bác sĩ hơi bất ngờ, lại hỏi: "Cậu chắc chắn rồi chứ?"
Hạ Túy An không nhìn mèo nữa, chỉ nghiêm túc nói với bác sĩ: "Anh chẳng phải nói sống cũng rất đau sao? Vậy thì để nó đi đi."
...
Một tuần sau, Mi Mi được tiêm thuốc an tử. Hôm đó, Mục Diên Nghi và Hạ Túy An đến tiễn nó lần cuối. Mèo con đã được tắm sạch sẽ, bộ lông rối bời trước kia giờ mượt mà trở lại. Nó vẫn cụp tai, cúi đầu liếm chân trước, nhưng khi thấy Hạ Túy An, nó cố cất tiếng kêu "meo meo" từ trong lồng.
Hạ Túy An mang cho nó một thanh pate, nó nhẩn nha ăn từng miếng, dường như biết rõ số phận sắp tới của mình, yên tĩnh đến rợn người.
Bác sĩ bảo tình trạng của nó vẫn không cải thiện, ngược lại còn xấu hơn. Sau khi ký giấy, họ sẽ tiến hành tiêm thuốc.
Người ký tên là Hạ Túy An. Trong vòng tay cậu, Mi Mi được tiêm mũi thuốc cuối cùng, trước khi nhắm mắt, nó dồn hết sức gọi một tiếng yếu ớt: "Meo~"
Cảm nhận được hơi thở của Mi Mi dần yếu đi, Hạ Túy An khẽ nói: "Tạm biệt Mi Mi, qua bên kia phải khỏe mạnh và vui vẻ nhé."
Năm phút sau, Mi Mi hoàn toàn ngừng thở. Hạ Túy An để mặc bác sĩ mang nó đi chôn cất, im lặng vài giây rồi quay sang nói với Mục Diên Nghi: "Đói quá nè ông xã, mình đi ăn cơm đi."
Mục Diên Nghi nhìn cậu thật sâu, đột nhiên nói: "Muốn khóc thì cứ khóc đi."
Không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Hạ Túy An chớp chớp mắt hai cái, cười ngoan ngoãn: "Khóc gì chứ? Phải mừng cho Mi Mi thoát khỏi đau đớn mới đúng. Em quen rồi mà."
Buổi chiều họ đi ăn tối, về nhà, Hạ Túy An vẫn như mọi khi, nằm dài trên sofa trong thư phòng, đọc sách một lúc là ngủ gà ngủ gật, sau đó lại chui vào lòng anh, nhướng mày trêu chọc, rồi hôn lên môi anh trong chớp mắt.
Mục Diên Nghi ôm cậu vào lòng, tắt hẳn email công việc, cúi đầu trừng phạt tên nhóc dám quấy rầy mình làm việc.
Đến khi kết thúc thì trời đã tối. Nhóc con bị dày vò đến chẳng còn sức, vậy mà vẫn không chịu buông anh ra, khóe mắt rơi xuống giọt lệ si.nh lý, đôi môi mềm mại mấp máy nói khẽ: "Dễ chịu quá..."
Mục Diên Nghi vươn tay gõ nhẹ vào sống mũi đỏ ửng vì khóc của cậu: "Ngày mai dậy lại kêu đau thì đừng trách tôi."
"Bởi vì mỗi lần ông xã đều quá mạnh tay mà..." Hạ Túy An vòng tay ôm chặt người anh, giống như một con cá nhỏ mắc cạn bị sóng đánh dạt lên bờ, eo cậu cong lên rõ rệt, nhịp thở dồn dập.
Mục Diên Nghi cuối cùng cũng tha cho cậu, rút ra rồi bế người vào phòng tắm lau rửa. Đến lúc ra ngoài, người vừa quấn lấy anh không rời nay đã ngủ ngon lành trong vòng tay anh.
Anh đặt Hạ Túy An lên giường, tiếp tục xử lý công việc còn dang dở từ chiều, mãi đến tận nửa đêm mới xoa xoa thái dương, định nghỉ ngơi.
Lúc này, điện thoại sáng lên — là Triệu Linh gọi đến.
Chuông mới đổ hai tiếng, người bên cạnh đã tỉnh lại vì bị đánh thức. Hạ Túy An mở mắt trong cơn mơ màng, ánh nhìn còn mang theo chút lơ ngơ ngái ngủ.
Cậu chưa kịp tỉnh hẳn, cả người chui tọt vào chăn, nắm lấy tay anh hỏi: "Ông xã đi đâu thế?"
Mục Diên Nghi thấy cậu như vậy thì bật cười: "Cục cưng ngủ ngoan đi, tôi chỉ ra ngoài nghe điện thoại."
Hạ Túy An nhíu mày, mắt đờ đẫn nhìn anh: "Anh cũng muốn đi sao?"
Chuông điện thoại vẫn vang lên đều đều trong không gian tĩnh lặng. Mục Diên Nghi nhìn thấy sự mất mát và bất an thoáng hiện trong đáy mắt cậu, lúc này mới chợt hiểu ra ý nghĩa câu nói ban ngày kia.
Cái gọi là "quen rồi" của cậu — là quen với sự chia ly.
Điện thoại vẫn chưa ngắt, Mục Diên Nghi bấm tắt luôn cuộc gọi, rồi vòng tay ôm trọn Hạ Túy An vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Không đi đâu cả, anh ở đây, cục cưng."
Hạ Túy An bị ôm bất ngờ, hơi khựng lại một chút. Ánh mắt mơ màng dần tản đi, rồi chui đầu vào lòng ngực anh, lí nhí nói: "Điện thoại ồn quá..."
Mục Diên Nghi cúi đầu hôn lên trán cậu, dịu giọng: "Giờ thì không kêu nữa rồi."
Không còn âm thanh ồn ào, căn phòng lại chìm vào bóng tối. Mày của Hạ Túy An dần dãn ra, chẳng bao lâu sau đã ôm chặt eo anh ngủ say. Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, chỉ có điều lần này, người mất ngủ lại là Mục Diên Nghi.
Sự im lặng của Hạ Túy An chỉ kéo dài một đêm. Hôm sau cậu đã lại hoạt bát như thường: ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chơi game, thỉnh thoảng bị Mục Diên Nghi "lùa" đến công ty học tập.
Mãi mấy ngày sau, Mục Diên Nghi mới nhớ ra cuộc gọi lỡ hôm đó. Anh đặt văn kiện sang một bên, gọi lại cho Triệu Linh: "Gọi tôi có việc gì?"
Triệu Linh nhận cuộc gọi mà mơ hồ như bị trời giáng: "Ai gọi cậu cơ?"
"Ba hôm trước chẳng phải cậu gọi cho tôi à?"
Anh kia ngẫm nghĩ, im lặng hai giây, rồi bật cười: "Lão gia nhà ta cũng biết nhớ chuyện ba ngày trước à, hiếm thật đấy. Nếu tôi thật sự có việc gấp thì chắc giờ này đã được thiêu rồi đó, huynh đệ à."
"Thế rốt cuộc có chuyện gì?"
Triệu Linh thở dài: "Thì còn gì nữa, mấy hôm trước Uyển An uống say tìm đến tôi gây sự, kêu cậu đến đón cậu ta về."
Mục Diên Nghi đổi tay cầm điện thoại: "Cậu ta đang ở đâu?"
Triệu Linh đáp: "Nhà tôi. Bên ngoài toàn là phóng viên, tôi không dám ra ngoài nữa. Sợ mai lên báo lại có thêm tin đồn em trai nuôi của ông Mục có tình nhân nam mới. Cậu đến đón không?"
Mục Diên Nghi lạnh nhạt nói: "Nhà tôi không có đứa con nuôi nào, cậu nên gọi cho ông nội tôi thì hơn."
"Con nuôi gì cơ? Cậu nói cứ như đang phân thứ tự..." Triệu Linh còn chưa hiểu, đã nghe thấy giọng của người bạn thân trầm xuống rõ rệt: "Nó là người trưởng thành, đi đâu làm gì là quyền tự do của nó, không cần báo cáo với tôi."
"Nhưng nó luôn tìm cậu. Nói thật nhé, cậu thật sự không có chút tình cảm nào với Uyển An à? Nếu không sao bên cạnh lại có 'tiểu Miêu' giống hệt?"
Mọi người đều nói Hạ Túy An và Uyển An có vài nét giống nhau. Nhưng riêng Mục Diên Nghi lại chẳng hề nhớ rõ khuôn mặt của Uyển An, trong khi từng cử chỉ từng nét mặt của Hạ Túy An thì lại in sâu vào tâm trí.
Anh không thấy giữa cậu và đứa con nuôi của ông nội có điểm gì giống nhau. Anh càng không thích việc người ngoài suy đoán lung tung về mối quan hệ giữa hai người. Giọng anh vì vậy cũng lạnh hẳn đi:
"Nếu cậu còn ăn nói không suy nghĩ như thế, khỏi cần gọi cho tôi nữa."
Nói xong câu đó, Mục Diên Nghi dứt khoát cúp máy. Ánh mắt anh chuyển về phía Hạ Túy An đang nằm co trên sofa, ôm quyển sách ngủ ngon lành.
Vẻ lạnh lùng trong đáy mắt dần tan đi, thay vào đó là chút dịu dàng hiếm thấy.
Ngoài Hạ Túy An ra, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có người thứ hai khiến anh bớt lo đến thế — thật sự là một chú sâu lười ngoan ngoãn.
—-
Hạ Túy An tỉnh dậy khi trời đã tối. Cậu ngáp dài một cái, uể oải mở mắt. Mục Diên Nghi đang ngồi bên cạnh uống cà phê, thấy cậu vậy thì cười trêu: "Nhóc con như heo nhỏ, ngoài ăn ra thì chỉ biết ngủ."
Hạ Túy An không phản bác, chỉ chui sâu hơn vào trong chăn, rồi bất ngờ đưa một chân ra trước mặt Mục Diên Nghi đung đưa. Trên mắt cá chân cậu có một nốt ruồi đỏ nhỏ, vừa chói mắt lại vừa quyến rũ.
Chiếc chăn mềm cậu đang cuộn lấy là do Mục Diên Nghi chuẩn bị riêng cho cậu từ khi bắt đầu đến văn phòng anh — vừa ấm vừa mềm. Ở một khía cạnh nào đó, Mục Diên Nghi đúng là một ông chủ biết quan tâm đến nhân viên.
Suy nghĩ đó chỉ thoáng vụt qua đầu Hạ Túy An trong một giây ngắn ngủi. Rồi cậu lại chui rúc vào trong chăn, hoàn toàn yên tâm và hưởng thụ.
Dù sao đây cũng là thành quả vất vả dùng mông đổi lấy — cậu xứng đáng được hưởng.
Một bàn tay đưa tới đỡ lấy cổ chân cậu, nhẹ nhàng xoa hai cái: "Sao lạnh thế? Không đi tất à?"
Hạ Túy An mắt còn chưa chịu mở, cứ để mặc cho ông chủ nâng chân mình: "Ông xã lạnh..."
Mục Diên Nghi: "Tôi không lạnh."
Hạ Túy An rút chân lại, cả người chui vào lòng anh: "Người ông xã ấm áp lắm. Giờ thì em cũng hết lạnh rồi."
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ. Hạ Túy An chẳng buồn để ý, mắt lim dim muốn tiếp tục ngủ. Có điều vì đã ngủ suốt cả buổi sáng nên giờ cậu lại không buồn ngủ nữa. Thế là cậu rúc vào lòng Mục Diên Nghi — ông chủ làm việc, cậu chơi game.
Tối đến, Mục Diên Nghi hỏi cậu có đói không. Hạ Túy An nghĩ đến bữa trưa đã ăn nên lắc đầu trong lòng anh.
Tuy nói không đói, cuối cùng cả hai vẫn đi ăn tối. Một nhà hàng Âu cao cấp, Hạ Túy An còn chưa kịp xem thực đơn thì món ăn đã lần lượt được mang ra.
Cậu nghiêng đầu hỏi: "Ông xã gọi sẵn món rồi à?"
Mục Diên Nghi đáp: "Không, nhà hàng này thực đơn mỗi ngày do bếp trưởng tự quyết định."
"Ổng nấu gì thì mình ăn nấy à?"
"Ừ."
Thật quá bá đạo! Hạ Túy An chưa từng ăn ở nhà hàng kiểu này — không có menu, phần ăn lại nhỏ tí. Trong lúc chờ món tiếp theo, cậu tranh thủ trò chuyện với ông chủ: "Ông xã hay đến đây lắm hả?"
"Đã từng đến vài lần với Triệu Linh," Mục Diên Nghi đáp, giọng điệu nhàn nhạt, "nhà hàng này rất khó đặt chỗ. Lần trước cậu ta đặt được, nhưng lại phải đi công tác."
"Vậy là cậu ta đưa chỗ cho ông xã luôn à?" Hạ Túy An nghiêng đầu hỏi.
"Chỗ khó đặt, cậu ta không muốn cho. Nhưng đi công tác, không có ai đến thì cũng lãng phí."
Nói là cho thì nghe hay ho thật, nhưng Hạ Túy An nghe ra được — rõ ràng là ông chủ tự mình lấy. Cậu chẳng thấy bất ngờ chút nào, vì đây đúng là phong cách của Mục Diên Nghi.
Trên bàn đã lần lượt mang lên hai món khai vị. Món thứ ba do chính đầu bếp mang ra — một chén súp kem nấm trắng sữa đặt trong chiếc bát sứ nhỏ chỉ bằng nửa bàn tay. Đúng lúc đó, Mục Diên Nghi hỏi cậu có học bài không.
Hạ Túy An bĩu môi, cau mày tỏ vẻ khổ sở: "Em không muốn làm người giàu nữa đâu. Người giàu ăn chẳng bao giờ no. Em muốn ăn đồ ăn lề đường cơ."
Ý là cậu không thích mấy món được mang lên.
Mục Diên Nghi chẳng nói gì, chỉ đưa tay lau vệt súp dính bên khóe miệng cậu. Vậy mà không ngờ, anh thật sự đứng dậy, dẫn Hạ Túy An rời khỏi nhà hàng, đi thẳng đến khu quán ăn ven đường gần đó.
Hạ Túy An ngẩn người nhìn anh thật lâu, cảm thấy dạo này ông chủ nhà mình... hình như hơi bất thường.
So với nhà hàng cao cấp, quán nướng vỉa hè náo nhiệt hơn hẳn. Trời sắp vào hè, thời tiết càng lúc càng nóng, đã có người mặc áo thun ngồi ngoài đường uống bia, ăn xiên nướng.
Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề cùng cậu trai xinh đẹp khoác áo dày ngồi giữa không khí náo nhiệt ấy, quả thực có phần lạc lõng. Nhưng Hạ Túy An chẳng để tâm, gọi ngay ông chủ quán, rồi thao thao bất tuyệt gọi một loạt món.
Cậu vừa gọi đến một nửa, Mục Diên Nghi đã nhắc: "Gọi nhiều vậy rồi lại ăn không hết."
Ông chủ đang ghi món liền cười nói: "Ăn không hết cũng không sao, có thể gói cho cậu với em trai cậu mang về."
Hạ Túy An xé đũa dùng một cách thản nhiên, chờ ông chủ nói xong mới quay sang nhìn Mục Diên Nghi đang khẽ mím môi: "Ăn hết chứ, ăn không hết thì còn có chồng ăn phụ em."
Ông chủ ngẩn người, rồi như chợt nhận ra điều gì đó, vội đập đầu mình cười gượng: "Tôi mắt kém quá..." Thấy không ai bắt chuyện nữa, ông bèn lảng đi.
Hạ Túy An vừa cắn xiên thịt vừa liếc Mục Diên Nghi: "Chồng giận rồi hả?"
"Sao phải giận?" Mục Diên Nghi xắn tay áo, tiện tay cầm một xiên thịt ăn.
Ai mà ngờ đâu, trước đây cậu thấy người ta gọi anh là "anh trai tốt" bao nhiêu lần mà anh chẳng hề tỏ vẻ khó chịu. Thế mà giờ chỉ mới bị gọi là "anh trai" một câu liền sa sầm mặt.
Chuyện này Hạ Túy An chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, cậu "ừm" một tiếng rồi lại gọi thêm vài món đặc biệt của quán.
Mục Diên Nghi thực ra đã ăn khá no ở nhà hàng, giờ chỉ ăn vài xiên lấy lệ, phần lớn thời gian chỉ ngồi đó nhìn Hạ Túy An ăn.
Cậu bé ngồi đối diện, khoác chiếc áo dày không hợp thời tiết, phía sau mũ trùm còn đính quả bông len tròn nhỏ, vừa nhồm nhoàm ăn xiên vừa trông như bị đói lâu ngày, hình ảnh ấy khiến người ta vừa thấy buồn cười vừa thấy thương.
Chênh lệch tuổi tác gần mười tuổi, ai gọi hai người là anh em cũng chẳng quá đáng. Mục Diên Nghi hơi nhíu mày, giơ tay lau sạch vết nước sốt dính bên khóe môi cậu.
Ăn xong, Hạ Túy An thỏa mãn ợ một cái, hai người vừa đi dạo chậm rãi vừa về nhà. Ông chủ lúc nãy chắc biết mình lỡ lời, nên lúc sau còn tặng thêm một ít xiên nhỏ, mùi vị rất ngon nhưng cay đến cháy lưỡi.
Hạ Túy An bị cay đến mức phải uống cạn lon cola cuối cùng, nước mắt rơm rớm, miệng không ngừng xuýt xoa.
Ngay bên cạnh là tiệm trà sữa, Mục Diên Nghi dẫn cậu ghé vào mua. Nhân viên hỏi muốn uống gì, Hạ Túy An vẫn còn tê miệng, che môi đáp khẽ: "Trà sữa khoai môn trân châu, cảm ơn."
Nhân viên nhận đơn, ánh mắt lưỡng lự nhìn hai người họ mãi, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "À... xin lỗi cho em hỏi một chút, hai anh là người yêu ạ?"
Cô nàng vội xua tay: "Em không có ý gì đâu, chỉ là bên em đang có chương trình khuyến mãi, nếu là người yêu hôn nhau thì ly thứ hai sẽ được giảm giá một nửa!"
Chương trình khuyến mãi thì quán này hay có, nhưng kiểu cho cặp đôi hôn nhau giảm giá thế này thì Hạ Túy An mới nghe lần đầu.
Cậu vốn định từ chối vì uống không nổi ly thứ hai, nhưng chưa kịp nói thì trước mắt bỗng tối sầm, môi đã bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào một cái, thoáng nhẹ đến mức đôi môi tê dại còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng.
Hôn xong, Mục Diên Nghi nắm lấy tay cậu, giọng bình thản hỏi nhân viên: "Thế này được chưa?"
Nhân viên ngớ người vài giây, chớp chớp mắt lia lịa, rồi mặt đỏ bừng gật đầu: "Dạ được, được ạ! Hai anh chọn vị luôn nhé!"
Mục Diên Nghi nói: "Làm cho tôi một ly giống cậu ấy."
Hai người cầm trà sữa vừa đi vừa về, gió đêm nhẹ nhẹ thổi, uống thêm ngụm trà sữa, cảm giác cay rát nơi đầu lưỡi của Hạ Túy An cũng dịu đi nhiều.
Cậu nhìn ly trà sữa trên tay Mục Diên Nghi, hỏi: "Chồng không uống hả?"
"Tôi không thích trà sữa."
Không thích còn mua làm gì?
Hạ Túy An nhớ đến khuyến mãi ly thứ hai giảm nửa giá và nụ hôn bất ngờ vừa rồi, bỗng bừng tỉnh.
Không phải anh muốn uống trà sữa, mà là nghe tới "giảm giá" thì không nhịn được muốn tranh thủ kiếm lời!
Thật là... chưa từng thấy đại tổng tài nào keo kiệt như Mục Diên Nghi!
Về đến nhà, ly trà sữa của Hạ Túy An đã uống cạn, Mục Diên Nghi thì không đụng tới, thế là cậu tiện tay uống luôn ly của anh.
Uống hai ly trà sữa đầy bụng, bây giờ nằm trên giường, Hạ Túy An có cảm giác trong dạ dày như có thứ gì đang sôi lên ùng ục.
Mục Diên Nghi đưa tay đặt lên bụng cậu, giọng nói mang theo chút ý cười khó nhận ra: "Sao mà phồng lên thế này?"
"Đều là đồ của chồng mà." Hạ Túy An lười nhác rúc trong chăn làm nũng, như thể chỉ cần tỏ vẻ ngoan ngoãn thì có thể khiến Mục Diên Nghi dễ dàng đầu hàng.
Mục Diên Nghi hiếm khi dịu dàng: "Đồ của tôi là gì?"
"Là trà sữa chồng mua á." Hạ Túy An nói xong còn suýt cắn trúng lưỡi, cảm giác trong bụng càng thêm khó chịu, lật người kêu khổ, đòi Mục Diên Nghi ra ngoài.
Tay anh men theo bụng cậu trượt xuống dưới, trên làn da trắng ngần lưu lại những dấu vết ám muội: "Bụng này cũng phải được lấp đầy đồ của tôi, được không?"
...Được cái đầu anh á.
—
Tội lỗi vì ham uống thêm một ly trà sữa khiến hôm sau Hạ Túy An đau đến mức không xuống nổi giường.
Lúc cậu mở mắt thì Mục Diên Nghi đã đi làm, trong nhà chỉ còn mình cậu. Hạ Túy An ngáp dài, mắt híp lại thành một đường, không muốn ngủ nữa, ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Giống như một chú gấu con vừa tỉnh khỏi kỳ ngủ đông, tóc tai rối tung, đầu óc cũng mơ màng chưa tỉnh hẳn.
Chỗ bị xâm phạm tối qua vẫn còn đau ê ẩm, Hạ Túy An đờ đẫn nhìn chằm chằm một hồi rồi đưa tay chạm vào, phát hiện chỗ đó đã được bôi thuốc mỡ.
Lúc này điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ Quách Tinh, giọng đầy đắc ý: "Chơi game không?"
Hạ Túy An lau tay rồi bắt máy, uể oải hỏi: "Mày và Dâu Tây làm hòa rồi à?"
Quách Tinh: "He he!!"
"Đồ ngu."
Quách Tinh: "... Sao mày công kích cá nhân thế, đại ca!!?"
Hai người vừa mới làm hòa được mấy hôm, chưa bao lâu lại cãi nhau tiếp, lần này Hạ Túy An thậm chí chẳng thèm hỏi, dứt khoát cúp máy luôn.
Bây giờ nhìn vẻ mặt này của Quách Tinh, kiểu gì cũng là lại làm hòa rồi. Cậu chẳng muốn vừa chơi game vừa bị ăn cẩu lương, nên từ chối lời mời, cúp máy xong thì liếc mắt thấy thứ gì đó đặt ở đầu giường.
Là một con búp bê nhỏ xíu, đặt trong lòng bàn tay còn không đầy nửa. Không biết từ khi nào lại được để ở đầu giường cậu.
Một con mèo tai cụp làm bằng len nỉ, lông mềm mịn chân thật, biểu cảm sống động như thật. Nhìn kỹ thì giống Mi Mi đến tám phần, như thể là phiên bản thu nhỏ vậy. Trên cổ còn đeo một chiếc chuông xinh xắn.
Cậu cứ thế ôm lấy búp bê, lặng lẽ nhìn một lúc lâu.
Vào ngày thứ tư kể từ khi Mi Mi về với hành tinh Mèo, Mục Diên Nghi tặng cậu con búp bê làm từ lông của Mì Mi.
Cậu treo búp bê vào chùm chìa khóa, chuông trên cổ mèo mỗi lần chuyển động lại kêu leng keng vui tai.
Tối hôm đó, khi Mục Diên Nghi trở về thì thấy Hạ Túy An đang ngồi nghịch chùm chìa khóa, vừa thấy anh bước vào cửa, cậu đã từ ghế salon bật dậy nhào vào lòng anh: "Chồng về rồi à?"
Mục Diên Nghi "ừ" một tiếng, hỏi cậu: "Nãy giờ chơi gì thế?"
"Em đang xem quà chồng tặng nè."
"Thích không?"
Hạ Túy An bình thường chỉ thích mấy món đắt tiền, nhưng món quà này thật sự cũng không tệ, cậu miễn cưỡng gật đầu, rồi hỏi Mục Diên Nghi làm sao có được lông của Mi Mi khi nó đã được hỏa táng.
Mục Diên Nghi đáp: "Trước khi hỏa táng tôi nhờ bác sĩ giữ lại. Đáng lẽ phải đưa em từ mấy hôm trước, nhưng tôi chưa từng làm thủ công, vụng về nên mất thời gian."
"Mi Mi không còn nữa, sau này con này sẽ thay nó ở bên cạnh em."
Hạ Túy An cười tươi, ôm lấy ông chủ lắc đầu: "Em chỉ cần chồng bên cạnh là được rồi."
"..."
"Chân tình của người có tiền mới quý giá nhất đó, đại ca à!!"
Mục Diên Nghi vào tắm, đúng lúc Quách Tinh gửi lời mời chơi game. Hạ Túy An cũng định chơi một ván, lúc chơi vô tình tì lên chùm chìa khóa để bên cạnh, tiếng chuông leng keng vang lên, Quách Tinh liền hỏi tiếng gì thế.
Cậu kể sơ chuyện con mèo búp bê cho Quách Tinh nghe, được hắn kết luận chắc nịch: "Bá đạo tổng tài này chắc chắn yêu mày rồi! Đến mức sẵn sàng dành thời gian làm thủ công cho mày luôn đó!"
Hạ Túy An cười lạnh: "Yêu mà không chịu bỏ tiền mua cho tao cái máy tính đây này."
Quách Tinh: "... Cũng có lý. Vậy là không yêu thật rồi, đến cái máy tính cũng không muốn mua cho mày. Nếu là Dâu Tây mà đòi, tao có bán máu cũng phải mua cho cô ấy."
Hạ Túy An: "... Mày hôm nay quên uống thuốc à? Lại phát bệnh rồi?"
Quách Tinh mờ mịt: "Bệnh gì cơ?"
"Não yêu đương."
Không muốn tiếp tục giao lưu với kẻ đầu óc không bình thường, Hạ Túy An dứt lời là tắt mic, mãi đến khi đẩy được trụ chính của đối thủ mới lạnh nhạt buông một câu với Quách Tinh – người đã tặng bảy mạng trong chưa đầy 20 phút: "Mày giống như một củ sen vậy."
Quách Tinh: "Hở? Gì cơ?"
Hạ Túy An: "Toàn là lỗ hổng."
Mục Diên Nghi vừa ra khỏi phòng tắm liền nghe được câu đó.
Hạ Túy An nghe thấy tiếng động, không đợi Quách Tinh nói gì đã thoát game, ngồi trên giường ngẩng lên cười với anh: "Chồng tắm xong rồi à?"
Trước sau như hai người khác nhau, nhưng Mục Diên Nghi không để ý, ngược lại còn hỏi: "Nãy giờ nói chuyện với ai thế?"
"Bạn học cũ, Quách Tinh đó, em kể với anh rồi mà."
Cái tên này Mục Diên Nghi nghe đến quen tai, anh ôm cậu bé vào lòng, động tác thân mật như trò chuyện thường ngày: "Cậu ta có bạn trai chưa?"
Hạ Túy An lắc đầu trong vòng tay anh: "Chưa có."
"Thật à? Cậu ta thích kiểu người thế nào?"
Không rõ kim chủ hỏi vậy làm gì, nhưng đúng lúc đang buồn ngủ, Hạ Túy An ngáp một cái, lười biếng đáp: "Thích người dễ thương."
Giống như Dâu Tây vậy, suốt ngày gọi người ta là bảo bối, tim gan của em, yêu yêu yêu.
Nhưng Mục Diên Nghi lại không nghĩ như thế, chỉ lặng lẽ siết chặt vòng tay hơn.
Đèn trong phòng bật sáng, ánh vàng dịu từ chùm đèn trần tỏa ra khắp không gian, làm nổi bật làn da trắng mịn của cậu bé trong lòng.
Cậu có một đôi mắt đẹp và sáng, mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố đều hiện rõ trong đó, trong veo như dòng nước tan chảy từ tuyết trên đỉnh núi. Vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài mảnh, chỗ tiếp giáp giữa mắt cá chân và bắp chân có một nốt ruồi đỏ, mỗi lần cử động đều thu hút ánh nhìn.
Không ai hiểu rõ từ "đáng yêu" bằng anh lúc này.
Cho đến khi anh nghe thấy người trong lòng lên tiếng: "Quách Tinh nói bạn gái cậu ta là người dễ thương nhất thế giới, nhưng cậu ta là não yêu đương, không đáng tin."
Vòng tay từ từ lơi lỏng, vài giây sau, giọng nói trầm ổn của Mục Diên Nghi vang lên trên đỉnh đầu Hạ Túy An: "Thế à? Tôi thì thấy Cục Cưng mới là người đáng yêu nhất thế giới."
Không giống đang khen thật lòng, Hạ Túy An bị ông chủ dỗ tới phát ngượng, cảm thấy có lẽ mắt anh bị mù rồi. Nhưng vẫn làm tròn vai một người tình biết điều, ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn chồng nha." Rồi lại nói tiếp: "Bây giờ người đáng yêu nhất buồn ngủ rồi, chồng có muốn ngủ cùng không?"
Mục Diên Nghi hôn nhẹ lên trán cậu, nhắc lại chuyện lần đầu hai người gặp nhau: "Là ai từng nói sẽ khiến tôi hài lòng nhất cơ mà? Giờ lại trở mặt làm chủ, tự dưng đòi đi ngủ trước?"
Giờ thì khác xưa rồi, ông chủ càng lúc càng lì lợm, sức lực dồi dào như thể xài mãi không hết. Nếu cậu mà cố thêm chút nữa, chắc phải gãy cả lưng mất.
Huống chi cái tên keo kiệt này lại chẳng chịu trả lương tăng ca, cậu đến đây là để bán mông, đâu phải bán mạng. Bây giờ buồn ngủ rồi, lấy lòng kim chủ thì để mai tính tiếp.
Hạ Túy An quả thực đã buồn ngủ lắm rồi, mắt lim dim, đầu gật gù, lí nhí bảo: "Nếu chồng muốn thì cứ ghi nợ, mai em trả."
Cậu bé này lúc nào cũng hay buồn ngủ. Vài hôm trước, Mục Diên Nghi vừa đưa cậu đi khám, kết quả các chỉ số đều bình thường, bác sĩ bảo do cơ địa, có người nạp lại năng lượng bằng giao tiếp, có người lại cần ngủ mới phục hồi, Hạ Túy An thuộc loại thứ hai.
Tuy vậy, việc ngủ quá nhiều khiến Mục Diên Nghi vẫn hơi lo, phải hỏi bác sĩ thêm lần nữa mới yên tâm phần nào.
Trên đường từ bệnh viện về, hai người tình cờ đi ngang qua một cặp vợ chồng, người vợ bụng đã to vượt mặt. Lúc lướt qua, còn nghe cô ấy than dạo này ngủ nhiều kinh khủng.
Đi thêm một đoạn, cậu bé đột nhiên ngẩng đầu nói với anh, rằng có khi mình hay ngủ vậy là đang có bầu cũng nên.
Vừa nói còn vừa đưa tay xoa cái bụng phẳng lì của mình, rồi thở dài.
Mục Diên Nghi hỏi vì sao lại thở dài, cậu đáp: "Nghe nói con của người có tiền đáng giá lắm, mà em thì không có cơ hội rồi."
Rốt cuộc vẫn là vì tiền. Mục Diên Nghi không biết nên khen cậu thẳng thắn hay là nên trách cậu cái gì cũng đem ra đùa. Khi ấy anh chẳng đáp lời, nhưng tối đó lại dùng cách khác để trừng phạt cậu vì nói năng không chừng mực — khiến bụng cậu thật sự phồng lên.
Bây giờ cậu bé đang ngủ trong lòng anh, lông mi đen dài khẽ rung theo nhịp thở, không biết mơ thấy gì, đôi môi hé mở, thấp thoáng đầu lưỡi đỏ au, càng khiến vẻ trẻ con thêm rõ rệt.
Ánh mắt Mục Diên Nghi chưa từng rời khỏi gương mặt ấy, thầm nghĩ bảo sao Triệu Linh lúc nào cũng mắng anh là cầm thú, đúng là chẳng sai chút nào.
Mười một giờ đêm, Mục Diên Nghi mở WeChat, gửi tin nhắn cho bạn thân Triệu Linh.
Triệu Linh đang ôm bạn gái chuẩn bị đi ngủ, nghe tiếng tin nhắn đến thì lộ rõ vẻ khó chịu. Không ngờ giờ này còn có kẻ không biết điều dám làm phiền giấc ngủ của anh.
Dù thật ra cũng chưa ngủ ngay, bạn gái mới được anh bao gần đây — một ngôi sao nhỏ — đang vòng tay qua cổ anh, áp sát vào người: "Giờ này còn có ai nhắn cho anh thế? Không phải ngoài em ra, anh còn có cô nào khác đấy chứ?"
Cô nàng này khiến anh tốn không ít tiền và tâm sức, nói thật là đầu tư kha khá rồi. Giờ đang trong thời kỳ "mật ngọt", anh kiên nhẫn hiếm thấy, khẽ gõ mũi cô trêu chọc: "Ban đầu còn không định xem đâu, nhưng giờ thì nhất định phải cho bảo bối xem thử, coi có thật là không còn ai khác không..."
Câu nói còn chưa dứt, Triệu Linh đột nhiên im bặt, ánh mắt thoáng qua một tia kỳ lạ.
"Gì vậy? Không dám cho em xem à? Là con nhỏ nào nhắn cho anh hả?" Cô bạn gái gắt nhẹ, ghé đầu nhìn vào điện thoại, thấy tên người gửi tin nhắn: "Mục là ai thế?"
Còn ai vào đây nữa — là Mục Diên Nghi nhắn đến.
Triệu Linh lập tức mất hứng, chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm túc hơn hẳn.
Mục Diên Nghi rất hiếm khi nhắn vào giờ này, trừ khi có chuyện quan trọng. Triệu Linh chẳng nghĩ ra được lý do nào khác, nên liền đẩy bạn gái ra, nghiêm túc mở tin nhắn.
Trên màn hình hiện ra dòng chữ rõ ràng:
[Cậu có chơi game không? Mua giúp tôi một cái máy tính, thiết bị đầy đủ, cấu hình phải là tốt nhất.]