Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 37



Bữa trưa Hạ Túy An mang đến được Triệu Linh đặt ngay ngắn ở vị trí nổi bật trên bàn làm việc. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, thức ăn trong hộp giữ nhiệt vẫn còn ấm, hương thơm lan tỏa.

Người đưa cơm thì lại chẳng thấy đâu.

Mùa hè đến, thành phố này thỉnh thoảng lại đổ những cơn mưa phùn lác đác.

Chín giờ tối, Mục Diên Nghi trở về nhà, đầu dù đen nhỏ từng giọt nước xuống sàn ở cửa ra vào.

Người ban trưa còn mang cơm tới công ty cho anh, giờ đang nằm bò trên ghế sofa đọc sách, đầu gật gù như sắp ngủ.

Nghe thấy tiếng động, Hạ Túy An nhìn qua, như mọi lần, lập tức ngồi dậy khỏi sofa, chạy ra cửa ôm lấy ông chủ của mình, kiễng chân hôn lên yết hầu anh một cái: "Hôm nay chồng về muộn quá."

"Chào mừng về nhà."

Cậu mơ màng buồn ngủ, giờ lại bị ép khởi động như máy móc, lời nói ra như đang điểm danh mỗi sáng đi làm.

Mục Diên Nghi đẩy cậu ra, cởi áo khoác còn vương hơi ẩm rồi cúi đầu hôn lên môi cậu, vỗ nhẹ vào mông: "Giờ mà ngủ thì đêm còn ngủ nổi không?"

Hạ Túy An thật sự rất buồn ngủ, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, gật đầu qua loa, giọng càng lúc càng nhỏ: "Ban đêm có thời gian ngủ đâu mà."

Cậu đâu có rảnh rỗi, tối còn phải đi làm ca đêm.

Giọng cậu nhỏ đến mức vào tai Mục Diên Nghi đã không nghe rõ.

Anh bế cậu lên, kiểu bế con nít, một đường ôm về phòng ngủ. Trên đường đi, Hạ Túy An lăn lộn trong lòng anh tìm tư thế dễ chịu hơn.

Cậu lim dim mắt, hỏi trong lòng Mục Diên Nghi: "Chồng ơi, hôm nay anh có ăn cơm em làm không...?"

"Ừm."

"Hương vị thế nào?"

Mục Diên Nghi không trả lời câu hỏi đó, ngược lại cúi đầu hỏi: "Là Tiểu Kim làm à?"

"Em đặt trên nền tảng đó."

Cậu đã ngủ thiếp đi trong lòng anh, nếu không thì đã không lỡ miệng nói thật.

Mục Diên Nghi vốn đoán được, nhưng vẫn nói: "Tôi thích."

Trước khi Mục Diên Nghi về, Hạ Túy An đã ngủ một lúc. Khi được bế lên giường, đến khoảng một tiếng sau cậu mới thật sự tỉnh hẳn.

Lúc đó Mục Diên Nghi đang ngồi bên cạnh làm việc bằng laptop. Hạ Túy An đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại chuyện lúc nãy mình mơ mơ màng màng lỡ nói thật, âm thầm mắng mình một tiếng.

Sao lại để lộ sơ hở chứ, rõ ràng là muốn tranh công mà.

Mục Diên Nghi nghe thấy động tĩnh, rời mắt khỏi màn hình nhìn sang: "Tỉnh rồi?"

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách, trong phòng bật đèn vàng ấm áp. Hạ Túy An nhớ lại đoạn đường mình đi bộ về nhà chiều nay, bầu trời xám xịt, khoảng cách tưởng chừng kéo dài mãi không dứt.

Cậu nhìn Mục Diên Nghi, từ hàng lông mày sắc nét đến đường nét khuôn mặt trầm tĩnh, rồi nhìn xuống cánh tay rắn chắc với cơ bắp rõ ràng và đôi bàn tay thon dài của anh.

Nhìn đến nỗi... nổi h.am mu.ốn.

Hạ Túy An không bao giờ tự làm khổ mình.

Cậu ngồi dậy, hai chân kẹp lấy người Mục Diên Nghi, giọng nói còn mang theo dư vị của cơn buồn ngủ, âm cuối kéo dài ra, hỏi: "Chồng muốn làm không?"

Tiếng mưa ngoài trời không ồn ào, không sấm chớp, càng khiến không gian trong phòng thêm yên tĩnh.

Mục Diên Nghi gập máy tính lại, đặt sang một bên, sau đó kéo người đang ngồi trên mình vào lòng: "Ngoài trời đang mưa, sợ rồi à?"

Hạ Túy An: "?"

Không có đâu, cậu thấy Mục Diên Nghi đang đánh giá thấp mình. Nhưng nghĩ lại, nhớ ra rằng hình tượng mình xây dựng trước mặt anh vốn dĩ là như vậy.

Yếu đuối, không biết tự chăm sóc bản thân.

Chỉ như thế mới dễ khiến đàn ông động lòng. Thế giới này đàn ông đều cùng một kiểu, mà phần lớn lại hay ăn chiêu này.

Hạ Túy An hiểu điều đó từ khi còn nhỏ.

Lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong ngực Mục Diên Nghi, cậu ngẩng đầu lên hôn môi anh. Tiếng mưa ngoài cửa sổ bị hơi thở giao hòa giữa hai người lấn át. Qua khe hở chưa kéo kín của rèm cửa, trên mặt kính phản chiếu hai bóng dáng đang quấn lấy nhau.

Đầu gối Hạ Túy An co lại, thỉnh thoảng bị đẩy đến mức chịu không nổi, vừa xin Mục Diên Nghi chậm một chút, vừa đứt quãng rê.n rỉ, rồi như một con cá mắc cạn vùng vẫy vài cái, cuối cùng chỉ có thể bị người trên người thao túng.

Chỉ có cái miệng vẫn chưa chịu yên, như mọi khi vẫn nhiều lời, trong lúc trồi sụt còn có thể trò chuyện về... mưa ngoài trời:

"...Mưa ngoài kia còn rơi bao lâu nữa?"

"Sắp tạnh rồi."

"Chồng có thể tạnh sớm không? Mai mông em sẽ đau mất."

"Ai là người tự bò lên người tôi trước hả?"

"Đổ lỗi cho nạn nhân, chồng thật gian xảo."

Không biết ai mới là người gian xảo, Mục Diên Nghi mỗi lúc thế này đều phải kiên nhẫn hơn vài phần, cúi đầu chặn lại cái miệng líu lo không ngừng ấy.

Tối nay anh vốn không định làm.

Nhưng Hạ Túy An giống như một đốm lửa nhảy nhót trong đêm đông, luôn dễ dàng châm ngòi cho những khát khao sâu kín nhất trong anh.

Làm xong một lần, anh dừng lại, lau người cho cậu vẫn còn bám riết lấy mình.

Bình thường Hạ Túy An chỉ cần làm một lần là kiệt sức, không còn hơi sức động tay. Nhưng hôm nay Mục Diên Nghi đã nhẹ tay, lại thêm cậu mới ngủ dậy, nên ngược lại vẫn còn tỉnh táo.

Cậu nằm ỉu xìu trong lòng người bao nuôi, mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ gì nói nấy, đa phần toàn là mấy câu thả thính sến súa chẳng biết học từ đâu ra.

Chẳng hạn như: "Chồng ơi nhìn kìa, trên cửa kính có hai cái bóng, một cái là em."

"Ừ."

Hạ Túy An cười cong mắt: "Cái còn lại cũng là em đó."

Mục Diên Nghi không nhìn lên cửa kính, chỉ chăm chú nhìn đôi môi đang mấp máy trước mắt. Anh cúi xuống, hôn lên đó.

Hạ Túy An tạm thời quên mất quyển từ điển ngôn tình của mình, dùng đầu gối chọc nhẹ Mục Diên Nghi: "Sao chồng lại có tinh thần nữa rồi?"

"Vì có người không chịu yên." Mục Diên Nghi ấn chân cậu đang cựa quậy lại: "Mai còn đi làm, ngủ sớm đi."

Hạ Túy An không ngủ được, ôm con gấu bông hình thỏi vàng của mình, nằm trong lòng Mục Diên Nghi mở to mắt: "Hôm nay em đến công ty, thấy mấy người mặc vest, chị lễ tân nói họ từ phương Bắc đến."

Mục Diên Nghi đã quen với kiểu nói chuyện lạc đề của cậu, nghe cậu kể xong thì đáp: "Là con trai chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất miền Bắc, tên là Vương Tuần."

Nhắc đến chuyện công việc, Mục Diên Nghi liền nói nhiều hơn: "Gần đây tập đoàn đang chuẩn bị tiến quân vào thị trường bất động sản phía Bắc. Đúng lúc phía họ đang nhắm vào một dự án của chính phủ, nhưng không phải ai cũng có khả năng nuốt được miếng bánh đó."

"Họ không đủ vốn để duy trì dự án, nên đang tìm đối tác để huy động vốn."

Hạ Túy An nghe chẳng hiểu bao nhiêu, hiếm khi ngoan ngoãn im lặng, "Vậy chồng định cấu kết với họ à?"

"Là hợp tác chiến lược." Mục Diên Nghi sửa lời cậu, sau đó nói tiếp: "Tôi vẫn đang cân nhắc. Hiện tại họ là đối tác tiềm năng phù hợp nhất, nhưng vài năm trước từng bị khui ra tin đồn có con riêng, có thể sẽ ảnh hưởng đến biến động cổ phiếu..."

Mục Diên Nghi bỗng dừng lại: "Sao thế?"

Hạ Túy An lắc đầu, đột nhiên nói: "Cái lão già đó ngay cả phần dưới của mình còn không quản nổi, chồng còn muốn hợp tác với loại người như thế à?"

Mục Diên Nghi ôm cậu vào lòng: "Tôi là thương nhân, đời tư của hắn thế nào chẳng liên quan đến tôi. Chỉ cần hắn có thể mang lại lợi ích cho công ty, thì đó là một thương vụ xứng đáng."

"Nếu một ngày nào đó con riêng của ông ta bị phanh phui thì sao?" – Hạ Túy An hỏi anh.

Mục Diên Nghi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, giọng bình tĩnh: "Tôi tin ông ta sẽ giải quyết được. Trong hợp đồng hợp tác cũng sẽ ghi rõ điều khoản, nếu thực sự ảnh hưởng đến cổ phiếu, tập đoàn sẽ lập tức rút lui."

"Chồng định hợp tác với họ à?"

"Vẫn đang cân nhắc."

Mục Diên Nghi nhìn Hạ Túy An trong vòng tay mình, khẽ nhéo sau gáy cậu: "Đừng nói mấy chuyện đó nữa, ngủ ngoan đi."

"Ừm... chồng ngủ ngon."

"Cục cưng ngủ ngon."

Không biết từ lúc nào cơn mưa ngoài trời đã tạnh, ánh trăng chiếu vào, từ góc nhìn của Hạ Túy An có thể thấy rõ một vầng trăng khuyết đang treo lơ lửng giữa màn đêm qua kẽ hở rèm cửa.

Cậu không ngủ được, nhìn trăng, trong lòng thầm nghĩ:

Xong rồi.

"Xong cái gì?" – Giọng của Quách Tinh truyền ra từ điện thoại.

Giữa mùa hè, tình yêu của hắn với "Dâu Tây" cũng đang rơi vào thời kỳ nóng bỏng, gần như không thể kiềm chế nổi ha.m mu.ốn chia sẻ. Hạ Túy An không để ý đến, hắn liền một mình spam tin nhắn, kể hết mấy lời đường mật sến súa của hắn với Dâu Tây khiến người ta nổi da gà.

Hạ Túy An đáp: "Mày tiêu rồi, sống mười tám năm mới có tí đầu óc, cuối cùng lại trở thành não yêu, hết thuốc chữa."

Quách Tinh ở đầu dây bên kia bùng nổ. Hắn tính tình tốt, chơi với Hạ Túy An từ nhỏ đến lớn, nhưng dạo này cứ bị bạn thân chế giễu chuyện yêu đương, hắn cũng dần có chút tức giận. Lần này, hắn lần đầu tiên chủ động cúp máy.

Cuộc gọi bị ngắt, Hạ Túy An nhìn khung trò chuyện vừa kết thúc, hai giây sau bực bội "chậc" một tiếng, ném điện thoại sang một bên.

Điện thoại bật lên hai cái trên sofa rồi yên lặng nằm đó.

Từ sau lần trước nhắc đến việc hợp tác với Tập đoàn phương Bắc, ông chủ nhà cậu bắt đầu bận rộn hẳn, có lúc tăng ca đến khuya, cũng sẽ nhắn tin dặn cậu đừng chờ.

Hạ Túy An không định chờ, buồn ngủ thì ngủ, đói thì ăn. Lúc thấy tin công ty quyết định hợp tác với Tập đoàn phương Bắc trong group tám chuyện của nhân viên, cậu vẫn còn đang đọc sách.

Trên sách viết:

— Lông mày dài thanh tú, ánh nhìn khẽ lướt, sắc trao hồn lạc, lòng vui ngập tràn.

Bên cạnh còn chú thích "sắc trao hồn lạc" là nói về sự đồng điệu trong tâm hồn, hai người hiểu nhau, tình cảm hòa hợp.

Hạ Túy An tự ý thêm một cách hiểu của riêng mình: cậu lấy sắc đẹp trao đổi, còn Mục Diên Nghi dùng tiền để đổi lại.

Họ giao tâm sâu sắc, là một cặp trời sinh đích thực.

Chỉ tiếc rằng, những ngày như thế có lẽ sắp chấm dứt rồi. Cậu cảm thấy mình sắp thất nghiệp đến nơi.

Tin đồn trong group tám chuyện thường chỉ là nói chơi, nhưng lần này, đám nhân viên rảnh rang tranh thủ giờ làm để hóng hớt lại đoán đúng.

Mục Diên Nghi thực sự đã chuẩn bị hợp tác với Tập đoàn phương Bắc. Lúc đó, Triệu Linh đang ở văn phòng của anh, còn cười nói: "Vài năm trước, chuyện chủ tịch bên đó đón con riêng về nhà rùm beng cả lên, nghe đâu sau đó xảy ra chuyện gì đó khiến cậu con riêng kia bị đuổi thẳng cổ. Không ngờ tin đồn lại nhanh chóng bị dập xuống, chắc tốn không ít tiền."

Mục Diên Nghi chưa bao giờ quan tâm mấy chuyện tai tiếng trong giới nhà giàu. Dạo gần đây, anh tăng ca liên tục, đã ba ngày chưa về nhà.

Không biết Hạ Túy An ở nhà làm gì, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cậu mặc đồ ngủ lỏng thõng, ôm chiếc gối hình thỏi vàng của cậu, ngủ ngoan trên giường.

Chăn mùa đông đến hè thì trở nên quá nặng. Anh từng nói nên thay bằng chăn mỏng, nhưng Hạ Túy An không chịu. Ngủ thì nóng đến mức đá bay chăn, nhưng trong mơ vẫn nhớ kéo một góc chăn phủ lên rốn.

Sau đó là bàn chân lạnh toát dán vào người anh, miệng kêu nóng rồi lại kêu lạnh, miệng nói thích anh, rồi ôm chặt lấy như con bạch tuộc.

"Đang nghĩ gì đấy? Gọi cũng không thèm để ý." – Triệu Linh thấy anh thất thần, vẫy tay trước mắt anh.

"Đang nghĩ không biết cậu rảnh rỗi từ khi nào, hay là chiều nay cậu họp thay tôi đi?"

Triệu Linh chỉ giữ chức vụ rảnh trong công ty, nên cũng chẳng phản đối, chỉ hỏi: "Tôi họp thay cậu, còn cậu đi đâu? Có việc gì gấp hơn à?"

"Tất nhiên là về nhà." – Anh liếc Triệu Linh một cái, rồi nói thêm: "Chẳng lẽ cậu không có nhà à?"

Triệu Linh: "?"

Triệu Linh: "Mục Diên Nghi, tôi phát hiện thời gian cậu làm người càng ngày càng ít đấy."