Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 38



Mục Diên Nghi cuối cùng vẫn về nhà. Trước khi đi còn dặn trợ lý Đường rằng cuộc họp lần này do Triệu Linh chủ trì.

Cuộc họp này không có gì quá quan trọng, nhưng trợ lý Đường vẫn trợn tròn mắt.

Tổng giám đốc Mục rất hiếm khi như vậy—một lần trước đây, và lần này là lần thứ hai. Từ mấy câu cảm thán của Triệu Linh, anh cũng hiểu được rằng sự thay đổi này là vì một người.

Tối về nhà, anh kể với bạn gái: "Tổng giám đốc Mục cũng có lúc không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân. Hiếm có thật đấy!"



Sau ba ngày, Mục Diên Nghi trở lại nhà. Mọi chuyện chẳng khác gì trong tưởng tượng của anh, ai kia đang ngủ ngon lành trên sofa.

Chiếc sofa da thật đắt đỏ, đặt trong nhà đã đến năm thứ sáu, cuối cùng cũng được sử dụng đúng lúc.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Túy An dụi mắt, chưa nhận ra ai về.

Người kia đứng ở lối vào, tay cầm hộp bánh dâu mua về trên đường. Vài giây sau, Hạ Túy An như vừa khởi động xong, nằm trên sofa giang tay về phía anh, "Chồng hôm nay về sớm ghê."

"Hôm nay công ty không bận."

Miếng bánh kia Hạ Túy An chỉ ăn hai miếng, phần còn lại bị vứt lên bàn ăn.

Tối hôm đó, họ lại quấn lấy nhau trong phòng tắm một lần. Mặt Hạ Túy An đỏ bừng vì hơi nước, đến mức không biết mình kết thúc từ lúc nào.

Mục Diên Nghi cúi đầu hôn cậu. Cậu ngoan ngoãn chịu đựng, mềm nhũn như kem sắp tan chảy.

Hôm nay vị kim chủ có vẻ đặc biệt mạnh mẽ, nước trong bồn tắm thay đi mấy lần. Hạ Túy An nghe anh hỏi: "Hôm nay sao im thế?"

"Nói nhiều chồng sẽ thấy phiền mà." Hạ Túy An thở dài, "Năm nay thị trường việc làm khó lắm, làm chim sẻ cũng không dễ, em sợ thất nghiệp."

Mục Diên Nghi nhíu mày, đầu ngón tay luồn vào cái miệng hay nói linh tinh kia.

Kết thúc xong, Hạ Túy An chẳng còn sức nói chuyện. Được anh dọn dẹp sạch sẽ, trước khi được bế về phòng ngủ chính, cậu lên tiếng bảo muốn ngủ một mình.

Mục Diên Nghi dừng lại, hỏi vì sao.

Hạ Túy An chỉ cười: "Chỉ là muốn ngủ một mình, em ngủ quen giường kia rồi, ngủ trên giường của chồng không quen."

Người mà bình thường vừa chạm giường anh đã ngủ say như chết lại nói thế, Mục Diên Nghi chỉ bật cười, bế cậu sang phòng kế bên.

Phòng phụ đã lâu không có ai ở. Góc phòng vẫn còn chiếc vali của Hạ Túy An chưa dọn, quần áo và thú nhồi bông vương vãi dưới đất, giống hệt lúc cậu mới dọn đến.

Trước khi đi, Mục Diên Nghi cúi xuống hôn cậu, lại hỏi một lần nữa: "Tối nay không ngủ với tôi sao?"

Hạ Túy An ngẩng đầu, cắn lên môi anh một cái vừa phải, sau đó chui tọt vào chăn, chân vung lên vài cái như vẫy tay:

"Chồng ngủ ngon."

——

Hợp tác chiến lược giữa hai tập đoàn niêm yết không đơn giản chỉ là một tờ hợp đồng. Sau lần về nhà đó, Mục Diên Nghi lại tiếp tục bận rộn nhiều ngày liền.

Máy móc còn hỏng vì hoạt động liên tục, huống chi là người. Anh đặt tài liệu xuống, tự cho mình năm phút nghỉ ngơi.

Rảnh rỗi, anh tiện tay lật điện thoại lên mới nhận ra Hạ Túy An đã ba ngày không nhắn tin cho mình.

Tin nhắn gần nhất là từ ba ngày trước:

【Hôm nay phải tăng ca, tối không về.】

【Nếu bận quá không về cũng không sao, chồng phải cố gắng kiếm tiền nhé ^^】

Anh tăng ca gần một tuần, cũng gần một tuần không về nhà. Hạ Túy An ở nhà, ngoài vài tin nhắn ban đầu, về sau chỉ còn lại mỗi "chào buổi sáng" và "chúc ngủ ngon".

Không còn lời nào khác.

Mục Diên Nghi nhìn màn hình chat suốt năm phút, bỗng thấy trong lòng dâng lên một cơn phiền muộn vô cớ.

Vừa ký kết xong hợp tác với Tập đoàn phương Bắc, buổi tối tất nhiên không thể thiếu tiệc tùng xã giao. Trong phòng riêng đều là nhân vật quan trọng của cả hai bên.

Chủ tịch Tập đoàn phương Bắc – Vương Nghiễm Minh – mặt mày tươi cười, khen Mục Diên Nghi tuổi trẻ tài cao, là nhân tài hiếm có.

Nhưng chỉ là lời nói ngoài miệng. Ngồi cạnh ông ta là Vương Tuấn – con trai – người từng không ít lần nghe cha mình mắng Mục Diên Nghi đến nghiến răng nghiến lợi vào những đêm muộn.

Mắng anh thừa cơ chèn ép, mắng anh mặt người dạ thú, dám lấy scandal năm xưa ra uy hiếp.

Nếu chỉ là tin đồn năm xưa thì cũng thôi, đáng tiếc là bọn họ có tật giật mình—một tháng trước, tận mắt thấy người mà lẽ ra không nên xuất hiện ở thành phố này.

Vương Tuấn sau đó đi điều tra, nhưng chẳng có kết quả gì. Người kia không phải nhân viên trong công ty, mà cũng không tiện điều tra quá sâu trên địa bàn của Mục Diên Nghi.

Chủ tịch của Lĩnh Dược là một con "tham ăn" không biết xấu hổ cũng chẳng màng đạo đức—ai tới cũng bị cắt trước vài miếng thịt.

Nhưng giờ hai bên đã ký hợp tác, chẳng ai muốn gây thêm bất hòa, coi như Vương Nghiễm Minh đã nhượng bộ.

Ông ta cụng ly với Mục Diên Nghi từ xa, cả hai đều uống không ít rượu, câu chuyện bắt đầu lan man.

Vương Nghiễm Minh liếc nhìn con trai mình, sau đó hỏi: "Tổng giám đốc Mục có vị hôn thê chưa?"

Nghe có vẻ là câu hỏi tán gẫu, nhưng biểu cảm của Vương Tuấn bên cạnh lại hơi mất tự nhiên, khựng vài giây rồi mới cười gượng.

Hôn nhân đồng giới đã hợp pháp từ lâu. Với những người như bọn họ, hôn nhân thương mại vẫn là cách ổn định quan hệ vững chắc nhất.

Vương Tuấn không quan tâm người kia là ai, chỉ cần đối phương mang lại đủ lợi ích. Mục Diên Nghi đương nhiên là lựa chọn lý tưởng.

Chỉ là hắn không ngờ, Mục Diên Nghi lại giơ tay lên, để lộ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, biểu cảm hiếm hoi xuất hiện chút dịu dàng.

Hắn nghe thấy người thương nhân thông minh sắc sảo từng cướp đi hai phần lợi nhuận của họ nhẹ nhàng nói:

"Cuối đông năm ngoái kết hôn, đến nay đã được 247 ngày."

Người bất ngờ không chỉ có Vương Tuấn, mà cả Vương Nghiễm Minh cũng sững lại.

Tình trạng hôn nhân của cổ đông công ty niêm yết luôn được công khai minh bạch. Trước đây ông đã điều tra Mục Diên Nghi, nhưng chưa từng nghe nói anh kết hôn.

Có thể thấy rõ sự thất vọng hiện lên trong mắt ông ta, nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười, đùa một câu:

"Tổng giám đốc Mục còn nhớ rõ cả thời gian thế này, chắc hẳn phu nhân của ngài rất xuất sắc, nếu không sao khiến ngài yêu thương như vậy?"

Đây là lần thứ hai Mục Diên Nghi nghe thấy chữ "yêu".

Trong đầu anh hiện lên vô số hình ảnh bên Hạ Túy An, một lúc sau mới đáp: "Cậu ấy là một người rất thuần khiết."

Không cần mài giũa, không cần trang điểm. Thuần khiết hơn bất cứ ai mà anh từng gặp.

Hạ Túy An – người mà Mục Diên Nghi gọi là "thuần khiết" – lúc này đang đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt dừng lại trên số dư trong tài khoản ngân hàng. Cậu đã để dành được một khoản không nhỏ, bắt đầu tính toán xem nếu một ngày bị anh đá ra khỏi nhà thì chừng đó tiền có thể tiêu được bao lâu.

Nếu chi tiêu dè xẻn, sống giản dị thì nửa đời còn lại chắc cũng đủ. Như thế cậu sẽ không phải vất vả uốn éo lấy lòng ai thêm nữa.

Hạ Túy An nhìn xuống thành phố đã lên đèn, nơi này khác hẳn phía Bắc, tựa như hai thế giới bị chia cắt hoàn toàn.



Tối hôm đó, Mục Diên Nghi mang theo mùi rượu trở về. Hạ Túy An vẫn luôn cẩn thận, suýt thì bị sặc mùi cồn, theo phản xạ che mũi lại.

Mục Diên Nghi hiếm khi uống nhiều, dù có uống cũng sẽ ngủ lại công ty. Vậy mà hôm nay lại mang mùi rượu về nhà, Hạ Túy An lập tức đẩy anh ra, ánh mắt chứa đầy sự kháng cự: "Anh đi uống rượu đấy à?"

"Uống hơi nhiều một chút." Anh đáp.

Thực ra anh đã lấy cớ rời tiệc từ sớm, nếu không có lẽ giờ này còn chưa về đến nhà.

Hạ Túy An không tin chỉ là "một chút", theo cảm giác của cậu, Mục Diên Nghi chắc phải lăn xuống hồ rượu mới có mùi nồng như vậy. Thối chết đi được!

May mà anh còn biết tự giác đi tắm. Đến khi mùi rượu biến mất, thay bằng hương nước quen thuộc, Hạ Túy An mới chịu tới gần, dí mũi hít hít rồi mới dịu dàng hôn lên môi anh.

Chim sẻ nhà nuôi cũng có nguyên tắc, không tiếp khách bốc mùi rượu.

Có lẽ vì uống rượu nên tối nay Mục Diên Nghi nói nhiều hơn bình thường.

Anh vốn là người có ha.m mu.ốn cao, lại đang lơ mơ men say, động tác càng lúc càng mạnh mẽ. Nhưng điều khiến Hạ Túy An bất ngờ nhất là hôm nay anh lại đặc biệt chú ý đến vết sẹo mờ mờ trên cổ tay cậu.

Ngón tay anh dịu dàng vuốt ve nơi đó, khẽ hỏi: "Có đau không?"

"Nhột." Cậu bị chọc đến mức run lên, đẩy anh ra nhưng không được. Mục Diên Nghi hôm nay lạ lắm, cả hành động lẫn ánh mắt đều dịu dàng hơn hẳn ngày thường.

Nghĩ đến cảnh mình sắp thất nghiệp, Hạ Túy An chẳng còn mơ mộng gì đến chuyện khiến Mục Diên Nghi yêu mình để biến anh thành cái máy rút tiền vĩnh viễn nữa. Cậu giờ đây bi quan đến đáng sợ, thậm chí còn muốn đình công.

Cậu không hiểu sao Mục Diên Nghi đi làm từ sáng đến tối mà vẫn còn dư sức để đè cậu ra lăn vài vòng.

Thật là kỳ quái.

Mắng thì mắng trong đầu, cơ thể lại vô cùng thành thật – Hạ Túy An vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động ngẩng mặt lên đón nhận nụ hôn sâu.

Tối hôm ấy, Hạ Túy An nằm mơ.

Trong mơ, Mục Diên Nghi vẫn mang vẻ ngoài đạo mạo lịch thiệp như lần đầu họ gặp mặt – cái nơi đầy rẫy những kẻ lắm tiền đáng ghét, duy chỉ có Mục Diên Nghi là đẹp trai nhất, và cũng là người nói với cậu câu đó.

Trong giấc mơ, cậu không tham lam chút nào, cẩn thận c.ởi đồ, đếm kỹ chỉ có một chiếc áo thun, một cái quần thể thao và một đôi giày.

Cậu kéo tay Mục Diên Nghi, nhoẻn miệng cười, đưa ba ngón tay ra: "Tổng cộng ba mươi vạn, cảm ơn ông chủ."

"Ba mươi vạn?" Mục Diên Nghi liếc mắt nhìn cậu, cười nhạt: "Cậu xứng sao?"

Hạ Túy An giật mình tỉnh dậy – một cơn ác mộng rõ mồn một. Việc đầu tiên cậu làm là mở tài khoản ngân hàng kiểm tra.

Số dư không thay đổi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là tự mình dọa mình đến sợ muốn chết!

Giường đã lạnh ngắt từ lâu, Hạ Túy An nằm nán lại một lúc rồi mới lười biếng bò dậy.

Gần đây cậu rảnh rỗi vô cùng, bạn thân là Quách Tinh thì đang giận cậu, còn Trịnh Duyệt đã có kim chủ mới, chẳng buồn đoái hoài gì đến cậu.

Ngay cả Mục Diên Nghi cũng hiếm khi về nhà, càng ít khi kéo cậu đi "làm việc".

Nhưng Hạ Túy An lại thấy như vậy càng tốt. Không phải đi làm, cậu có thể tha hồ chơi game. Lúc nhìn thấy bộ skin giới hạn dịp Thất Tịch mới ra mắt, cậu mới sực nhớ hôm nay là Thất Tịch.

Thất Tịch – ngày lễ tình nhân phương Đông, mà cậu thì chính là tình nhân của Mục Diên Nghi.

Là tình nhân thì phải được ăn mừng!

Nhưng nghĩ đến chuyện có thể sắp bị đá, Hạ Túy An do dự một lúc, cuối cùng vẫn không lên WeChat làm phiền ông chủ đang bận công việc.

Hợp đồng giữa họ chỉ còn chưa đầy bốn tháng, kế hoạch cưa đổ cây ATM này chẳng những không tiến triển, mà còn như thể quay lại từ vạch xuất phát.

Khắp nơi toàn là quảng cáo lễ tình nhân, Hạ Túy An thấy ngứa cả mắt, dứt khoát tắt tivi, tắt game, chui vào chăn ngủ tiếp.

Nhưng cũng chẳng ngủ được bao lâu thì nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh – là chiếc ba lô hàng hiệu cậu từng vòi Mục Diên Nghi mua cho không biết bao lâu trước.

Nhãn hiệu xa xỉ, đắt ngang cả nửa con người cậu.

Hạ Túy An coi đó là quà Thất Tịch từ ông chủ, vui vẻ cả buổi trời. Sau đó cậu chụp vài tấm ảnh, đăng lên chợ đồ cũ.

【Mới toanh, vừa bóc hộp. Có thể mặc cả.】

Cậu rao rẻ thôi, vừa đăng đã có người hỏi mua, còn xin cả video kiểm tra hàng. Đối phương thanh toán ngay sau khi xác nhận không có vấn đề.

Hạ Túy An có hơi hối hận vì không đăng giá cao hơn, trong lòng vừa tiếc vừa ghen tị đến biến sắc: Người giàu trên đời nhiều thế, sao không thể có thêm một người là mình chứ?

Thôi kệ, không có thêm thì không có. Dù sao kho bạc nhỏ của cậu cũng vừa được lấp thêm một khoản, tâm trạng tốt lên thấy rõ.

Ông chủ tuy keo kiệt, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc hồ đồ tiêu nhầm tiền.

Chỉ là Hạ Túy An không ngờ, hôm nay Mục Diên Nghi "ăn nhầm thuốc" đâu chỉ mỗi chuyện đó.

Hôm nay Mục Diên Nghi chủ động nhắn tin cho cậu, nói rằng tối nay anh sẽ về muộn.

Lại là chuyện công việc. Hạ Túy An đã quá quen với điều đó, bình thản trả lời:
【Vâng ạ, chồng vất vả rồi!】
【Cảm ơn chồng vì món quà nhé! Em thích lắm~】
【Hu hu hu sao chồng biết em thích cái này vậy, ước nguyện nho nhỏ của Kim Kim lại thành sự thật rồi QAQ】

Câu chữ sến súa đến mức khiến Hạ Túy An muốn nôn, cậu phải dừng lại một lúc để nén cơn buồn nôn, rồi mới gõ tiếp:
【Em yêu yêu yêu yêu chồng nhất luôn đó!】

Một lúc sau, Mục Diên Nghi mới trả lời:
【Ừm.】

Ừm.

Hạ Túy An nhìn chằm chằm chữ đó, bĩu môi một cái, quyết định không thèm chấp kẻ có bệnh.

Ngay sau đó, cậu như nhớ ra điều gì, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên cổ tay mình – nơi đang đeo chiếc vòng tay mà Mục Diên Nghi đã tặng.

Đắt đỏ, nhưng lại khiến cậu có cảm giác an toàn.

Hạ Túy An chụp một tấm ảnh, rồi đem chiếc vòng đăng bán trên chợ đồ cũ.