Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 40



Mục Diên Nghi chẳng nghe lọt mấy, chỉ nghe rõ ý muốn khoe công cuối câu.

Giống như bị cậu truyền nhiễm sự trẻ con, anh hỏi: "Nếu ngày mai anh phá sản thì sao? Còn yêu không?"

Hạ Túy An lập tức đáp: "Yêu chứ! Phá sản rồi cũng là yêu nhất, em sẽ cùng chồng đi nhặt ve chai, em bới rác, chồng đứng bên cạnh đếm."

Dù là chuyện không bao giờ xảy ra, nhưng cậu vẫn muốn dỗ dành ông chủ. Chỉ là nếu thật sự phá sản, người đầu tiên ôm vàng bỏ chạy chính là cậu!

Đùa à? Có ai thấy công ty phá sản mà nhân viên còn phải bán thận đi làm không?

Bàn tay đang vuốt dái tai cậu khựng lại, sau đó cậu nghe thấy giọng ông chủ: "Sẽ không để Kim Kim phải nhặt ve chai."

"Vậy thì tốt rồi, em vẫn là con chim sẻ ăn bám lười biếng."

"Chim hoàng yến."

Hạ Túy An lẩm bẩm: "Chim hoàng yến buồn ngủ rồi, muốn ngủ."

Thuốc đắp ở thắt lưng được lấy ra, Hạ Túy An ngoan ngoãn chui vào chăn. Cậu vẫn còn nhớ "hành vi bá tổng" khi nãy của ông chủ ép mình uống thuốc, nên lúc ngủ cũng cố tình nằm cách Mục Diên Nghi thật xa.

Mục Diên Nghi nhận ra tâm tư nhỏ bé của cậu, nhưng không nói gì, quay đầu tiếp tục xử lý công việc.

Không nhiều, nhưng lặt vặt. Xong xuôi thì đã gần mười hai giờ.

Lúc này điện thoại có tin nhắn mới — là của Triệu Linh. Hắn gửi một tấm ảnh, chụp ở phòng Tổng thống trong khách sạn, ga trải giường lộn xộn, chăn gối quần áo vương vãi. Không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Mục Diên Nghi tiện tay nhắn lại: Chúc mừng toại nguyện. Nhớ trả tiền.

Triệu Linh: Sớm biết không nên nhờ cậu. Nhưng mà anh em hưởng lạc cùng mỹ nhân, dĩ nhiên cũng phải hỏi một câu, cậu ta có thích hoa cậu tặng không?

Nhắc đến hoa, Mục Diên Nghi nhớ đến tình huống trớ trêu tối nay, cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng.

Không biết từ khi nào bên ngoài đã bắt đầu mưa, tiếng mưa không lớn, nhưng khiến người trong lòng anh nhíu mày lại, cả người co rút thành hình con tôm.

Như thể nghe thấy tiếng mưa ngoài kia, lúc những giọt nước mưa gõ lên cửa kính, lông mi cậu cũng khẽ run lên.

Mục Diên Nghi chừa lại một chiếc đèn bàn, tắt hết những đèn khác, rồi nhẹ nhàng ôm người trong chăn vào lòng. Vài giây sau, người trong lòng dần thả lỏng, rồi giống như chưa đủ gần, lại rúc thêm một chút, đến khi khoảng cách gần đến mức không thể gần hơn, lông mày mới giãn ra.



Ngày thứ hai sau Thất Tịch rơi vào thứ Hai, là ngày làm việc. Các nốt mẩn đỏ trên người Hạ Túy An đã hoàn toàn biến mất, nhưng buổi sáng vẫn bị Mục Diên Nghi ép uống thêm một bát thuốc Bắc nữa.

Uống xong cậu suýt nữa nôn sạch đồ ăn mấy ngày trước, vừa rơi nước mắt vừa chất vấn: "Sao chồng còn chưa đi làm?"

Mục Diên Nghi nhướng mày, nghe ra người tối qua còn rúc vào lòng anh giờ đã sốt ruột muốn đuổi anh đi.

"Hôm nay nghỉ một ngày."

Hạ Túy An nhào tới hôn anh, tay còn sờ lên cơ bụng ông chủ, vừa sờ vừa than: "Em không muốn làm nam Đát Kỷ đâu, hồng nhan thì bạc mệnh."

Mục Diên Nghi chậm rãi "ừ" một tiếng, nhưng lúc hôn lại thì ngược hẳn với thái độ đó — mạnh mẽ đến mức khiến Hạ Túy An gần như không thể thở nổi.

Anh buông Hạ Túy An ra, ánh mắt cậu vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, anh nhẹ giọng nói: "Không phải vì em."

Hôm nay anh có vài cuộc họp trực tuyến, không cần đến công ty.

Người như anh mà cũng chịu phá lệ ở nhà nghỉ ngơi, Hạ Túy An cảm thấy rõ ràng là bị nhắm vào, bèn trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, định tiếp tục ngủ bù.

Nhưng giấc ngủ chưa kịp nối lại, tay cậu đã bị nắm lấy, sớm hơn cả cái mông mà bắt đầu "làm việc" — bị kéo qua làm nóng máy cho ai kia.

Hạ Túy An nửa mê nửa tỉnh mà nghĩ, chẳng phải người ta bảo đàn ông qua hai lăm là bắt đầu tụt dốc sin.h lý à? Ông chủ nhà cậu lấy đâu ra mà nhiều sức thế chứ?



Sau lễ Thất Tịch, Mục Diên Nghi lại bận rộn, còn Hạ Túy An vẫn tiếp tục ngày tháng ở nhà ăn nằm ngủ, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước. Mỗi lần Mục Diên Nghi tan làm về đều thấy cậu ngủ say trên sofa, anh cúi xuống hôn tỉnh cậu, trêu: "Sắp thành công chúa ngủ trong rừng rồi."

"Công chúa ngủ trong rừng phải đợi nụ hôn của hoàng tử, em đang đợi chồng về hôn em đấy."

Câu nói nghe như làm nũng, chính cậu nói ra cũng thấy gượng, nhưng gần đây phát hiện hình như ông chủ rất ăn chiêu này, nên cứ dùng thôi.

Mục Diên Nghi người vẫn còn mang theo hơi nóng của mùa hè, nghe cậu nói xong thì khẽ cười, cúi đầu hôn lên đôi môi vừa tỉnh ngủ của người trong lòng.

Chưa kịp ăn tối, Hạ Túy An đã "ăn" phải thứ khác. Cái sofa cậu nằm cả ngày bỗng dưng thêm một người lớn ngồi lên, khiến cậu lún sâu vào đệm hơn.

Hai người ôm nhau trong đêm đen ngoài cửa sổ, chỉ cách một lớp ngực mà nghe được tiếng tim nhau đập.

Cậu thở dốc, giọng cũng loạn: "Chồng hôm nay về muộn quá."

Mục Diên Nghi khẽ "ừ" một tiếng: "Vài hôm nữa phải ra Bắc, dẫn em theo."

Anh còn nói tên thành phố, đúng là nơi hai người gặp nhau lần đầu, cũng là nơi trụ sở của tập đoàn đặt tại phía Bắc.

Hạ Túy An không muốn đi, hai chân kẹp lấy eo anh, nhõng nhẽo từ chối.

"Không muốn về nhà à?"

"Không muốn, công chúa ngủ trong rừng phải ở lâu đài chờ hoàng tử, nơi này là lâu đài của em."

Cậu cảm thấy mình sớm muộn gì cũng phải quay về, bây giờ chưa cần gấp.

Cậu bắt đầu tính toán thời hạn hợp đồng, còn hai tháng nữa là hết hạn, cũng đúng lúc sau Tết.

Vài ngày trước cậu bỗng nghĩ thông suốt: ông chủ hợp tác với ai thì liên quan gì đến cậu? Cậu chỉ cần đóng vai một con chim sẻ nhỏ, chịu khó chịu khổ tí cũng chẳng sao. Cùng lắm đợi đến khi hợp đồng kết thúc hoặc bại lộ, thì xách rương tiền nhỏ của mình mà dọn đi.

Nhưng Hạ Túy An đôi khi cũng lo nghĩ, nếu hợp đồng kết thúc, không còn được lười biếng như thế này nữa, phải dậy sớm đi làm, thậm chí còn phải gặp mấy tên ngốc thiếu não.

Bộ vest trên người Mục Diên Nghi bị cậu kéo đến nhăn nhúm, chủ nhân của nó phát hiện cậu không chuyên tâm, liền nâng cao hai chân trắng mịn của cậu lên, đẩy sâu vào hơn nữa.

Hạ Túy An chẳng còn hơi đâu nghĩ ngợi gì nữa, chỉ có thể lờ mờ nghĩ, thôi cố thêm chút nữa vậy, để Mục Diên Nghi yêu cậu, sau đó cho cậu thật nhiều tiền tiêu xài.

Cuối cùng Hạ Túy An vẫn không đi công tác cùng Mục Diên Nghi, nhưng cũng vì chống đối mấy hôm mà suýt nữa gãy lưng, toàn thân chi chít dấu vết do người nào đó để lại.



Ngày Mục Diên Nghi đi công tác, trời hiếm hoi quang đãng. Hạ Túy An vốn còn muốn ngủ nướng, trời chưa sáng hẳn đã bị anh làm tỉnh.

Chỗ nốt ruồi nhỏ đỏ sẫm trước ngực cậu bị một đôi tay che lại, không còn thấy màu.

Hạ Túy An mắt vẫn còn lờ đờ ngái ngủ, lòng nghĩ sao Mục Diên Nghi lại sung sức đến vậy, miệng thì r.ên rỉ bảo anh đừng quên cậu khi đi công tác.

Trong mắt Mục Diên Nghi, lửa tình dần bị nụ cười thay thế, ngực khẽ rung lên, bật cười nhẹ một tiếng.

Chuyến đi công tác này kéo dài gần một tuần, Mục Diên Nghi vừa đặt chân xuống đã nhắn tin báo bình an cho Hạ Túy An, tối đi xã giao còn chụp ảnh gửi cho cậu.

Hạ Túy An nhận ra đó chính là club nơi cậu từng làm việc.

Gần đây thời tiết S thị rất đẹp, Hạ Túy An cũng chụp một bức gửi sang, còn giả vờ đáng yêu viết: "Đây là nơi chồng đưa em về nhà đấy!"

Kèm theo một câu: "Chồng không được đưa người khác về nữa đâu nha QAQ"

Bên kia trả lời ngắn gọn ba chữ: "Hạ Túy An."

Gọi cả họ tên, rõ ràng là đang cảnh cáo. Nhưng Hạ Túy An chẳng để tâm, nằm trên sofa dùng chuyển giọng nói thành văn bản mà gửi tiếp:

"Chồng ơi em sai rồi, đừng giận nữa nha. Bên đó nhớ giữ mình, còn có chim sẻ nhỏ chờ chồng về nhà đó~"

"Không được để lòi ra đứa con riêng nào đâu đó!"

Viết xong liền bấm gửi, còn tiện tay thêm hai icon mèo con đáng yêu.

Tất nhiên chỉ là nói chơi. Một con chim sẻ được bao nuôi như cậu không cần nghĩ nhiều như thế, chỉ cần tiếp tục sống phè phỡn qua ngày là được.

Sau đó Mục Diên Nghi không nhắn lại nữa, nghĩ chắc là bị cậu làm cạn lời.

Vài ngày tiếp theo, ông chủ không ở nhà, Hạ Túy An sống nhàn nhã hệt như được nghỉ lễ. TV bật suốt ngoài phòng khách, chăn gối vứt lộn xộn dưới sàn, máy tính phát nhạc ngẫu nhiên.

Căn hộ cao cấp một tầng bị cậu biến thành ổ chó của mình.

Cậu thấy chuyến công tác của Mục Diên Nghi chẳng khác gì cho cậu nghỉ phép.

Nhưng cũng có chỗ bất tiện, ví dụ như buổi tối ngủ mà thiếu mất nguồn sưởi. Chân lạnh như đá, ngày thường cậu hay nhét vào ống quần Mục Diên Nghi, chẳng mấy chốc đã ấm.

Bây giờ thì Hạ Túy An chỉ có thể mò vào tủ đồ tìm hai đôi vớ bông mùa đông, đeo chặt lên chân để giữ ấm.

Mỗi lần như thế, cậu lại bắt đầu nhớ đến hơi ấm của ông chủ. Hạ Túy An ngồi dậy trên giường, gửi một tin nhắn "quấy rầy" cho Mục Diên Nghi.

【Chồng không ở bên, lạnh quá đi QAQ】

Mục Diên Nghi: 【Bây giờ là mùa hè, tăng nhiệt độ điều hòa lên.】

"..."

Chán chết.

Ngày thứ ba Mục Diên Nghi đi công tác, Hạ Túy An cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ, bèn nghĩ đến chuyện học hành. Một đề mô phỏng đáng giá mười vạn, cậu cố gắng tí, một ngày có thể làm được năm bài toán.

Còn đúng sai thì tuỳ vào vận may, dẫu sao dạo này cậu với Quách Tinh đang chiến tranh lạnh, chẳng ai cho cậu chép bài nữa.

Nghĩ đến Quách Tinh, Hạ Túy An "chậc" một tiếng, mắng vài câu thằng con bất hiếu có vợ quên cha, ngu si đần độn.

Hôm nay là cuối tuần, Hạ Túy An lười biếng cuộn mình trong sofa phòng khách, sách vở trải trên sàn, cậu ngậm nắp bút trong miệng, rồi lục tìm chiếc điện thoại không biết bị mình vứt xó xỉnh nào, chụp một bức ảnh.

Trong ảnh là sách vở bày bừa, cùng đôi chân trắng trẻo xinh xắn dưới nắng sớm.

Mục Diên Nghi vừa từ khu đất chuẩn bị khai thác trở về cùng chủ tịch tập đoàn phương Bắc. Trong khách sạn, anh tháo cà vạt, ánh mắt rơi xuống bức ảnh Hạ Túy An gửi đến, ấn mở đoạn ghi âm.

Giọng nói mềm mại cố tình của Hạ Túy An vang lên: "Thầy ơi, bài này khó quá à, bao giờ thầy mới về nhà dạy em đây?"

Tay đang tháo cà vạt khựng lại một giây, rồi mới tiếp tục tháo ra ném sang một bên, như thể mượn hành động đó để trút bớt thứ cảm xúc nào đó.

Nghe đi nghe lại vài lần đoạn ghi âm của Hạ Túy An, Mục Diên Nghi gọi video cho cậu.

Video vang lên vài giây mới được bắt máy, màn hình hiện lên trước tiên là một đoạn xương quai xanh, sau đó mới lộ ra nửa gương mặt.

Khuôn mặt ấy nhìn vào camera đầy tò mò: "Chồng đang ở đâu đấy?"

"Khách sạn." Mục Diên Nghi xoay camera về phía mình, để lộ khung cảnh sau lưng.

"Cũng có dâu tây trắng đắt tiền nữa không?"

"Lần này không có." Mục Diên Nghi cởi áo khoác: "Nếu Tiểu Kim đi cùng tôi thì sẽ có."

"Ồ, vậy thì không được rồi." Hạ Túy An ngồi bệt trên sàn, camera hướng vào cuốn bài tập đặt trên đùi: "Em phải học, thi đỗ đại học xong mới có thể gần chồng hơn một chút."

Ánh mắt Mục Diên Nghi rơi xuống phần gốc đùi trắng mịn của Hạ Túy An, chẳng nghe rõ cậu nói gì, mãi đến khi cậu không hài lòng vì bị lơ đi, lại gọi anh thêm một tiếng.

Lúc mở miệng lần nữa, giọng Mục Diên Nghi khẽ trầm xuống: "Làm bài xong chưa?"

"Xong rồi, nhiều bài khó quá, không làm được, đợi thầy về dạy em."

Mục Diên Nghi bật cười khẽ, ngồi xuống giường. Video chỉ quay được đến dưới yết hầu anh, bên dưới lớp sơ mi trắng là thân hình rắn rỏi.

Anh nói: "Thầy từng nói gì?"

Hạ Túy An nghĩ nghĩ, tay đã bắt đầu nghịch ngợm: "Thầy nói, làm sai sẽ bị phạt."

"Nhưng em làm sai nhiều bài quá, chồng không ở đây, chẳng ai dạy em cả."

"Tiểu Kim chỉ ra những bài sai đi."

Người trong video nghe thấy thì co chân lại, chỉ vào những câu mình không làm được: "Cái này... cái này..."

Chỉ đại mấy câu, tay cậu càng lúc càng nghịch, ngón tay trượt xuống, dừng lại ở gốc đùi: "Còn chỗ này nữa."

Ánh mắt Mục Diên Nghi tối lại theo động tác của cậu, yết hầu trượt lên trượt xuống, anh đưa tay cởi cúc cổ sơ mi trong video.

"Hạ Túy An, vào phòng ngủ đi."

Hạ Túy An dựng điện thoại lên, tiện tay kéo rèm sau lưng, che bớt ánh nắng, phòng khách tức thì tối đi.

Cậu chớp mắt trong video, ngón tay càng lúc càng táo tợn: "Thầy dạy em ngay tại đây đi."