Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 39



Chiều hôm đó, Mục Diên Nghi mới biết hôm nay là Thất Tịch – nhờ vào lời của Triệu Linh.

Triệu Linh là một cậu ấm chính hiệu, ông nội hắn từng là cấp trên trực tiếp của ông nội Mục Diên Nghi, còn bên ngoại thì nhiều đời kinh doanh giàu nứt đố đổ vách. Đến đời hắn – đứa cháu đích tôn – tài sản kế thừa đủ khiến người ta đỏ mắt.

Trong tay hắn có vài công ty, cũng giữ một chức danh trong tập đoàn của Mục Diên Nghi, tiền chia cổ tức mỗi năm đủ để hắn sống vương giả.

Chỉ tiếc gần đây vì từ chối đối tượng xem mắt do gia đình sắp đặt nên bị cắt thẻ. Vì vậy hắn mới tìm đến Mục Diên Nghi vay tiền.

Mục Diên Nghi nói: "Ba mươi tuổi đầu rồi mà còn bị nhà cắt thẻ, nói ra thật nực cười."

"Tôi đâu phải cậu, từ nhỏ đã là con nhà người ta, lại còn có chí lớn." Triệu Linh nhún vai. "Tôi chỉ muốn sống ngày nào hay ngày đó, đáng tiếc giờ đến cơm cũng không có mà ăn, nên đành mặt dày đến tìm cậu vay tiền."

Mục Diên Nghi hỏi: "Không phải cậu còn thẻ riêng à? Không đủ xài?"

"Ban đầu thì đủ." Triệu Linh lướt điện thoại hai cái, mở ảnh một nữ minh tinh xinh đẹp chói mắt ra cho anh xem. "Tôi đã đặt vé máy bay, chuẩn bị bay về Tây Bắc."

Hắn nói với vẻ đắc ý: "Tôi theo đuổi cô ấy nửa tháng, dồn hết tài nguyên vào đó. Hôm nay là Thất Tịch, cuối cùng cô ấy cũng chịu mở miệng, đồng ý nhận tài nguyên tôi tặng làm quà."

"Nhưng mà giờ tôi bị cắt thẻ, đừng nói đến chuyện đầu tư, ngay cả việc tự tử còn khó khăn."

"Dựa vào tình nghĩa chúng ta bao năm, tôi mượn cậu chút tiền cũng không quá đáng chứ? Lần này tôi thật lòng đó, nhân dịp Thất Tịch, đêm xuân ngắn ngủi, biết đâu lúc về tôi cũng có người trong lòng, khỏi phải ghen tỵ với cậu nữa."

Hắn lải nhải không ít, nhưng Mục Diên Nghi chỉ để tâm đúng một từ: "Thất Tịch?"

"...Cậu không biết à?" Triệu Linh hỏi, sau đó gật gù. "Không biết cũng đúng thôi. Chỉ tội cho Hạ Túy An, người ta thì ngọt ngào nồng thắm ngày lễ, còn cậu ấy thì cô đơn chờ cậu về. Bảo sao lại dám trộm dây đồng hồ của cậu."

Mục Diên Nghi xưa nay không mấy để tâm đến các dịp lễ, trong mắt anh, lễ nghĩa đồng nghĩa với công việc tăng gấp đôi. Anh trầm mặc một hồi lâu. Lúc nghe Triệu Linh hỏi tiếp: "Cậu không chuẩn bị quà gì cho cậu ấy à? Cậu ấy cũng không đòi sao?"

Mấy hôm nay Hạ Túy An bất ngờ yên tĩnh, đến tần suất nhắn tin cho anh cũng giảm hẳn. Ánh mắt Mục Diên Nghi thoáng trầm xuống, gương mặt không biểu cảm, xem như mặc nhận.

Anh hỏi Triệu Linh: "Bình thường ngày lễ cậu hay tặng gì cho bạn gái?"

Lần đầu tiên bị Mục Diên Nghi hỏi chuyện tình cảm, Triệu Linh thấy kỳ lạ, trêu ghẹo rằng hai người quen nhau hai mươi lăm năm rồi mà giờ mới có ngày này.

"Nếu không thích thì tặng tiền, tặng tài nguyên. Còn nếu thích thì tặng thêm cả chân tình." Triệu Linh nói, "Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là lãng mạn. Cậu đã từng tặng cậu ấy hoa chưa?"

"Chưa."

"Cậu như một cục đá băng ấy. Tôi không hiểu sao cậu ấy có thể thích cậu được."

Một ánh mắt sắc lạnh lướt tới, Triệu Linh lập tức ngậm miệng, vô tội giang tay ngồi phịch xuống sofa: "Tặng cậu ấy một bó hoa hồng đi. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích."

Mục Diên Nghi thu lại ánh mắt, gật đầu: "Cảm ơn."

Triệu Linh: "Khách sáo gì. Mau viết cho tôi tấm séc, tôi còn phải đi tìm tình yêu."

"Được thôi. Viết giấy vay, tính cả lãi lẫn thuế, tôi sẽ bảo bộ phận tài chính liên hệ với cậu."

Triệu Linh: "?"

Triệu Linh: "Mục Diên Nghi, cậu còn là người không?!"

Mục Diên Nghi phớt lờ tiếng kêu gào, quay lưng rời khỏi văn phòng.

Do ảnh hưởng của Thất Tịch, từ trung tâm thương mại đến ven đường đều chật kín người. Sau khi tan làm, Mục Diên Nghi đến tiệm hoa, không chọn hoa hồng như lời Triệu Linh mà chọn một bó cúc họa mi dành cho Hạ Túy An.

Khi gói hoa, nhân viên hỏi: "Anh mua cho bạn gái à?"

Mục Diên Nghi đáp: "Mua cho người tôi yêu."

"Vậy chúc hai anh trăm năm hạnh phúc ạ!"

Nhân viên lặng lẽ cảm thán trong lòng: Lại thêm một soái ca lấy chồng sớm. Cô vui vẻ đề xuất: "Ngày này mà không tặng hoa hồng thì tiếc lắm đó anh. Gần đây chỉ còn tiệm tụi em còn hàng, nay người mua hoa hồng đông lắm luôn."

Mục Diên Nghi từ chối.

So với hoa hồng, anh thấy cúc họa mi hợp với Hạ Túy An hơn.

Mục Diên Nghi đã nói sẽ về muộn, nên Hạ Túy An ngồi một mình ngoài ban công, tựa vào đệm. Cậu chán chẳng buồn làm gì: không muốn chơi game, cũng không muốn đọc sách, xu nào trong app đọc truyện cũng đã tiêu sạch. Thế là cậu đếm những cột đèn đường còn sáng dưới khung cửa kính.

Ông chủ dạo này bận rộn, Hạ Túy An đã quen. Cậu nghĩ, thôi thì cũng tốt, không cần đi làm mà vẫn có chỗ ở rộng rãi, ăn ngon mặc đẹp, chỉ cần bán thân là đủ sống.

Ngoài việc ông chủ vừa keo kiệt vừa tính toán, thì cuộc sống như thế này thật sự quá đỗi thoải mái.

Đáng lẽ hôm nay cậu nên lấy lòng anh ta một chút, dù gì cũng là ngày đặc biệt, biết đâu ông chủ nhất thời xúc động lại nổ cho mình một phát kim cương.

Nhưng Hạ Túy An nhanh chóng kéo mình ra khỏi ảo tưởng, ngoan ngoãn tiếp tục ngồi ở ban công đếm đèn đường.

Khi cậu đếm đến cái đèn thứ 31 thì bên ngoài có tiếng động.

Hạ Túy An lập tức đứng dậy, phủi mông, chạy ra cửa chuẩn bị thực hiện nghi thức đón ông chủ về nhà.

Chẳng bao lâu sau, cửa mở ra ngay trước mắt cậu. Hạ Túy An vừa định nhào vào lòng kim chủ, thì đập vào mắt là một bó hoa trắng thơm ngát.

Hạ Túy An nhìn chằm chằm bó hoa, còn Mục Diên Nghi thì nhìn cậu ngơ ngác: "Mang hoa về cho em."

Hạ Túy An không nói gì trong một lúc rất lâu. Khi ngẩng đầu lên, đầu mũi cậu đỏ ửng, nước mắt to như hạt đậu trượt khỏi khóe mắt.

Sau đó cậu hắt hơi một cái rõ to.

Chết tiệt! Cậu bị dị ứng phấn hoa!

Nửa tiếng sau, Mục Diên Nghi lái xe đưa Hạ Túy An đến bệnh viện.

Anh không ngờ cậu lại dị ứng phấn hoa. Ban đầu chỉ là chảy nước mắt và hắt hơi, Hạ Túy An vừa lau nước mắt vừa lùi lại, vẫn cố gắng nói: "Cảm ơn chồng, em thích lắm."

Vừa nói xong, lại hắt hơi thêm cái nữa, lùi về sau mấy bước.

Thật sự chẳng giống thích chút nào.

Trên đường đến bệnh viện, Hạ Túy An bắt đầu nổi mẩn đỏ khắp người, giọng cậu mang theo uất ức: "Chồng thấy em mấy hôm nay không ngoan, không hài lòng với em, nên muốn giết người diệt khẩu đúng không?"

Mục Diên Nghi liếc nhìn cậu một cái, nhân lúc dừng đèn đỏ liền đưa tay nắm lấy tay cậu: "Ban đầu định tạo bất ngờ cho em, không ngờ lại thành dọa chết em."

"Là tôi sai."

Hạ Túy An trợn to mắt, không ngờ cái ông keo kiệt lạnh lùng này lại biết nói xin lỗi.

Cái danh "keo kiệt lạnh lùng" này chắc phải đổi thôi, dù gì hôm nay ông chủ cũng đã mua quà cho cậu, không thể tiếp tục gọi anh là đồ ki bo được nữa.

Nhưng rồi cậu lại nghĩ đến Trịnh Duyệt – người có kim chủ cực kỳ hào phóng. Nhìn ảnh trên vòng bạn bè của Trịnh Duyệt mà Hạ Túy An ghen đến chảy nước miếng.

Cậu không thích hoa, chỉ thích tiền.

Mong ông chủ hiểu chuyện một chút.

Nhưng nghĩ đến kim chủ mới của Trịnh Duyệt – một doanh nhân phương Bắc bụng phệ, hói đầu – Hạ Túy An chợt nhớ đến tấm ảnh hai người họ chụp chung trong vòng bạn bè.

Nghĩ vậy, cậu lại thấy mình cũng không đến mức quá ghen tỵ.

Đèn đỏ nhấp nháy vài giây rồi chuyển xanh, xe bắt đầu lăn bánh trở lại, Hạ Túy An nói: "Chồng đâu có biết em bị dị ứng."

"Mấy hôm trước em vừa học được một câu trong sách giáo khoa, hình như là: 'Nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá...'"

Nói đến đây thì cậu quên mất phần sau, bèn nói bừa tiếp: "Biết sai mà sửa, vẫn là người tốt."

"'Quá nhi năng cải, thiện mạc đại yên.'"

Hạ Túy An vừa gãi mẩn đỏ ở sau cổ, vừa nhanh chóng gật đầu: "Đúng đúng, quá nhi năng cải, thiện mạc đại yên."

"Nên là, chồng phải bồi thường cho con chim sẻ đáng thương này."

Mục Diên Nghi: "Ví dụ?"

Hạ Túy An giơ một ngón tay lên, mở miệng nho nhỏ: "Một cái bánh kem dâu mini."

Mục Diên Nghi lại liếc nhìn cậu, đáy mắt ẩn nhẫn ý cười.

Khi từ bệnh viện trở về nhà đã là mười giờ đêm. Bó hoa khi nãy bị ném vào thùng rác ở góc phòng. Hạ Túy An giữ khoảng cách xa với cái thùng rác đó, thầm nghĩ ông tổng đúng là keo kiệt, mua hoa cũng keo, trong truyện và phim cậu xem người ta toàn là cả cánh đồng hoa hồng.

Cũng may ông chủ keo kiệt, nếu thật sự dẫn cậu tới cánh đồng hoa hồng, e là cậu phải diễn luôn màn "tử tại hiện trường".

Vừa âm thầm càu nhàu trong lòng, cậu vừa chỉ huy ông chủ đi lôi bó hoa ra khỏi thùng rác.

"Đây là quà chồng tặng em, đem phơi nắng mấy ngày là thành hoa khô rồi. Chồng còn phải mua cho em một cái bình hoa thật đẹp nữa đấy."

Nói xong câu đó, Hạ Túy An lập tức hối hận — cậu quên mất bản thân đang đứng trước nguy cơ bị sa thải.

Nhưng Mục Diên Nghi nghe xong lại hơi động lòng, gật đầu đáp "được".

Bó hoa được nhặt lại, đặt vào góc ban công, nhưng mẩn ngứa thì vẫn còn.

Cơn dị ứng của Hạ Túy An không nặng, đến bệnh viện được kê hai loại thuốc Đông y: một để uống, một để đắp ngoài da.

Giờ đây Mục Diên Nghi đang hâm nóng thuốc cho cậu. Vừa ngửi thấy mùi thuốc, Hạ Túy An lập tức lắc đầu như trống bỏi, bắt đầu giở trò.

"Em hết ngứa rồi, không cần uống thuốc đâu."

"Phải uống thuốc thì mới khỏi được."

"Bác sĩ còn cho thuốc đắp nữa mà, em đắp cái đó thôi là được rồi."

Mục Diên Nghi không thèm nghe lời cậu cãi, một tay kéo người vào lòng, tay kia đưa thuốc lên miệng mình, cúi đầu áp lên môi cậu, ép cậu mở miệng, từng chút truyền thuốc qua.

Đắng lắm, đắng hơn cả mùi nữa.

Hạ Túy An giãy giụa vài lần vô ích, cuối cùng chỉ có thể mặc cho tên đàn ông cầm thú này làm chuyện thất đức với mình.

Trước kia làm việc trong club, cậu từng nghe người ta nói làm nghề này cũng được coi là sung sướng, chỉ cần ăn của kim chủ là không phải chịu khổ khác.

Giờ phút này Hạ Túy An chỉ muốn hét lên: Ai đang nói xàm vậy?!

Mục Diên Nghi thấy cậu thất thần, liền cắn nhẹ vào môi dưới của cậu như cảnh cáo, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đút thuốc.

Uống hết chén thuốc, Hạ Túy An há miệng như cá chết, cảm giác mình sắp mất luôn vị giác, nằm ngẩn ra trong lòng Mục Diên Nghi nhìn trần nhà, như một con cá muối phơi khô.

Tốt lắm, cậu đã lâu không mắng Mục Diên Nghi rồi, giờ phải chửi bù hết số thiếu trong mấy ngày qua!

Mục Diên Nghi không biết trong đầu cậu bé đang nghĩ những lời độc địa gì, chỉ đưa tay dùng đầu ngón nhẹ nhàng quệt vết thuốc còn sót trên môi, tiện thể đưa nốt chỗ đó vào đầu lưỡi của Hạ Túy An.

Dù đã uống thuốc xong nhưng mẩn đỏ vẫn chưa rút hẳn, vì vậy trước khi đi ngủ Hạ Túy An lại bị bế vào phòng.

Những nốt mẩn tập trung ở sau thắt lưng, ông chủ đích thân đắp thuốc cho cậu, mát lạnh, cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc Đông y.

Trước khi Mục Diên Nghi về nhà, Hạ Túy An có đọc một cuốn tiểu thuyết ABO xuyên không kiểu ngôn tình máu chó, trong đó đầy rẫy những mùi tin tức tố. Cậu nghĩ, nếu bây giờ mình xuyên vào truyện, biết đâu tin tức tố của mình lại là mùi thuốc Bắc.

Nghĩ thôi đã buồn nôn, cậu quyết định từ nay không đọc cuốn truyện đó nữa. Nhỡ một ngày nào đó xuyên thật, có mùi tin tức tố kiểu đó thì chắc chắn bị cho đóng vai "nhân vật ai cũng ghét".

Cậu nằm gối đầu lên chân kim chủ, vừa mơ màng vừa nhàm chán, bèn nũng nịu bảo ông chủ kể chuyện Ngưu Lang Chức Nữ.

Mục Diên Nghi đang trả lời tin nhắn trên điện thoại, một tay rảnh thì nhẹ nhàng vuốt dái tai Hạ Túy An, rồi thực sự hiếm khi chịu kể chuyện cho cậu.

Giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt, kể chuyện không chút nhấn nhá, mới được mấy câu Hạ Túy An đã bắt đầu buồn ngủ.

Đến khi nghe hết thì mắt đã díp lại, cậu đổi sang một tư thế thoải mái hơn, lẩm bẩm: "Thì ra Chức Nữ cũng là não yêu đương."

Mục Diên Nghi hỏi: "Não yêu đương là gì?"

Từ này còn mới, Hạ Túy An quên mất rằng ông chủ nhà mình là "tàn dư triều đại trước" — không bao giờ lướt video, màn hình tivi trong văn phòng thì suốt ngày phát tin tức.

Cậu ngáp một cái, giọng uể oải: "Là kiểu người đang yêu thì trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chồng, yêu lắm, yêu nhất trên đời luôn ấy."

Hạ Túy An nói: "Giống em nè."