Mục Tử Hàn về nhà vào buổi chiều, lúc đó Hạ Túy An vừa tỉnh giấc ngủ trưa, nghe được cuộc đối thoại giữa nhà tài trợ và em trai anh.
Mục Tử Hàn: "Anh ơi, khóa vân tay hỏng rồi, nãy em vào không được."
Mục Diên Nghi: "Khóa không hỏng."
Mục Tử Hàn: "...Anh xóa vân tay em à?"
Mục Diên Nghi: "Lần sau đến thì gọi trước, đột ngột quá sẽ dọa người ta. Ba mẹ không mua nhà cho em rồi à?"
Mục Tử Hàn: "Ồ."
Đoạn hội thoại khô khan như trò chuyện giữa người với máy, Hạ Túy An nghe xong lại bắt đầu thấy buồn ngủ. Nhưng bây giờ người đánh game cùng đã về, cậu lại không muốn ngủ nữa.
Cậu ngồi dậy khỏi sofa, tranh thủ lúc ông chủ vào thư phòng gọi điện thì hỏi Mục Tử Hàn có chơi game không.
Mục Tử Hàn: "Chơi, để tôi gọi người."
Cậu gọi thêm ba người, đánh cũng rất ổn. Một người trong số đó cứ bật mic suốt, giọng lười biếng bám sát theo tướng của Mục Tử Hàn: "Mục ca, lại đây ăn buff này."
Cái buff hỗ trợ đó ban đầu Hạ Túy An cũng muốn, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn để cho Mục Tử Hàn.
Ván này thuận lợi từ đầu đến cuối, Mục Tử Hàn vừa double kill xong thì Hạ Túy An tranh thủ last hit lấy luôn ba mạng còn lại. Mượt đến mức không thể mượt hơn.
Khoảng nửa tiếng sau, Mục Diên Nghi xử lý công việc xong, bước ra khỏi thư phòng thì thấy hai người đang ngồi sát nhau trên sofa. Anh tiến lại gần, giọng trầm thấp hơn mọi ngày: "Tiểu Kim Kim, để điện thoại xa mắt ra một chút, không tốt cho thị lực."
Hạ Túy An ngẩng đầu nhìn anh cười: "Chồng xong việc rồi à? Cho em đánh nốt ván cuối làm nhiệm vụ nha~"
Còn chưa đợi Mục Diên Nghi gật hay lắc, trong điện thoại đã vang lên giọng nam khác: "Mục ca, em không chơi nữa đâu, có việc rồi. Hai người cứ tiếp tục nhé."
Vừa đủ người thì lại thiếu một, mà nhiệm vụ chỉ còn đúng một ván là hoàn thành. Hạ Túy An lẩm bẩm: "Còn thiếu một trận nữa thôi mà..."
"Game gì đấy? Tôi chơi với em."
Giọng nói trầm khàn xen chút từ tính vang lên, Hạ Túy An và Mục Tử Hàn đồng loạt ngẩng đầu – một người ngạc nhiên, một người mắt sáng rực.
Có công cụ rồi thì tội gì không dùng! Hạ Túy An nghiêng người hôn lên khóe môi ông chủ, khen chồng là người tốt nhất thế gian.
Mục Diên Nghi liếc cậu một cái, nhàn nhạt đáp: "Chỉ biết nịnh."
Game nhanh chóng được mở, Mục Diên Nghi bảo có thể mời anh vào phòng.
Nhanh đến thế, Hạ Túy An còn thấy kỳ lạ: "Chồng không cần làm nhiệm vụ tân thủ à?"
Mục Diên Nghi ngập ngừng: "Trước kia Triệu Linh từng dùng máy tôi chơi rồi."
À, thế thì hợp lý. Hạ Túy An không nghĩ nhiều, kéo anh vào phòng game.
Cậu vừa đánh vừa dạy anh cách chơi, nhưng nghĩ lại rồi lại nói: "Chồng chỉ cần theo em thôi, để em bảo vệ anh!"
Mục Diên Nghi "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn đi sau lưng cậu, thỉnh thoảng tung vài kỹ năng, mà lần nào cũng giúp cứu cậu trong lúc nguy cấp.
Hạ Túy An mắt càng lúc càng tròn, nghĩ bụng: ông chủ nhà mình đúng là kiểu người có thiên phú chơi game.
Vừa vào trận năm phút, thế trận đã áp đảo hoàn toàn. Hạ Túy An điều khiển nhân vật quay về nhà ăn máu, vừa đúng lúc nghe giọng ông chủ khẽ vang bên tai: "Tiểu Kim Kim, lại đây ăn buff."
Cậu điều khiển nhân vật lóc chóc chạy tới, nuốt trọn cái buff chỉ còn tí máu, mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, chân không bị thương thì đung đưa trên sofa không ngừng.
Giờ cậu cảm thấy người nào đó cũng không đến nỗi đáng ghét như trước nữa.
Ý nghĩ đó đến tối bị ném hoàn toàn ra khỏi đầu. Đêm nay Mục Diên Nghi lại lạnh nhạt hờ hững, Hạ Túy An chủ động dán qua cũng chỉ nhận được mấy cái phản ứng hờ hững.
Cậu nghĩ: Sao lại như vậy? Hợp đồng còn chưa hết mà? Chẳng lẽ anh đã bắt đầu chán mình rồi?
Cậu trằn trọc mãi, chợt một tia sáng lóe lên trong đầu: Có phải Mục Diên Nghi ghen không?
Cậu muốn hỏi anh, nhưng lại nhớ ra giữa hai người chỉ là quan hệ bảo dưỡng, nghĩ như vậy đã thấy quá hoang đường.
Mục Diên Nghi đâu có thích cậu, anh chỉ thích làm thêm và kiếm tiền.
Câu hỏi giống nhau, câu trả lời cũng chẳng khác, Hạ Túy An không muốn hỏi lần hai.
Cậu phát hiện người đáng thương nhất chính là mình — yêu không có, tiền cũng chẳng thấy đâu.
Thở dài một tiếng, cậu không làm phiền Mục Diên Nghi nữa, rút người vào trong chăn, chỉ để lộ nửa cái đầu, bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc mình sai ở đâu.
Nhưng đầu óc cậu không chứa được nhiều việc, nghĩ chưa đến hai phút đã thấy buồn ngủ, đến cả câu chúc ngủ ngon cũng chưa kịp nói đã thiếp đi.
Hạ Túy An ngủ rồi, còn Mục Diên Nghi lại không hề thấy buồn ngủ. Trong phòng rất yên tĩnh, ánh trăng rọi qua khe rèm chiếu lên mép chăn của cậu.
Có người sợ bóng tối, nên đèn ngủ trong phòng lúc nào cũng bật suốt đêm. Mục Diên Nghi ôm người đang cuộn tròn vào lòng, cảm nhận nhịp thở và tiếng tim đập đều đều của cậu, lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Vào cái đêm mà giữa họ vẫn còn 139 ngày mới hết hạn hợp đồng, Mục Diên Nghi đưa ra một quyết định.
Anh muốn giữ lấy mặt trăng ở bên mình mãi mãi.
Mấy ngày Mục Tử Hàn ở lại nhà, Hạ Túy An tự hiểu đây là "thời kỳ chiến tranh lạnh" giữa cậu và kim chủ.
Lạnh đến mức như Nam Cực với Bắc Cực vậy.
Tâm tư của kim chủ vốn khó đoán, Hạ Túy An lại chẳng muốn đoán, định bụng sẽ trực tiếp hỏi Mục Diên Nghi xem có phải anh đang giận không.
Nhưng còn chưa kịp hỏi, cậu chợt phát hiện ông chủ đột nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quá kỳ quặc.
Hạ Túy An không hiểu nổi, chỉ biết cảm nhận được thứ nóng bỏng cuồn cuộn kia của kim chủ—cứ như muốn nhấn chìm cậu. Cuối cùng, anh chỉ nắm tay cậu làm một lần "vận động".
Ngày cuối trước khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, Mục Tử Hàn trở lại trường. Hạ Túy An hỏi cậu ta học đại học nào, nghe xong tròn mắt kinh ngạc: "Nghe tên thôi cũng thấy đỉnh rồi."
Mục Diên Nghi bật cười, trêu: "Tên trường mà em cũng nghe ra được khí chất học thuật à?" Rồi anh nói sẽ dẫn cậu đi tham quan trường Mục Tử Hàn, tiện thể đưa em trai trở về.
Mục Tử Hàn đeo balo, mặt lạnh như tiền: "Không cần anh đưa."
Nói xong liền quay người bước đi. Trước khi rời khỏi còn quay lại hỏi Hạ Túy An: "Lần sau chơi game tiếp nhé?"
Hạ Túy An gật đầu đồng ý. Trong kỳ nghỉ vừa rồi, hai người ngầm ký một "giao ước"—cậu cùng Mục Tử Hàn chơi game, còn cậu ta thì không hé nửa lời với Mục Diên Nghi rằng cậu từng nói xấu anh.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi trôi qua, đối với Hạ Túy An thì cũng chẳng khác gì ngày thường. Có khác chăng là cái bó bột ở chân đã được bác sĩ đến tận nhà tháo ra sau nửa tháng. Giờ cậu không còn phải nhảy lò cò, mà chuyển sang đi khập khiễng.
Mục Diên Nghi đi phía sau, nhìn dáng đi của cậu, nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo chân trái cũng phải bó bột."
Hạ Túy An lập tức quay lại, vẻ mặt ai oán: "Em vừa mới đi lại được đấy nhé, anh đã nguyền rủa em rồi!"
Con người gì mà kỳ vậy chứ!
Mục Diên Nghi cười khẽ, nhẹ nhàng bế cậu đặt lên sofa, cúi xuống hôn lên môi cậu một cái.
Mùa thu năm nay trôi qua thật nhanh. Hạ Túy An dưỡng thương ở nhà, tính ra đã hơn hai tháng không ra khỏi cửa. Trước đó còn thỉnh thoảng được Mục Diên Nghi bế xuống lầu "quang hợp", giờ thời tiết lạnh, cậu dứt khoát không chịu đi đâu nữa.
Thỉnh thoảng Mục Tử Hàn vẫn gửi lời mời chơi game, vẫn là câu quen thuộc: "Vương Giả duo, đợi 1 người."
Có khi Hạ Túy An sẽ tham gia, có khi lại lười, cứ cuộn tròn ngủ nướng trên sofa.
Vào ngày có thể tự do ra ngoài, việc đầu tiên Hạ Túy An làm là đến chỗ cái cây nơi cậu bị ngã.
Tiếc là đã gần hai tháng trôi qua, đừng nói mèo, đến cả cái cây đó cậu suýt cũng không nhận ra.
Cậu loanh quanh tìm thêm vài vòng, vẫn không thấy bóng dáng con mèo đâu, chỉ đành đứng dưới gốc cây một lúc, đợi trời sắp tối mới lững thững quay về.
Trên đường về đi ngang qua công ty của Mục Diên Nghi, chân đã lành thì tâm trạng cũng bay nhảy hơn, Hạ Túy An quyết định "làm vợ nhỏ" một lần, đi đón chồng tan làm.
Tiểu Hứa ở quầy lễ tân vẫn còn nhớ cậu—dù gì cũng từng là đồng đội ăn dưa chung chiến tuyến—vừa thấy cậu bước vào sảnh đã vẫy tay gọi.
"Ơ kìa em trai! Đến đón chồng à?" Tiểu Hứa kéo cậu đến bên bàn làm việc, vừa hỏi sao lâu nay không thấy đến công ty, vừa nghe Hạ Túy An kể chuyện bị gãy chân mà suýt nữa ôm lấy cậu than ngắn thở dài, thiếu điều đòi kéo quần cậu ra xem chân lành chưa.
Cô nàng còn nhớ lời lần trước Triệu Linh nói:
"Giỏi nha, nhỏ như vậy mà cưới chồng rồi. Mau khai thật đối tượng là ai! Bọn chị đã cùng ăn dưa, cùng chiến đấu, không nói là bị đá khỏi group đấy!"
Hạ Túy An không dám nói. Cậu sợ vừa khai ra tên Mục Diên Nghi là bị đuổi khỏi nhóm thật.
Lúc sau có người đến tìm Tiểu Hứa nhờ in tài liệu, cô bận rộn không tiếp chuyện được nữa, Hạ Túy An cũng tranh thủ chuồn nhanh. Nhưng vừa quay người, khóe mắt cậu vô tình quét thấy dưới chân không biết từ lúc nào xuất hiện một cục lông nhỏ xíu.
Tiểu Hứa cũng phát hiện ra, liền nói với cậu: "Đây là con mèo hoang mà Tổng Mục mang về nửa tháng trước, tên là Mimi, dễ thương không?"
Cô nàng tiếp tục líu lo: "Ai mà ngờ Tổng Mục nhà tụi chị cũng có ngày đi nhặt mèo hoang về nuôi chứ. Anh ấy keo kiệt nghiêm khắc, nhìn thế nào cũng không giống người có lòng trắc ẩn."
"Ơ mà em còn chưa biết Tổng Mục là ai nhỉ, CEO của tụi chị đó, đại boss luôn. Người thì đẹp như người mẫu, dáng thì khỏi phải nói, nhưng mà xưa giờ chỉ biết nói chuyện với tiền thôi. Ai mà lỡ tay làm sai một chút, tiền thưởng cuối tháng bị trừ sạch."
"Chị nói em nghe, lạnh lùng đến mức như băng ấy..." vừa nói, cô vừa xoa đầu Mimi. "Vậy mà hôm đó về, trên tay ôm con mèo lấm lem này, ai cản cũng không cản được, cứ thế bế vào công ty, nói là 'nhặt được'."
"Không biết hôm đó ảnh bị gì luôn."
"Nếu em hay xem nhóm chat thì chắc chắn sẽ biết anh ấy!"
"Tiếc là hôm nay ảnh không có ở đây, không thì còn có thể lén nhìn trộm một cái."
Hạ Túy An không đáp lời, cúi người đối diện với con mèo nhỏ. Trên cổ con tam thể không lớn lắm có đeo một tấm bảng tên thu nhỏ, bên trên ghi: Mimi, chức vụ: Lễ tân tiền sảnh.
Con tam thể như thể còn nhớ Hạ Túy An, kêu "meo meo" hai tiếng rồi cúi đầu liếm liếm ngón tay cậu, sau đó nghênh ngang quay đi, nhảy phóc lên sofa khu vực nghỉ ngơi.
Nó như đang nói với Hạ Túy An: Bây giờ tôi sống sung sướng lắm nhé! Nhìn xong thì mau cuốn gói đi cho tôi nhờ!
Hạ Túy An hít sâu một hơi: Đồ vong ân phụ nghĩa! Quên ai là người đã cứu nó từ trên cây xuống rồi hả?
–
Đêm xuống, đèn đuốc thành phố S sáng rực rỡ. Tối nay Mục Diên Nghi có buổi xã giao đột xuất, anh nhắn WeChat về nhà bảo nhóc con đừng chờ.
Thế nhưng khi anh về đến nhà lúc nửa đêm mười hai giờ, người vẫn còn đang say ngủ trên sofa lại chính là người từng được dặn "không cần chờ".
Hạ Túy An nghe thấy tiếng động, trong cơn mơ màng biết ông chủ về nhà, cơ thể phản xạ nhanh hơn đầu óc, liền giơ tay về phía Mục Diên Nghi.
Mục Diên Nghi cúi xuống bế cậu lên, vì vừa uống rượu nên hơi thở phả ra mang theo mùi nồng: "Chẳng phải đã bảo không cần đợi rồi sao?"
"Rượu nặng quá đi." Hạ Túy An nhăn mũi, giãy khỏi vòng tay anh. "Ông xã uống bao nhiêu vậy?"
"Không nhiều, người ta đang uống giữa chừng thì bị vợ con gọi về hết, chỉ có mình anh chẳng ai gọi, đành phải ngồi lại, bị chuốc tới nơi tới chốn."
Mục Diên Nghi cúi đầu hôn lên môi cậu, gương mặt thản nhiên nói ra lời nghe mà thê thảm vô cùng.
Hạ Túy An bị anh hôn cho tỉnh cả ngủ, đầu óc mơ màng nghĩ: kiểm tra hành tung là đặc quyền của "vợ chính thức", còn mình thì là hàng... có giá.
Từ sau khi chân bị thương, hai người rất ít khi thân mật. Hôm nay Mục Diên Nghi lại có hơi men, hứng thú đặc biệt cao. Hơi thở mang theo mùi rượu vang phả bên tai khiến Hạ Túy An rùng mình, sống lưng cong lên theo phản xạ.
Rồi cứ thế, cậu tự mình dâng đến tận miệng anh.
Sau đó họ đổi tư thế, Hạ Túy An không nhìn thấy mặt Mục Diên Nghi, chỉ cảm nhận được lực đạo mạnh mẽ như muốn nghiền nát mình. Giữa cơn hỗn loạn, cậu nghe thấy Mục Diên Nghi hỏi:
"Hôm nay Tiểu Kim có ra ngoài không?"
Đầu gối Hạ Túy An bị mài đỏ, ngay sau đó chỗ phía trước bị chạm vài lần, lập tức run lên, hoàn toàn đầu hàng, tiếng nói cũng đứt quãng: "Sao... ông xã biết được... hôm nay em đến... đón ông xã tan làm... mà ông xã không có ở đó..."
"Sao không báo trước để tôi ra đón em?"
"Em đâu biết ông xã không có... đi xa muốn chết... chân em đau chết đi được..."
Mục Diên Nghi cười khẽ: "Lật mặt nhanh như lật bánh tráng, Tiểu Kim đúng là giỏi nhất."
Thế giới quay cuồng, đến khi mở mắt lần nữa, trước mắt Hạ Túy An là chiếc đèn chùm pha lê lắc lư và trần nhà xoay vòng vòng. Cậu quyết định, vì nể mặt Mimi, lần này không đôi co với kim chủ nữa.