Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 46



Giọng nói trầm thấp vang lên giữa tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar, rõ ràng đến lạnh người. Mục Diên Nghi bước đến, chắn trước mặt gã đàn ông đang nhìn chằm chằm Hạ Túy An bằng ánh mắt dơ bẩn.

Tên kia thấy Hạ Túy An thực sự có người đi cùng, liếc nhìn Mục Diên Nghi từ đầu đến chân, cuối cùng khịt mũi một tiếng đầy chua chát rồi quay người bỏ đi.

Người vừa rời đi, Hạ Túy An liền kéo vạt áo của anh, ngoan ngoãn cười nịnh: "Sao anh tới nhanh thế, ông xã?"

Biểu cảm của cậu dịu ngoan khiến cả người đứng một bên như Quách Tinh cũng phải ngẩn ngơ.

Đây còn là cái người vừa lôi cậu đi gây rối khắp nơi ban nãy à?

Ánh đèn mờ nhạt rọi lên gương mặt Mục Diên Nghi, không nhìn rõ vẻ mặt. Hạ Túy An chỉ nghe anh đáp một tiếng "Ừ".

Cậu đi theo anh ra khỏi quán bar, không chờ ai nhắc cũng tự giác ngồi vào hàng ghế sau. Suốt dọc đường chỉ biết im lặng suy nghĩ xem nên giải thích thế nào về chuyện mình tới quán bar.

Trên xe, không ai mở lời. Chỉ có tài xế thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hạ Túy An qua gương chiếu hậu, trong lòng thầm kinh ngạc: Không ngờ ông chủ lại đích thân tới quán bar đón người tình. Nhưng mà... sao không khí trong xe lại quái dị thế này?

Không nhịn được nữa, Quách Tinh cúi đầu bấm điện thoại nhắn cho Hạ Túy An:

— Đây là cái tổng tài bá đạo mày nhắc tới á?

— Mẹ ơi, đẹp trai xuất sắc thật đó! Còn cái xe này, nhìn thôi cũng biết giá trên trời luôn rồi!

— Nói thật đi lão đại, với cái mặt với cái khí chất này, người ta tùy tiện đứng đó cũng có cả đống người bám theo. Sao anh ta lại bao nuôi mày chứ?

Điện thoại Hạ Túy An rung liên tục, cậu liếc qua mấy dòng tin nhắn, ánh mắt như muốn xuyên thủng ót Quách Tinh.

Còn tên kia thì không biết sống chết gì, vẫn cúi đầu bấm điện thoại tới mức tay sắp cháy máy.

Hạ Túy An đáp lại: Im đi, đồ đầu đất. [lựu đạn][cứt][dao phay]

Tài xế đưa Quách Tinh về khách sạn trước. Trên xe chỉ còn lại hai người: Mục Diên Nghi và Hạ Túy An. Cả không gian yên ắng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở.

Hạ Túy An ngắm đủ phong cảnh ngoài cửa sổ, quay đầu hỏi nhỏ: "Anh giận à?"

Mục Diên Nghi không đổi sắc mặt: "Không."

"Xạo quá," cậu nói, "Anh gọi cho em lúc đó thì giận lắm, còn đòi kéo em về nhà."

Ánh mắt anh rơi xuống người cậu, giọng vẫn bình thản: "Vậy ra em biết là tôi giận?"

"Đương nhiên là biết chứ, em đâu có ngốc, không phải Quách Tinh." Cậu cúi đầu nghịch nút tay áo anh: "Nhưng mà anh đi công tác về sớm cũng không nói với em một tiếng."

"Em đâu có trách anh," cậu nói tiếp, "Em chỉ là con chim sẻ nhỏ chờ ông xã về nhà thôi, nào có quyền hỏi anh đi đâu, lúc nào về. Đến dì giúp việc còn được báo trước, em thì không."

"Cho nên... mình huề nhau nha?"

Giọng cậu nhẹ nhàng như thể đang kể chuyện trời mưa. Mục Diên Nghi nhìn đôi mắt long lanh kia một lát, rồi quay đi không nói gì.

Không lên tiếng cũng có nghĩa là không phản đối, mà không phản đối chính là ngầm đồng ý.

Hạ Túy An hiểu ý, an tâm dựa lưng vào ghế, tự nhủ mình đã thoát nạn, chờ về nhà sẽ tính sổ với Quách Tinh sau.

Chỉ là cậu không ngờ, còn chưa kịp hỏi tội Quách Tinh, thì đã bị Mục Diên Nghi lôi ra xử trước rồi.

Xe dừng trong tầng hầm chung cư, tài xế đã lấy xe khác về công ty, trên xe giờ chỉ còn hai người bọn họ.

Hạ Túy An vừa nghĩ tới mấy chiếc bánh bao ngọt dì làm ở nhà, bụng cậu liền réo lên, định mở cửa xuống xe.

Nhưng cửa không mở được.

Cậu bỗng nhận ra là Mục Diên Nghi đã khóa trái từ lúc nào.

Tới lúc này, Hạ Túy An mới cảm thấy hơi sợ. Cậu chớp mắt, rồi nhào vào lòng anh, cười lấy lòng: "Không phải nói huề nhau rồi sao?"

"Không được nói rồi mà nuốt lời đó nha, ông xã."

Mục Diên Nghi liếc cậu, khẽ cười: "Tôi nói lúc nào?"

Hạ Túy An thấy nguy rồi, muốn chạy thì đã quá muộn, chỉ còn cách ngẩng đầu cười ngoan: "Lần sau em không dám nữa đâu."

Mục Diên Nghi nhướn mày: "Vậy là còn muốn có lần sau?"

Bánh bao chưa kịp ăn, cậu đã bị ông xã "trừng phạt" ngay trong xe.

Không gian bên trong không đến mức chật hẹp, nhưng Hạ Túy An vẫn phải co chân lại, nằm gọn trong cánh tay của Mục Diên Nghi, lắc lư theo từng nhịp di chuyển. Miệng cậu liên tục năn nỉ dỗ dành:

"...Ông xã, em sai rồi... nhẹ tay chút... thật sự biết lỗi rồi..."

Tới hôm nay Hạ Túy An mới hiểu rõ, bình thường cậu cứ tưởng Mục Diên Nghi là kiểu người hay khắc chế bản thân, ai dè, anh đều là đang... nương tay.

Cậu chịu không nổi nữa, định đưa tay ngăn lại thì cổ tay lại bị một chiếc thắt lưng trói chặt.

"Tiểu Kim Kim, một mình tới quán bar, gan cũng lớn ghê ha." Mục Diên Nghi không chút biểu cảm, chẳng buông tha cậu dù cậu đã rê.n rỉ cầu xin dừng lại.

Hạ Túy An không nói thành lời, trong xe lại kín bưng, không khí càng thêm mỏng. Cậu vừa ngẩng cổ hít thở, vừa phải gắng chịu đựng từng đợt công kích vô cớ của người kia.

Vài giây sau cậu mới kịp hiểu ra anh đang nói gì, cố gắng vùng vẫy phản bác: "Không phải một mình mà... còn có Quách Tinh nữa...! Nó... muốn xác nhận giới tính, em mới đưa nó đi bar."

"Một nơi hỗn tạp như thế, hai người các em thấy an toàn à?"

Hạ Túy An đã ngà ngà, đầu óc mơ màng, trong từng lần va chạm chỉ nghĩ: không phải năm xưa anh cũng nhặt em ở cái nơi hỗn loạn đó sao?

Câu ấy còn chưa kịp thốt ra, đã bị những tiếng rên bị cắt vụn trong cổ họng nuốt mất.

Cậu chỉ có thể đưa tay bị trói quấn lấy cổ Mục Diên Nghi, khẽ nỉ non: "Có ông xã rồi, em đâu sợ gì nữa đâu..."

"Nếu lúc đó tôi không kịp tới thì sao?" Mục Diên Nghi không thèm để ý đến lời dỗ dành của cậu, đổi tư thế, bế cậu lên.

Hạ Túy An đầu óc mơ màng, đột ngột bị nhấc bổng, đưa đến nơi sâu thẳm gần như không thấy đáy, cậu khẽ kêu lên như con mèo nhỏ, nhưng trong đầu vẫn còn đủ tỉnh táo để nghĩ:

Nếu kim chủ không đến, đương nhiên là đánh được thì đánh, không đánh được thì chuồn, cậu đâu có ngốc.

Ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ vừa rên vừa nhận lỗi ngắt quãng, hứa rằng lần sau sẽ không dám đi bar một mình nữa.

Trên đường về, Mục Diên Nghi đã nguôi giận phần nào, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh cậu bị một gã đàn ông chặn lại trong quán bar, thì cảm xúc không còn là tức giận, mà là nỗi sợ — sợ rằng nếu anh không đến kịp...

Người dưới thân không ngừng cầu xin nhỏ nhẹ, nước mắt lấm tấm thấm ướt ghế da. Mục Diên Nghi giữ chặt eo cậu, không hề dừng lại.

Trong không gian không quá rộng, một tiếng "bốp" vang lên rõ ràng đến lạ.

Một cái tát mang theo sức lực đánh lên phần thịt mềm nơi mông. Hạ Túy An thét khẽ một tiếng, toàn thân run lên, eo không chống nổi liền mềm nhũn ngã xuống, lại bị một cánh tay rắn chắc đỡ dậy.

Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng phủ lên dấu tay đỏ ửng, Mục Diên Nghi ôm Hạ Túy An vào lòng, giọng anh pha chút dịu dàng:

"Tiểu Kim Kim, lần sau còn muốn để tôi phải lo lắng nữa không?"

Cái tát đến quá bất ngờ, nóng rát một vùng, Hạ Túy An mất vài giây mới lấy lại bình tĩnh, vừa định mở miệng thì lại cảm giác được vật kia của Mục Diên Nghi lại có động tĩnh.

Cậu chui vào lòng anh, ra sức lắc đầu:

"Em sai rồi... ông xã đừng giận nữa... em hứa sẽ không đi nữa đâu..."



Lúc về đến nhà, Hạ Túy An không còn chút sức lực nào để bước, đành mặt dày nằm trong lòng kim chủ, ban đầu còn lí nhí kêu "mệt quá không đi nổi", sau đó lên thang máy thì bắt đầu giở trò.

Cậu vòng tay ôm cổ Mục Diên Nghi, ngẩng đầu hôn cằm anh, sau đó là môi, còn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, để lại từng vệt nước bóng loáng, cuối cùng cắn nhẹ một cái như để trả thù cú tát lúc nãy.

Cho đến khi trên đỉnh đầu vang lên tiếng gọi kìm nén của Mục Diên Nghi: "Hạ Kim Kim", cậu mới cảnh giác, ngoan ngoãn rụt người lại.

Chẳng được bao lâu, cậu lại bắt đầu ngọ nguậy, đung đưa hai chân, ngẩng đầu nói: "Ông xã khỏe thật đó, đánh đau muốn chết."

Mục Diên Nghi đáp: "Phải đau thì mới nhớ lâu."

"Nhớ rồi nhớ rồi, không đi mấy nơi nguy hiểm nữa, cũng không đến quán bar, đặc biệt là mấy chỗ gay bar."

Hạ Túy An tuôn ra một tràng lời hứa, rồi lại chui vào lòng anh tìm vị trí thoải mái. Nghĩ đến cái tát vừa nãy, cậu vừa thấy đau vừa có chút cảm giác lạ lùng, khó tả.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu liền hỏi: "Ông xã, lần sau có thể... đánh thêm vài cái không?"

Lúc nói câu ấy, ánh mắt cậu sáng lấp lánh, trong mắt còn mang theo chút lưu luyến kỳ lạ.

Mục Diên Nghi đặt tay lên chỗ vừa đánh: "Không sợ đau à?"

"Vậy thì... ông xã nhẹ tay chút cũng được." Hạ Túy An ngáp một cái trong lòng anh, thì thầm: "Nhẹ thì là tình thú, mạnh mới gọi là trừng phạt, ông xã đánh nhẹ thôi..."

Cho cục kẹo liền quên cái đau. Mục Diên Nghi bóp má cậu một cái.



"Vậy tổng tài về nhà rồi giận mày hả?" Trong điện thoại, Quách Tinh tò mò hỏi: "Có giống trong mấy bộ phim không? Cắt thẻ của mày, rồi nghiêm mặt nói đó là hình phạt?"

Kim chủ vốn có bao giờ cho cậu thẻ đâu, lấy gì mà cắt. Hạ Túy An đang nhai bánh trứng dì làm, cắn một phát gần hết cái: "Không có, lo chuyện của mày đi."

Cậu không dám kể cho Quách Tinh biết, hôm đó về nhà mình bị kim chủ "thu phục" một trận ra trò, từ trong xe, ra phòng khách, rồi bàn ăn, sofa, cả ban công... chỗ nào cũng bị lăn qua. Hôm sau suýt chút nữa không xuống nổi giường.

Còn mấy chuyện càng khó nói hơn, cậu càng không dám kể.

Ví dụ như, từ sau chuyến công tác về, Mục Diên Nghi dường như biến thành người khác, dụ.c vọ.ng không đáy, ngày nào đi làm về cũng có sức lực vô tận đè cậu ra làm đến mức eo nhũn chân mềm. Ngày nghỉ còn dữ dội hơn.

Cậu nghĩ mình nên đòi anh tiền làm thêm giờ, dù sao cũng tội cho cái mông này chịu đủ mọi khổ sở. Quả nhiên lao động chân tay là cực khổ nhất.

"Vậy không có gì thì tốt." Quách Tinh đã về nhà được nửa tháng, nhớ lại hôm đó thấy "ông xã hợp đồng" của Hạ Túy An vẫn cảm thấy khó tin: "Tao vẫn không hiểu sao tổng tài lại bao nuôi mày, nhìn ảnh thôi cũng biết người ta không thiếu người theo đuổi."

Tâm trạng đang tốt, bị cái câu ngốc nghếch đó hỏi tới, Hạ Túy An cũng bắt đầu bực.

Cậu làm sao biết được? Hơn nữa, hợp đồng giữa cậu và kim chủ cũng sắp hết hạn rồi. Đến lúc đó, Mục Diên Nghi có người khác bên cạnh cũng chẳng liên quan gì đến cậu nữa.

Tiền trong "kho bạc nhỏ" ngày càng nhiều, Hạ Túy An đã tính sẵn, khi không làm chim sẻ của tổng tài nữa, cậu sẽ ôm tiền bỏ trốn.

Còn trốn đi đâu, làm gì, có kế hoạch gì cho sau này... cậu chưa nghĩ đến, cũng chẳng muốn nghĩ.

Vì bản thân cậu vốn là người sống lay lắt ở chốn bùn nhơ, không nên mơ đến sự yên ổn, càng không nên tham lam chút ấm áp mà Mục Diên Nghi vô tình trao cho vào đêm mưa hôm đó.

Cậu từng thấy biết bao loại người ở club, nhưng duy chỉ có Mục Diên Nghi là khác biệt: có thể vừa thân mật vừa nhẹ nhàng gọi cậu là "Kim Kim", có thể sau giờ làm về sẽ mang bánh nhỏ cho cậu, cũng có thể kiên nhẫn dạy bài, khen cậu là "đứa trẻ thông minh".

Hạ Túy An không hiểu kiểu quan hệ như vậy, cậu từng thử suy nghĩ vài phút, rồi lại buông bỏ. Dù sao, so với những thứ mơ hồ đó, tiền quan trọng hơn nhiều. Mẹ cậu từng dạy: "Yêu tiền hơn cả yêu bản thân mình."

Huống chi... nếu cố gắng một chút, biết đâu cậu có thể "cưa đổ" được kim chủ trước khi hợp đồng kết thúc thì sao?

Cậu nghĩ mình nên cố thêm lần nữa, nhưng chỉ cần ngủ một giấc là quên sạch sẽ.

Càng gần Tết, không khí năm mới ngày càng rõ rệt. Hạ Túy An phát hiện ra điều đó khi bị Mục Diên Nghi đè ra trên ban công — tầng dưới của khu chung cư đã treo đầy đèn lồng đỏ và dây đèn nhấp nháy.

Một mảng đỏ tươi, khiến mùa đông lạnh buốt dường như cũng ấm áp hẳn lên.

Trước kia ở phương Bắc, cậu cũng từng thấy những chiếc đèn như vậy treo trên cây, nhưng thường là phủ đầy tuyết trắng, dưới lầu còn nghe thấy mấy ông bà già dậy sớm đánh thái cực quyền.

Trên người đầy vết tích, cậu ngẩng đầu nói với Mục Diên Nghi: "Ông xã, sắp Tết rồi."

"Ừm." Mục Diên Nghi ôm cậu từ phía sau: "Muốn về nhà ăn Tết hay chỉ hai chúng ta?"

"Nếu về nhà anh, ba mẹ anh có cho em một bao lì xì to không?" Hạ Túy An hỏi.

Mục Diên Nghi cười, bảo cậu là đồ mê tiền, rồi nói: "Dù không về, họ cũng sẽ cho em."

Mùa đông khiến Hạ Túy An lười nhúc nhích hơn, bị kim chủ làm đến khó chịu, cậu nhúc nhích trong lòng anh: "Em muốn ở bên ông xã."

"Được, vậy thì chúng ta cùng ăn Tết."



Vài hôm sau, dì giúp việc xin nghỉ sớm về quê. Trước khi đi, dì làm cho Hạ Túy An một rổ bánh bao nhỏ, còn làm thêm nhiều xúc xích hun khói, nói rằng đây là "lương thực dự trữ" bí mật cho cậu. Khi đói hoặc nhớ dì, ăn một miếng là được, đợi đến khi ăn hết là dì sẽ quay về.

Hạ Túy An bỗng thấy mình như đứa trẻ trong thời kỳ đói kém, nhưng vẫn gật đầu vẫy tay: "Hẹn gặp lại năm sau."

Năm sau có còn gặp lại dì hay không, Hạ Túy An cũng không biết. Vì hợp đồng giữa cậu và kim chủ chỉ còn hơn hai tháng nữa là hết. Nếu năm nay phương Bắc vào đông muộn, khi trở về, cậu vẫn có thể thấy tuyết rơi.

Nghĩ tới đây, Hạ Túy An lon ton chạy vào thư phòng, hỏi kim chủ có muốn "làm một chút không".

Cậu cảm thấy mấy câu nói xưa cũng không phải là không có lý, chẳng hạn như: "Lâu ngày sinh tình", làm nhiều rồi cũng sẽ có cảm xúc.