Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 48



Mục Diên Nghi nhìn dáng vẻ cậu bảo vệ "chiến lợi phẩm" mà thấy buồn cười: "Không phải là chính miệng Kim Kim nói muốn mời tôi sao? Vừa rồi lấy nhiều thẻ như vậy, ngay cả hai trăm đồng cũng tiếc à?"

Nghe thế, Hạ Túy An lại hết đường chối cãi, cười hì hì kéo anh ra ngoài, nói hình như vừa nghe thấy tiếng pháo hoa.

"Nơi này cấm đốt pháo và bắn pháo hoa." Mục Diên Nghi không chút nể tình, trực tiếp vạch trần cái cớ cậu bịa ra để đánh trống lảng.

Bị vạch mặt, Hạ Túy An cũng không để bụng, ngược lại còn thấy tiếc nuối khi biết không được đốt pháo: "Ở chỗ nhà cũ của em, mỗi năm đều có người đốt pháo hoa, đẹp lắm, còn có loại rất to và rất ồn nữa, gọi là 'hai tiếng pháo', nhưng em chưa từng mua, đắt lắm, vài giây là hết, chẳng bằng lấy tiền đó đi mua hai cái bánh bao còn ngon hơn."

Cậu đang nói đến quãng thời gian sống một mình sau khi Hạ Vân mất. Dù Hạ Vân có để lại chút tiền, nhưng cậu không dám tiêu, cứ nghĩ trong tay có tiền mới thấy yên tâm.

Hạ Túy An không thấy mình từng chịu khổ, nhưng những lời đó lại lọt thẳng vào tai Mục Diên Nghi.

Anh nắm tay cậu, bước chậm rãi trong khuôn viên: "Những năm gần đây thành phố kiểm soát ô nhiễm không khí, nên mới cấm pháo hoa pháo nổ."

"Nếu Kim Kim thích, chúng ta có thể tìm một nơi vắng người rồi bí mật đốt một chút."

"Không đâu, ngoài trời lạnh lắm." Hạ Túy An rụt nửa gương mặt vào khăn quàng, mắt mũi gần như không nhìn rõ, hoàn toàn dựa vào tay Mục Diên Nghi để đi đường.

Hai người đi dạo khoảng nửa tiếng thì trời đã tối hẳn, nhưng khu dân cư vẫn sáng trưng như ban ngày. Hạ Túy An đi mỏi chân rồi, cũng chẳng than khó chịu nữa, kéo tay Mục Diên Nghi quay về nhà.

Vừa về đến nơi là đúng lúc chương trình xuân vãn bắt đầu phát sóng. Cậu tiện tay vứt áo khoác ra sàn, bị Mục Diên Nghi nhặt lên treo lại, sau đó hai người cùng ngồi xuống xem tivi.

Xuân vãn mỗi năm một nhàm chán. Mục Diên Nghi những năm trước vẫn thường về nhà cha mẹ, vừa để chương trình chạy nền vừa bàn công việc, năm nào cũng thế, chẳng có gì mới lạ. Nhưng năm nay thì khác.

Đây là cái Tết đầu tiên anh và Hạ Túy An cùng nhau trải qua. Trên tivi là những tiểu phẩm nhàm chán, không ai thực sự tập trung xem.

Hạ Túy An rúc trong lòng Mục Diên Nghi, tìm được một tư thế thật thoải mái. Hôm nay là đêm giao thừa, cậu có đặc quyền được uống coca, ăn khoai tây chiên, ôm túi snack gặm rôm rốp, chán thì quay sang hôn Mục Diên Nghi một cái, vừa dụ dỗ được anh có chút phản ứng, lại bật cười né ra nói không muốn nữa.

Xem một lúc, Hạ Túy An bắt đầu thấy buồn ngủ. Cậu sợ mình ngủ quên mất nên tựa đầu lên vai anh, nói trước: "Chúc mừng năm mới, ông xã. Chúc anh sức khỏe, mọi điều như ý."

Chúc phát tài thì thôi, dù sao tiền của ông chủ cậu cũng chẳng xài được.

Nói xong, Hạ Túy An chìa tay ra trước mặt anh: "Ông xã có bao lì xì mừng tuổi không?"

Cậu nghĩ chắc chắn là không có, vì ông chủ của cậu vừa keo kiệt vừa nhỏ mọn.

Không muốn tự rước lấy mất mặt, cậu đang định rụt tay về thì không ngờ Mục Diên Nghi lại thật sự đưa cho cậu một bao lì xì.

Bao lì xì mỏng nhẹ, bên trong có vẻ không phải là tiền. Hạ Túy An mở ra xem, là một chiếc thẻ phụ ngân hàng.

Cậu ngây người mất mấy giây, rồi lập tức tỉnh táo hẳn, mở to đôi mắt nhìn anh: "Cho em thật hả?"

"Ừ." Mục Diên Nghi nói, "Bao lì xì mừng tuổi của Kim Kim."

Đây không đơn giản là một bao lì xì nữa rồi. Hạ Túy An nhìn chiếc thẻ phụ một lúc lâu, hỏi có hạn mức không, có thể tiêu tùy ý không.

"Không hạn mức, là thẻ phụ của thẻ tôi hay dùng."

Cứ như đang nằm mơ vậy, Hạ Túy An hỏi tiếp: "Thật sự tiêu thoải mái à?"

"Ừ."

"Rút tiền mặt được không?"

Mục Diên Nghi cười: "Cần bao nhiêu? Tôi đưa riêng cho em."

Niềm vui đến quá bất ngờ, Hạ Túy An vui sướng hồi lâu, đến tận lúc xuân vãn gần đếm ngược đón giao thừa mới chịu an tĩnh. Cả người cậu đang ngồi vắt ngang trên đùi Mục Diên Nghi, hai người hôn nhau trong tiếng nhạc mừng năm mới, hơi thở hòa quyện, thân mật chẳng phân ai với ai.

Một chiếc vòng ngọc trơn bóng, xanh trong lấp lánh, được đeo lên cổ Hạ Túy An. Dây tơ đỏ nổi bật khiến làn da cậu càng thêm trắng trẻo.

"Kim Kim bình an, Túy An bình an." Mục Diên Nghi khẽ nói, "Kim Kim sẽ luôn luôn bình an, thuận lợi."

Miếng ngọc chạm vào xương quai xanh, lạnh dịu mà rõ ràng. Hạ Túy An cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó đã thay đổi.

Giữa tiếng tim đập rộn rã và tiếng đếm ngược rộn ràng của MC truyền hình, cậu ngẩng đầu hỏi: "Là phí chia tay hả?"

"Là quà năm mới, Kim Kim."

Âm thanh ấy xuyên qua tiếng ồn của truyền hình, rơi thẳng vào tim Hạ Túy An.

Cậu nhìn Mục Diên Nghi, rất lâu sau mới khẽ hỏi: "Anh đối với tình nhân nào cũng vậy sao?"

"Không."

Mục Diên Nghi nói: "Nhưng bạn trai thì khác."

Truyền hình đếm ngược đến 1, tiếng pháo hoa nổ vang át cả tiếng tim đập, giữa lời chúc mừng vang dội của MC, họ bước vào một năm mới.

Tiếng pháo mừng năm mới cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ còn lại âm thanh nền của tivi.

Ngay ngày đầu tiên của năm mới, Hạ Túy An đã chấm dứt mối quan hệ theo thỏa thuận với ông chủ.

Và cũng trong ngày đầu tiên ấy, cậu có thêm một người bạn trai.

*Xác định quan hệ rồi nên mình đổi cách xưng hô nha mọi người.

Thậm chí cậu còn chưa kịp phản ứng kịp, đến khi đi ngủ vẫn còn ngơ ngẩn. Qua một hồi lâu, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, cậu khẽ hỏi anh: "Vậy là sang năm em không phải rời đi nữa sao?"

Mục Diên Nghi kéo chăn đắp cho cậu: "Đã là năm thứ hai rồi, Kim Kim."

"À... Vậy năm nay em cũng không cần xách vali, cầm tiền chia tay của ông xã rồi cuốn gói đi nữa?"

Mục Diên Nghi nghe cậu nói mà thấy vừa buồn cười vừa xót xa: "Anh từng nói em phải đi lúc nào chứ?"

"Vậy em cũng không cần cố gắng lấy lòng ông xã nữa?"

"Ừ."

"Vẫn có thể muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ?"

Mục Diên Nghi bật cười: "Ngày nào mà chẳng vậy?"

"Còn có thể tiêu tiền của ông xã thoải mái?"

"Phung phí thì không được."

Hạ Túy An không nói nữa, chỉ dùng ngón tay vòng lấy tay anh, nhẹ nhàng cào cào trong lòng bàn tay anh. Mấy giây sau, tay bị giữ chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

Cậu có cảm giác như thanh tiến trình từ mức 1 đột ngột kéo lên tận 100, không chân thật chút nào.

Cậu vậy mà thật sự... được "chuyển chính thức" rồi!

*"Chuyển chính thức" = từ người tình/bao nuôi → thành người yêu thật sự, có danh phận.

Cảm giác mơ hồ này kéo dài mãi đến tận nửa đêm, lần đầu tiên kể từ khi dọn đến sống ở nhà kim chủ, Hạ Túy An mất ngủ. Thấy cậu tỉnh táo quá mức, ba giờ sáng Mục Diên Nghi dắt cậu ra ngoài mua pháo hoa.

Bình thường mỗi dịp Tết, ven đường hay có rất nhiều quầy hàng bán pháo, nhưng vì đã muộn nên trên đường gần như chẳng còn ai. Mục Diên Nghi lái xe chở cậu đi hơn ba mươi cây số, cuối cùng mới thấy một sạp nhỏ ở ngã tư đang chuẩn bị dọn hàng.

Chủ quầy sắp đóng sạp, hỏi hai người muốn mua gì, rồi bắt đầu giới thiệu cho Hạ Túy An mấy món còn tồn nhiều nhất – que pháo sáng cầm tay.

Hạ Túy An lắc đầu tỏ vẻ không hứng thú, quay sang chỉ vào đống pháo hai tiếng nằm chỏng chơ không ai đoái hoài: "Muốn cái này."

Mục Diên Nghi lập tức mua cho cậu nguyên một thùng nhỏ, rồi tìm đến một nơi vắng vẻ. Hạ Túy An ngồi xổm xuống châm dây pháo, sau đó nhanh chóng chạy nhào vào lòng ông chủ. Chưa được vài giây, cậu đã bị bịt tai, tiếp theo là tiếng nổ vang dội chấn động trời đất.



Đêm giao thừa ấy, hai người chơi đến tận khuya mới về. Hạ Túy An ra ngoài nô đùa đến mệt rã rời, tắm rửa xong liền lập tức chui tọt vào chiếc giường ấm áp của mình.

Trước khi nhắm mắt, cậu chợt nhớ ra mình còn chưa chúc, liền mở mắt ra hôn một cái lên môi Mục Diên Nghi: "Năm mới chúc ông xã kiếm tiền như nước, tài lộc cuồn cuộn, cuộn mãi không dừng!"

"Rồi sao nữa?"

"Rồi thì... dĩ nhiên là để bạn trai tiêu giùm!" Cậu cười tươi rói, yên tâm gối đầu lên ngực kim chủ mà nhắm mắt lại.

Cậu mệt rồi nên ngủ nhanh, còn Mục Diên Nghi thì không ngủ được. Trong lúc cậu ngủ, anh tranh thủ trả lời mấy tin nhắn.

Phần lớn là lời chúc mừng năm mới từ các đối tác làm ăn, xen giữa đó là một câu nhắn từ Triệu Linh:

"Bao nhiêu năm tình bạn, tôi cũng không giả vờ khách sáo làm gì, chỉ chúc cậu năm mới công phá thị trường miền Bắc thành công, còn với Hạ Túy An thì: năm này qua năm khác, mãi mãi bên nhau."

Không biết mơ thấy gì mà Hạ Túy An lại đột nhiên nhào tới ôm anh như bạch tuộc, còn giống như đang xác nhận xem anh có còn ở đó hay không, sau khi xác định rồi thì mới yên tâm, một chân cũng vắt hẳn lên người anh.

Mục Diên Nghi nhớ hồi cha mẹ lập nghiệp, tuổi còn nhỏ anh từng rất ghen tị với mấy gia đình yên ấm. Mãi đến năm hai mươi chín tuổi, anh mới không còn phải ghen tị với bất kỳ ai nữa.

Niềm vui này chẳng biết chia sẻ cùng ai, anh bật điện thoại gõ vài chữ, sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu nhóc. Rất lâu sau đó, ánh sáng duy nhất trong căn phòng mới hoàn toàn tắt.

Cùng lúc đó, lúc bốn giờ sáng, toàn bộ nhân viên công ty bất ngờ nhận được thông báo từ sếp: lương tháng sau toàn bộ tăng 5%.

Group chat ăn dưa gần như bùng nổ, ngay cả những người im lặng lâu ngày cũng bị cú đòn giữa đêm này làm cho bàng hoàng:

— Gì đấy? Sếp trúng số à?

— Uống say rồi hả?

— Uống say thì cùng lắm cũng chỉ hạ lương chứ? Tháng trước tôi vừa bị trừ hiệu suất công việc, giờ tự dưng được bù lại?

— Mẹ nó chứ, đúng là vận may từ trên trời rơi xuống, sếp bị ai bỏ bùa rồi sao?

Mà người "bỏ bùa" kia còn chẳng biết mình vừa gây ra chấn động gì. Hạ Túy An ngủ một mạch đến tận trưa mùng một, Mục Diên Nghi cũng hiếm khi ngủ nướng.

Hai người tỉnh dậy thì đã gần một giờ chiều. Lần này Hạ Túy An tỉnh trước, đưa tay là chạm ngay vào thứ còn tỉnh táo hơn cả ông chủ.

Từ "ông chủ" giờ đã thành "bạn trai", nhưng trong lòng Hạ Túy An vẫn thích gọi là ông chủ hơn. Làm một con chim sẻ được ông chủ nuôi đơn giản hơn nhiều so với làm bạn trai anh, và cậu cũng giỏi vai đó hơn.

Mục Diên Nghi bị đánh thức, đúng vào buổi sáng, thứ kia càng lúc càng có sức sống trong tay cậu. Anh đưa tay chụp lấy cái bàn tay đang nghịch ngợm, lúc này Hạ Túy An muốn rút cũng không kịp nữa rồi.

Cổ tay bắt đầu mỏi, không giữ nổi, Hạ Túy An lần đầu sử dụng đặc quyền của bạn trai: "Bạn trai của ông xã mỏi rồi, ông xã tự làm đi."

Nói được nửa thì chính cậu đã cười trước, vùi đầu vào lòng ông chủ: "Rốt cuộc là ông xã hay là bạn trai đây? Hay để em ly hôn với ông xã rồi mới yêu đương?"

Hạ Túy An lại lẩm bẩm: "Lỗ quá... Em không muốn làm bạn trai nữa, vẫn phải làm con chim sẻ trong lồng vàng của ông xã."

Mục Diên Nghi vừa nắm tay cậu vừa dẫn dắt tiết tấu, yết hầu khẽ động, giọng nói khàn khàn hơn mọi khi: "Với em thì kết hôn trước rồi mới yêu, vừa là bạn đời, vừa là bạn trai."

Nghe anh nói vậy, Hạ Túy An lại có cảm giác như giữa hai người chẳng có gì thay đổi cả.

Mà như vậy lại tốt hơn, cậu vốn không giỏi xử lý những mối quan hệ phức tạp, chẳng hạn như yêu đương trong vai tình nhân.

Sau đó tay cậu thật sự mỏi quá, nằm trong lòng kim chủ rê.n rỉ đòi ngừng, kết quả lại bị giữ lấy cổ chân. Hộp bao cao su vừa mới mua gần đây được mang ra dùng, loại có gai, không có mùi dâu nhưng cảm giác thật quá kích thích, đến nỗi chân cậu cũng run rẩy.

Một trận giày vò kéo dài đến tận trưa, sau khi được Mục Diên Nghi bế đi tắm xong, Hạ Túy An ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại thì đã là chiều. Bên giường trống trơn, cậu lật chăn xuống giường tìm người, phát hiện Mục Diên Nghi đang gọi điện thoại trong phòng làm việc.

Cậu đẩy cửa bước vào, suy nghĩ một chút rồi lại quay ra phòng khách lấy bịch khoai tây hôm qua ăn dở, ngồi xuống sofa vừa ăn vừa chơi game, chờ anh gọi điện xong.

Chơi được hai ván, Hạ Túy An bắt đầu thấy chán, bèn lôi điện thoại ra trả lời vài tin nhắn chúc Tết. Thật ra cũng chẳng có mấy ai nhắn cho cậu, một là Quách Tinh, một là Trịnh Duyệt, còn có tin nhắn của Mục Tử Hàn: "Vương giả dd."

Kim chủ của Trịnh Nhạc tặng cả quà Tết là đồ hiệu đắt đỏ, nhưng lần này Hạ Túy An không ghen nữa, dù sao cậu cũng có món quà còn giá trị hơn nhiều.

Cậu thậm chí còn nhận được một bản hợp đồng lao động... không thời hạn.

Niềm vui đến quá bất ngờ, Hạ Túy An cảm thấy mình cần thêm thời gian để thích nghi.

Còn tin nhắn từ Quách Tinh thì rõ ràng là copy đâu đó ra câu chúc Tết dài ngoằng, còn có mấy từ như "phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn" gì đó nữa.

Hạ Túy An đọc xong mà chẳng thèm trả lời, hào phóng gửi lại cho cậu ta một cái lì xì 88 tệ.

Dùng... thẻ phụ của Mục Diên Nghi.