Thời tiết dần ấm lên, gần đây Hạ Túy An được ông chủ nuôi cho mập ra một chút, mặt cũng tròn trịa hơn.
Buổi tối khi Mục Diên Nghi về đến nhà, liền ôm lấy người đang vừa ăn vặt vừa ngắm trăng. Ánh trăng trên trời bị sương mù che khuất, có phần mờ ảo, còn mặt trăng của anh thì đang dụi dụi trong lòng anh.
"Bữa tối hôm nay không ngon sao? Bụng vẫn còn chỗ để ăn vặt à?" Mục Diên Nghi hỏi.
_
"Bữa tối là bữa tối, ăn vặt là ăn vặt, hai thứ này vốn dĩ không tồn tại trong cùng một không gian."
Hạ Túy An vừa ăn khoai tây chiên vừa trả lời, nghe ông chủ kiêm bạn trai hỏi: "Gầy rồi, có ăn uống đàng hoàng không?"
Dì giúp việc từ sau Tết quay lại ngày nào cũng nấu cho cậu đủ món ngon, ngay cả bản thân Hạ Túy An cũng nhận ra gần đây mình bắt đầu mập lên. Thế mà Mục Diên Nghi vẫn cứ bảo cậu gầy.
Cậu thầm nhủ ông chủ kiêm bạn trai đúng là mắt có vấn đề, chỉ có anh mới không chê cậu như thế.
Anh đúng là người tốt.
Tự oán thầm xong, Hạ Túy An gật đầu: "Có ăn mà, dì nấu ngon lắm, em đều ăn sạch sẽ."
Mục Diên Nghi hỏi tiếp: "Ăn những gì?"
Hạ Túy An đảo mắt, ngả vào lòng anh: "Chuyện đó để anh tự hỏi dì đi, em không thể giành mất công việc của dì được."
Cậu tuyệt đối không chịu nói, bởi vì nếu cậu nói, Mục Diên Nghi chỉ thưởng cho cậu một cái hôn. Nhưng nếu để dì kể lại, dì sẽ được tặng hẳn một phong bao không nhỏ, mà cậu và dì đã đạt thành thỏa thuận rồi — mỗi lần nhận được bao lì xì, dì đều chia cho cậu một nửa.
Dì thật tốt!
Mục Diên Nghi khẽ cười, "Dù dì không nói cũng vẫn có việc để làm, sau này anh không cho dì tiếp tục kể nữa."
Không được đâu!
Thu nhập ngoài lề sắp đến tay mà lại muốn bay mất, Hạ Túy An lập tức ngồi bật dậy, nói: "Nếu dì không nói, lỡ em có lừa anh thì anh cũng đâu biết, giống như lần trước ấy."
Nhưng lần trước là lần trước, lần sau nếu có tình huống như quán bar hôm đó, chỉ cần mua chuộc dì là xong.
Mục Diên Nghi nghe cậu nói chuyện vô lý cũng biết cậu lại đang toan tính gì trong đầu, bèn nhéo má cậu: "Chưa từng thấy chú sẻ nào tự giác như Kim Kim."
Anh bị cậu kéo lệch hẳn hướng, gọi chim hoàng yến cũng thành chim sẻ.
Hạ Túy An cười hì hì: "Tất nhiên rồi, chim sẻ thì phải biết tự giác ở trong lồng. Câu đó gọi là gì nhỉ, ở nhờ nhà người ta..."
"Ở nhờ phải biết thân biết phận?"
"Phải rồi! Ở nhờ thì phải biết thân biết phận, nếu không một ngày nào đó bị anh đuổi ra khỏi nhà, em đến tiền thuê khách sạn cũng không có, chỉ có thể ngủ ngoài đường thôi."
Cậu nói rất sống động, như thể sắp diễn luôn cảnh màn trời chiếu đất tại chỗ. Mục Diên Nghi nhìn người yêu có tinh thần biểu diễn mãnh liệt, kéo cậu lại, giữ trong lòng, lồng ngực rung lên mấy cái, giọng khẽ cười: "Ai bắt nạt được Kim Kim nhà chúng ta đáng thương vậy."
Hạ Túy An diễn xong thì đứng dậy, vòng ra sau lưng Mục Diên Nghi, đòi được cõng: "Ai biết được chứ, nhưng bạn trai chắc chắn sẽ không để em ngủ ngoài đường đâu. Nhưng nếu sau này chia tay với anh, em thật sự không có nhà nữa, ngày nào cũng phải ra ngoài nhặt ve chai."
Cậu vừa nói vừa tự cười: "Không cần ra ngoài đâu, vì em đã ngủ ngoài đường rồi mà."
Từ sau khi Mục Diên Nghi thành bạn trai của cậu, Hạ Túy An càng lúc càng kiêu căng, giờ còn dám ngồi hẳn trên người anh đòi cõng.
Mục Diên Nghi thỉnh thoảng sẽ chiều chuộng cậu, thật sự cõng cậu lên lưng, đi thẳng vào phòng ngủ, giọng trầm thấp vang lên: "Sao có thể để Kim Kim ngủ ngoài đường chứ."
Ánh xuân khắp nhà bị cánh cửa phòng ngủ che khuất, ngoài tiếng động ngắt quãng bên trong thì không thể thấy rõ cảnh tượng gì khác.
Hạ Túy An hôm đó chỉ tiện miệng nói vậy thôi, nhưng Mục Diên Nghi lại nhớ kỹ trong lòng. Mấy hôm sau, anh mang về một bản hợp đồng chuyển nhượng, đưa Hạ Túy An ký tên.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Hạ Túy An còn đang gặm dưa chuột, vừa nhìn thấy bản hợp đồng liền ngẩn ra.
Cậu vẫn nhớ rõ giá đất đắt đỏ ở đây, mắt tròn xoe, quên cả ăn, hỏi đi hỏi lại.
Mục Diên Nghi nói: "Không phải em nói là ở nhờ người ta sao? Giờ Kim Kim có nhà của mình rồi, sẽ không cần lo chuyện phải ngủ ngoài đường nữa."
Sao lại rộng rãi như vậy chứ? Hạ Túy An vừa nghĩ vừa ký xong hợp đồng chuyển nhượng, còn có một bản tài liệu tiếng Anh nữa. Cậu ngồi trên sofa của nhà mình, nhớ lại một năm trước ông chủ còn vì năm trăm vạn mà muốn đòi lại bằng được, mà căn hộ này, đừng nói năm trăm vạn, bao nhiêu cái năm trăm vạn cũng không đổi nổi.
Hạ Túy An nghi ngờ ông chủ bị va đầu trên đường đi làm về, nếu không sao lại đột nhiên chuyển nhà sang tên cho cậu?
Cậu đến lúc này mới kịp phản ứng, hỏi lại Mục Diên Nghi: "Lỡ một ngày nào đó anh đổi ý thì sao?"
Mục Diên Nghi nhìn cậu, bỗng nhiên hiểu được tâm tư bất an của chú chim sẻ nhỏ. Anh không phải người nhiều cảm xúc, nhưng vào khoảnh khắc này lại cảm thấy mình đã thiếu sót với cậu quá nhiều.
Ánh đèn ấm áp rọi lên gương mặt anh, mọi cảm xúc đều chìm vào đáy mắt, Mục Diên Nghi nói: "Giấy trắng mực đen, nơi này là nhà của Kim Kim."
Hạ Túy An yên tâm rồi, ôm cổ anh hôn một cái: "Là nhà của chúng ta. Cảm ơn bạn trai."
Mục Diên Nghi đáp: "Giữa người yêu với nhau không cần cảm ơn. Chúng ta là bình đẳng, Kim Kim à."
Giống như một đôi tình nhân thực thụ. Hạ Túy An che ngực đang đập thình thịch, nghĩ: ban đầu mục tiêu của mình là thoát nghèo, nếu đã thoát nghèo thành công rồi, có thể... thử nói chuyện yêu đương không nhỉ?
Nhưng Mục Diên Nghi đã cho cậu quá nhiều tiền, cậu không thể nào trả lại một cách bình đẳng được.
Cậu là con rùa rụt cổ, cái mai này là tiền cậu dành dụm cực khổ lắm mới có được.