Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 52



Hạ Túy An ở biệt thự luôn một mạch nửa tháng. Bộ phim quay từ năm ngoái cuối cùng cũng sắp được công chiếu. Trước khi khởi chiếu, đạo diễn Giả còn đặc biệt nhắn tin hỏi cậu có muốn tham dự buổi họp báo hay không.

Hạ Túy An ngồi dậy từ ghế sofa, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi làm sao với một người chỉ có mấy giây lên hình như cậu mà đạo diễn lại mời đến họp báo.

Tối hôm đó Mục Diên Nghi về, cậu đem chuyện này kể lại, anh chỉ hỏi một câu: "Em có muốn đi không?"

Hạ Túy An ngồi cào cúc áo tay anh, hỏi: "Có trả tiền không?"

Mục Diên Nghi giữ lấy bàn tay nghịch ngợm: "Không, nhưng bao ăn ở."

"Có loại dâu tây mắc tiền kia không?"

"Có."

Hạ Túy An nhào vào lòng anh cười tít mắt: "Vậy em không đi đâu, vì chồng sẽ mua cho em mà."

Giọng Mục Diên Nghi cũng khẽ bật cười: "Ừ, Kim Kim nói đúng."

Đến ngày họp báo, trên mạng đầy rẫy quảng cáo và bình luận về bộ phim. Trong đoạn trailer có cắt ghép luôn cả mấy giây ngắn ngủi Hạ Túy An xuất hiện, phần bình luận bên dưới toàn hỏi cậu là ai.

Hạ Túy An xem một lúc, thấy chán, liền quay sang quấy rầy Mục Diên Nghi đang làm việc.

【Chồng đang làm gì đó làm gì đó làm gì đó】
【Bạn trai của anh đang sử dụng đặc quyền miễn phí ——】
【Đinh đinh đinh! Bạn trai bạn đang sử dụng kỹ năng [truy xuất hành tung], chuyển khoản 500 để hủy bỏ truy xuất——】

Tin nhắn gửi đi chưa bao lâu, cậu liền nhận được chuyển khoản từ anh, phía sau còn dư thêm một số 0.

Vài giây sau, Mục Diên Nghi gọi điện tới:

"Anh vừa họp xong, em ăn gì chưa?"

Hạ Túy An gật đầu, rồi nhớ ra anh không thấy được: "Cô giúp việc làm bánh trứng, em để dành cho chồng hai cái."

"Anh không ăn đâu, Kim Kim cũng ăn ít thôi, ngọt quá."

Hạ Túy An vừa nghe liền cho hai cái bánh trứng dành cho anh vào miệng, vừa nhai vừa ngoan ngoãn đáp lời.

Trợ lý Đường ôm tập tài liệu đứng trước cửa văn phòng, biểu cảm như vừa thấy quỷ. Anh ta chưa từng thấy Tổng Mục có biểu cảm thế kia bao giờ.

Giờ vừa hết giờ nghỉ trưa, trợ lý Đường mới ăn xong cơm, liền bị sếp tống cho một họng thức ăn chó.

Công việc này, anh ta thật sự đã chịu đựng quá nhiều rồi.

Bộ phim nhanh chóng công chiếu, Hạ Túy An cùng Mục Diên Nghi xem bản đĩa đạo diễn gửi trước ở nhà. Phim dài hai tiếng rưỡi, cảnh của cậu không đến năm giây.

Cậu tựa vào lòng Mục Diên Nghi xuýt xoa về sự kỳ diệu của ống kính, rồi xem đến nửa phim đã tựa vào vai anh ngủ say.

Trẻ con lúc nào cũng thích ngủ, Mục Diên Nghi nghe thấy tiếng thở đều bên tai, liền bế cậu vào phòng ngủ.

_

Việc Mùa Hè bùng nổ thật ra không có gì bất ngờ. Quảng bá rầm rộ từ trước kết hợp cùng đội ngũ sản xuất chất lượng, bộ phim này độc chiếm phòng vé tháng tư.

Điều khiến ai nấy ngạc nhiên chính là vai khách mời chỉ có vài giây của "em trai nhân vật chính" lại gây sốt mấy ngày trên mạng.

【Ai vậy? Đẹp quá trời.】
【Ánh mắt này làm tôi nổi cả da gà】
【Diễn xuất đỉnh thiệt】
【Sao chỉ có vài giây vậy trời?】
【Trong dàn diễn viên có tên cậu ta, Hạ Túy An, chưa từng nghe luôn á】

Hạ Túy An xem qua vài bình luận về mình, cầm điện thoại lăn vào lòng Mục Diên Nghi: "Có phải em nổi tiếng rồi không?"

Mục Diên Nghi ôm cậu vào lòng, nhìn qua chiếc điện thoại trong tay cậu, một bình luận khen cậu đã được mấy nghìn lượt thích, anh đáp: "Vì Kim Kim diễn giỏi mà."

Thật ra có diễn gì đâu, chỉ vài giây lên hình thôi, nhưng Hạ Túy An cảm thấy mình giờ cũng là minh tinh tuyến mười tám rồi, mắt cong cong khoe với anh: "Sau này em ra ngoài phải đeo khẩu trang, không là bị fan nhận ra liền."

Mục Diên Nghi cười, đưa tay khều mũi cậu: "Ngôi sao lớn."

Tất nhiên chỉ có mình Hạ Túy An là vui vẻ tự sướng, mọi sự chú ý của bộ phim vẫn xoay quanh nam chính Uyển An. Sự quan tâm dành cho cậu chỉ như đóa hoa nở rộ trong chốc lát, nhưng cũng đủ khiến tâm trạng cậu vui vẻ thật lâu.

Thấy cậu vui, Mục Diên Nghi cũng hiếm khi bị lây sang chút hứng thú. Ngay cả khi Hạ Túy An nằm gọn trong lòng anh ăn đồ vặt, chơi game lúc anh làm việc, anh cũng lặng lẽ cho qua.

Cuộc sống như vậy khiến Hạ Túy An thấy thỏa mãn, nhưng rồi cậu lại cảm thấy Mục Diên Nghi gần đây thay đổi quá kỳ lạ. Cậu bắt đầu cảnh giác, có những đêm đã ngủ say lại đột nhiên tỉnh dậy, chồm lên người anh, mặt nghiêm túc chất vấn: "Chồng có đang quen người khác không đó?"

Mục Diên Nghi bị đè tỉnh giữa đêm, trong mắt còn vương nét mơ màng. Nghe cậu nói ra một lời vu vơ không biết từ đâu, ánh mắt anh cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn.

"Gì cơ?"

Hạ Túy An bắt đầu kể lể từng việc: "Dạo gần đây chồng hay cười với em, còn xịt nước hoa nữa..."

Điều cậu chưa nói là trong nhóm tám chuyện dạo này hay nhắc đến sự thay đổi của Mục Diên Nghi, ví dụ có một lãnh đạo trong cuộc họp nói sai mà anh lại bỏ qua nhẹ tênh.

Quá rộng lượng, không giống anh chút nào.

Hạ Túy An thấy rõ là Mục Diên Nghi có vấn đề, trong khi cuộc sống của cậu vẫn không có gì thay đổi. Vậy chỉ có thể là do anh.

Quá bất thường rồi!

Cuộc tra hỏi của cậu chỉ đổi lại được cái ôm siết từ Mục Diên Nghi, rồi là nụ hôn chiếm lấy môi cậu. Trong ánh đèn mờ ảo, hai người trao nhau nụ hôn sâu, nghe rõ tiếng tim đập của nhau.

Sau nụ hôn, anh giữ cậu lại, trán chạm trán, nói trong hơi thở còn vương gấp gáp của cậu:

"Không có ai khác cả. Anh thích Kim Kim, chỉ đang yêu một mình Kim Kim thôi."

Hạ Túy An chớp mắt mấy cái, như thể những lời vừa rồi chỉ là mớ mộng mị lúc còn mơ màng. Bây giờ tỉnh táo lại, cậu tự chê chính mình đầu óc sao bỗng dưng lú lẫn.

Chim sẻ nhỏ thì có tư cách gì quản chuyện ông chủ có yêu đương hay không chứ.

Thế còn bạn trai của anh thì sao?

Hạ Túy An ngẫm nghĩ, cảm thấy dạo này mình cứ vì Mục Diên Nghi đối xử tốt một cách bất thường mà phản ứng thái quá.

Nghĩ tới nghĩ lui, người đầu tiên quậy cho Mục Diên Nghi mất ngủ lại là cậu — thế mà bản thân lại ngủ mất tiêu, còn nắm tay anh, thỉnh thoảng vắt cả chân lên người anh để xác nhận cái gối ôm siêu to này có còn ở đó không.

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Hạ Túy An nằm bên cạnh anh, thở đều đều chìm vào giấc ngủ. Người bị cậu làm phiền tỉnh giấc thì là Mục Diên Nghi, lại chẳng thể nào chợp mắt.



Triệu Linh vừa đáp chuyến bay từ nước ngoài về. Gần đây anh ta đang cặp kè với một tiểu minh tinh, còn dắt cậu ta ra nước ngoài chơi, xem như cho mình một kỳ nghỉ ngắn.

Anh ta vừa xuống máy bay đã bị bạn thân gọi điện giục tới văn phòng, lòng thầm thấy không nên về nước vào lúc này, bởi vì anh ta nghe được Mục Diên Nghi hỏi chuyện tiệc trên du thuyền lần trước.

Triệu Linh tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cậu muốn đi với ai? Tiểu... Kim Kim? Ý tôi là, cậu định đưa Hạ Túy An đi sao?"

Mục Diên Nghi không đáp lời, khiến anh ta càng bất ngờ: "Mục tổng mà cũng có thể bỏ dở dự án hợp tác với Tập đoàn phương Bắc để dẫn người ta ra ngoài chơi, đúng là mở rộng tầm mắt."

Anh ta nói nhiều quá, Mục Diên Nghi chẳng để tâm, chỉ hỏi được điều mình muốn biết rồi thôi.

Quả thật anh đang có ý định dẫn Hạ Túy An đi chơi đổi gió. Cậu nhóc cứ ru rú trong nhà mãi, thế nào cũng buồn chán, rảnh rỗi lại nghĩ vẩn vơ. Nghĩ kỹ rồi, anh thấy có lẽ là do mình dành quá ít thời gian bên cậu, khiến cậu thiếu cảm giác an toàn.

Là lỗi của anh.

_

Tối hôm đó, Mục Diên Nghi về đến nhà, thấy người đang đợi mình trên ghế sofa không biết ngủ từ lúc nào.

Dì giúp việc trước khi đi đã đắp cho cậu một tấm chăn lông dê. Có lẽ thấy nóng, một chân cậu lộ ra khỏi chăn, cổ chân hé ra nốt ruồi đỏ bắt mắt.

Hạ Túy An vốn không ngủ sâu, nghe được tiếng động, lại cảm thấy có người hôn lên môi mình.

Cậu chớp lông mi, mở mắt giữa nụ hôn của Mục Diên Nghi, bị anh trêu: "Công chúa ngủ trong rừng tỉnh rồi."

"Bởi vì hoàng tử yêu em đã vào được lâu đài, nên em mới tỉnh dậy nhờ nụ hôn chân ái." Hạ Túy An ngẩng đầu hôn lại ông chủ, nói là hôn, thực ra chỉ mổ qua loa vài cái, hời hợt vô cùng.

Cậu nói xong lại thấy gọi là hoàng tử không hợp với thân phận của ông chủ, liền công khai sửa truyện cổ tích, cho rằng là nhà vua hôn trúng mụ hoàng hậu vừa tham tiền vừa tâm cơ.

Dĩ nhiên, Mục Diên Nghi chính là nhà vua rồi.

Mục Diên Nghi không biết trong đầu cậu đang nghĩ gì, chỉ đan tay với cậu: "Giờ ngủ rồi, tối lại không ngủ được nữa."

Hạ Túy An chỉ vào đống sách giáo khoa trên sofa: "Em đang thôi miên đấy chứ. Em tính chờ chồng về rồi ăn tối cùng nhau, hôm nay dì nấu canh bồ câu."

Hạ Túy An giơ tay minh họa: "Con bồ câu to lắm, em chọn cùng dì đấy, thơm lắm."

"Vậy mà em không ra ngoài, sao chọn được?"

"Tất nhiên là dì gọi video cho em rồi, mạng bây giờ phát triển vậy cơ mà, không cần ra ngoài cũng nói chuyện được." Hạ Túy An chẳng muốn nhúc nhích chút nào, cậu là sâu gạo vừa lười vừa ham ăn, chỉ chờ bạn trai kiêm ông chủ nuôi mình thôi.

Mục Diên Nghi chỉ húp vài muỗng canh rồi thôi, nửa con bồ câu còn lại lại vào bụng Hạ Túy An.

Cậu ăn đến căng bụng, tranh thủ trời chưa tối hẳn, nói muốn ra hồ bơi nghịch nước.

Cậu cởi áo, ngâm mình trong làn nước, Mục Diên Nghi không xuống cùng mà chỉ ngồi ở mép hồ, nhìn cậu chơi.

Mặt nước dưới ánh hoàng hôn lấp lánh gợn sóng, Hạ Túy An bơi không giỏi, chỉ biết chó vẫy bơi mấy kiểu, thỉnh thoảng từ dưới nước trồi lên, vẩy nước vào người Mục Diên Nghi, làm ướt cả áo vest anh, đổi lại là nụ cười híp mắt đắc ý.

Mục Diên Nghi cởi áo khoác, cúi xuống hôn kẻ đang cố tình trêu chọc mình.

Sau nụ hôn nhẹ nhàng, đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua vành tai cậu, hỏi: "Kim Kim có muốn ra ngoài chơi không?"

Hạ Túy An ngẩng đầu, những giọt nước từ xương quai xanh lăn xuống hồ, tóc cậu ánh lên màu cam dịu dưới nắng chiều. Cậu hỏi: "Đi đâu ạ?"

"Dự tiệc trên du thuyền."

Nghe đến du thuyền, Hạ Túy An chỉ nghĩ tới kiểu tiệc sang trọng, toàn những người thành đạt mặc vest, tay cầm ly champagne, ăn buffet cao cấp mà cậu chưa từng nếm, nói chuyện bằng mấy thứ ngôn ngữ cậu nghe không hiểu.

"Không muốn đi đâu." Cậu chán nản nói.

Hạ Túy An nhớ ra dạo này đang là mùa cá: "Chồng dẫn em đi câu cá đi!"

Cậu lại nói: "Dã ngoại cơ, kiểu có lều nhỏ nhỏ ấy."

Mục Diên Nghi gật đầu đồng ý, Hạ Túy An nghĩ anh chỉ hứa cho có. Dù gì ông chủ cũng là kiểu dân công sở cao cấp làm việc từ chín giờ sáng đến chín giờ tối.

Cậu không ngờ hôm sau Mục Diên Nghi thật sự xin nghỉ làm ngày thường, dành thời gian dẫn cậu ra sông bắt cá.

"Thế này thì chồng không kiếm được tiền nữa rồi."

Khi nói câu đó, Hạ Túy An đã có mặt bên bờ sông. Mùa này nước còn hơi lạnh, may là trời nắng gắt nên nước sông cũng ấm lên, có thể xắn quần xuống mò cá.

"Kim Kim cũng quan trọng như việc kiếm tiền vậy." Mục Diên Nghi nhìn Hạ Túy An đang nghịch nước, khi cậu lại gần, anh cúi xuống xắn quần cho cậu thêm hai nấc.

"Nhưng kiếm tiền vẫn quan trọng hơn một chút, chồng kiếm tiền mới có tiền cho em xài chứ."

Hạ Túy An chẳng bắt được cá nào, mò được một con cua, liền xách cái càng đưa cho Mục Diên Nghi xem, mặt mày hí hửng, khoe khoang ra mặt.

"Ừ, tiền sẽ kiếm, mà cũng sẽ đưa Kim Kim ra ngoài chơi."

Hạ Túy An hài lòng, ném con cua vào xô nước cạnh đó. Cậu nhớ lại năm ngoái mình còn mắng ông chủ là đồ ngu, giờ rút lại chắc vẫn kịp.

Cậu tiếp tục mò dưới nước một lúc, cá với tôm thì nhiều mà cậu không bắt được con nào, chỉ vớt được ít ốc và cua nhỏ.

Cậu bắt đầu bướng bỉnh, không tin hôm nay mình đến cá cũng không bắt nổi. Cậu ném hết cua lại xuống sông, ngay cả cần câu cũng không cần, khăng khăng tự mình bắt cá.

Lúc Hạ Túy An vùi đầu bắt cá, Mục Diên Nghi dựng lều bên cạnh. Hôm nay anh mặc đồ thể thao, tóc cũng để xõa tự nhiên, nhìn trẻ hơn vài phần.

Hạ Túy An liếc nhìn vài lần, rồi lại cúi đầu vục nước. Cậu ở dưới nước gần hai mươi phút, cuối cùng thật sự bắt được một con cá bằng tay không.

Cậu hai tay cầm con cá chạy lên hỏi ông chủ: "Chồng ơi chồng biết nướng cá không?!"

Mục Diên Nghi dùng khăn tắm quấn lấy cậu, lau tóc cho cậu: "Chiều nay ăn cá nướng nhé, Kim Kim giỏi lắm."

Rồi anh cầm điện thoại nói: "Không được, cúp máy đi."

Hạ Túy An tò mò nhìn ông chủ đang gọi điện, nghiêng đầu hỏi: "Ai đấy?"

"Triệu Linh." Mục Diên Nghi nói với cậu: "Công ty có tài liệu cần xét duyệt, anh bảo trợ lý Đường mang đến, cậu ta ở gần đó, tiện thể đi cùng."

Hạ Túy An còn đang cầm cá, bỏ nó vào xô nước rồi nghĩ một lúc: "Anh ấy có giàu không?"

Mục Diên Nghi hỏi ngược: "Thế nào gọi là giàu?"

Hạ Túy An suy nghĩ: "Lương năm mấy trăm vạn?"

Nghe xong, Mục Diên Nghi bật cười: "Em đang trù cậu ta đấy à?"

Vậy là rất giàu rồi, Hạ Túy An "ồ" một tiếng, hào phóng đồng ý để Triệu Linh tới.

Triệu Linh đi xe của trợ lý Đường tới. Khi xuống xe, anh ta nhìn con suối tự nhiên và cái lều bên cạnh, không khỏi cảm thán: "Đẹp thật đấy, không ngờ cậu tìm được chỗ thế này, so với tiệc trên du thuyền còn thoải mái hơn nhiều."

Trợ lý Đường mang theo tài liệu, không ngờ Mục tổng xin nghỉ phép là để ra đây cắm trại. Nhưng Mục tổng là sếp, còn anh ta chỉ là người làm công, sao dám suy đoán linh tinh.

Trợ lý đưa tài liệu cho Mục Diên Nghi, thấy anh ký tên duyệt xong thì chuẩn bị mang về. Bất chợt, anh ta thấy một người chui ra khỏi lều.

Trông còn khá trẻ, ngũ quan thanh tú, mặc áo khoác thể thao rộng hơn cậu hai cỡ, vài sợi tóc còn ướt phủ trước trán, che đi biểu cảm trong mắt. Nhìn thoáng qua thấy ngây thơ trong sáng, nhưng nhìn kỹ lại chẳng thể thấy được gì.

Ánh mắt hai người vô tình giao nhau. Cậu chỉ khẽ lướt qua rồi nhìn sang chỗ khác, quay đầu hỏi người vừa ký tên cho mình: "Chồng ơi, đủ người chưa?"

"Ừ." Mục Diên Nghi đưa tài liệu cho trợ lý Đường, hỏi: "Biết chơi bài không?"

Trợ lý Đường ngẩng lên, chưa hiểu: "Dạ?"



Cuối cùng trợ lý Đường vẫn bị giữ lại chơi bài. Trước khi chơi, sếp còn thông báo thắng thua tính vào phần của anh, khiến trợ lý Đường cười từ chối: "Không sao đâu Mục tổng, trò giải trí em tự chịu được mà."

Dù gì tính cách của Mục tổng cũng không phải người chơi lớn, cậu nghĩ thế. Nhưng trợ lý Đường lại quá xem thường, nghĩ cả sếp lẫn bạn sếp đều keo kiệt như nhau.

Triệu Linh nói: "Dù sao cũng là người đi cùng tôi, cậu yên tâm, thắng thua tính tôi, mấy khi có cơ hội moi tiền lão Mục."

Trời nắng đẹp, bốn người trải đệm ngồi ngoài trời. Bốn người chơi bài, hai bộ bài, Hạ Túy An và Mục Diên Nghi một phe, bên kia là trợ lý Đường và Triệu Linh.

Triệu Linh cầm bài hỏi: "Em dâu biết chơi không? Sợ chồng em bị lỗ, tôi có thể nhường đó."

Anh ta lớn hơn Mục Diên Nghi mấy tháng, gọi "em dâu" rất tự nhiên. Hạ Túy An chỉ mong anh ta đổi cách gọi khác, rồi ngẩng đầu cười tươi: "Em chơi không nhiều đâu, làm phiền anh nhường em vậy."

Trợ lý Đường khi thấy Hạ Túy An đã đoán được vài phần, giờ nghe Triệu Linh gọi vậy thì đã xác định thân phận của cậu — chính là phu nhân của sếp.

Trước kia chỉ nghe đồn, giờ thấy tận mắt, trợ lý Đường không khỏi cảm thán: không trách được Mục tổng dạo này thay đổi lớn thế.

Chỉ là... nhìn sao cũng thấy cậu quá trẻ.

Nhìn thế nào cũng giống cảnh Mục tổng dụ dỗ chú thỏ trắng đơn thuần.

Trợ lý Đường vừa nghĩ thế, chẳng bao lâu sau đã không dám nghĩ tiếp — liên tục thua ba ván liền trước "phu nhân", đúng là tin lời "chơi không nhiều" của cậu quá ngây thơ.

Trợ lý thở dài vì quá chủ quan, tiếp theo hỏi cược bao nhiêu. Mới vừa mở miệng đã bị con số dọa giật mình — không ngờ ván bài này chơi lớn đến vậy.

Triệu Linh cười vỗ vai cậu: "Tôi đã nói rồi mà, thắng thì tính cho cậu, thua tính tôi. Cứ yên tâm chơi đi, vận may sẽ đến mà."

Vận may thì không thấy, kỹ năng thì càng kém. Đánh suốt cả buổi chiều, tiền của hai người đều chui hết vào túi Hạ Túy An.

Triệu Linh lúc này mới nhớ ra trêu ghẹo: "Không chơi nhiều lắm à?"

Mục Diên Nghi liếc nhìn hắn: "Người thông minh luôn học rất nhanh."

Trợ lý Đường bị vạ lây: "..."

Hạ Túy An kiếm được ít tiền tiêu vặt, vui vẻ vô cùng. Buổi chiều, Mục Diên Nghi đem cá cậu bắt được ra nướng, cậu hào phóng chia cho anh một con, rồi còn mua thêm hai con khác chia cho trợ lý Đường và Triệu Linh.



Lúc về thì trời đã khuya. Hạ Túy An chơi đến mệt, trên đường về dựa vào cửa kính ngủ thiếp đi, mãi đến khi được Mục Diên Nghi bế xuống xe mới tỉnh.

Cậu ngủ được một giấc, giờ lại như được sạc đầy năng lượng, vô cùng an nhiên nằm trong vòng tay ông chủ, còn không quên khen: "Chồng nướng cá ngon lắm."

Mục Diên Nghi cảm thấy cậu đã khá hơn nhiều, gật đầu nói: "Thời gian trước anh đã không để ý đến cảm xúc của Kim Kim. Nếu thấy chán, có thể nói với anh, anh đưa em ra ngoài dạo một chút."

Làm gì có lúc nào chán cơ chứ? Cá nướng ngon thế, ở nhà làm chú chim sẻ nhỏ của ông chủ cũng vui muốn chết rồi. Hạ Túy An ngáp một cái, vào nhà rồi tự mình tụt xuống khỏi người anh, đá giày sang một bên:

"Không chán đâu, không được làm lỡ việc của chồng."

Chứ nếu không thì ai kiếm tiền để cậu tiêu, Hạ Túy An thản nhiên nghĩ.

Mục Diên Nghi đi sau nhặt giày cậu vứt bừa rồi đặt ngay ngắn vào kệ: "Công việc là để đảm bảo cuộc sống, nhưng không phải là cái cớ để bỏ qua cảm xúc của Kim Kim."

Hạ Túy An chớp mắt mấy cái, không nói gì nữa. Đến khi Mục Diên Nghi đến gần hỏi han, cậu mới "à" một tiếng, chậm rãi nói: "Vậy làm phiền chồng chăm sóc chim nhỏ nhiều hơn một chút nhé."

Mục Diên Nghi cúi đầu hôn lên môi cậu, thì thầm bên tai: "Ừ."

Tối hôm đó, Hạ Túy An đặc biệt nhiệt tình, có lẽ là vì đã chợp mắt trên xe, nên giờ vẫn còn tinh thần. Cậu nhất định phải quấn lấy ông chủ làm chuyện kia ở ban công phòng khách, ánh trăng nhu hòa đổ xuống, phủ lên hai người một tầng sáng nhàn nhạt.

Hạ Túy An như không có xương, dùng chân quấn lấy ông chủ, mỗi khi anh tiến sâu, cậu lại bắt đầu né tránh, nhưng rồi bị ôm chặt vào lòng, không thể động đậy, mà người kia lại cố tình nhắm đúng điểm khiến cậu không chịu nổi mà từng nhịp từng nhịp xuyên vào.

"Chồng... ra ngoài đi."

Hạ Túy An miệng thì nói cứng, người lại rê.n rỉ không ngừng. Khi bị chạm đến chỗ sâu hơn, hơi thở lập tức trở nên nặng nề.

Cậu càng như thế, Mục Diên Nghi lại càng muốn tiến vào sâu hơn nữa. Hạ Túy An không ngờ được lại sâu đến vậy, toàn thân run rẩy, vài giây sau thì không báo trước mà làm bẩn bụng Mục Diên Nghi, rồi như bị rút sạch khí lực, mềm oặt mặc anh muốn làm gì thì làm.

Mục Diên Nghi nhìn rõ từng biểu cảm của cậu, trong đáy mắt đầy d.ục vọ.ng đè nén. Khi cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ còn vài phân, giọng anh còn trầm hơn thường ngày: "Miệng thì nói muốn anh ra, sao lại không chịu để anh ra?"

Hạ Túy An không chịu nổi giọng nói của ông chủ, vành tai như bị lông vũ quét qua, cả người chìm đắm trong cảm giác không trọng lực.

Bàn tay ông chủ đan vào tay cậu, các ngón tay siết chặt lấy nhau.

Hạ Túy An nghe thấy anh nói: "Anh yêu em."