Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 53



Chữ "yêu" từ miệng Mục Diên Nghi nói ra, khiến Hạ Túy An đang giữa cơn sóng dục mông lung mở mắt, trái tim đập thình thịch, cậu ngỡ mình nghe nhầm.

Làm sao có thể là "yêu" được chứ?

"Sao lại không thể?" – Quách Tinh vừa trượt môn kiểm tra, đang buồn rầu thì nhận được điện thoại của Hạ Túy An.

"Lão đại, người mày nói không phải là mày đấy chứ?"

"Đừng nói bậy, tất nhiên là không rồi." – Hạ Túy An vừa ăn dâu tây vừa nhìn lịch, chợt nhận ra vài ngày nữa là đến kỷ niệm một năm kết hôn của cậu và ông chủ.

"Tao thấy chỉ cần hai người thích nhau, những thứ khác không nên là rào cản." – Quách Tinh nói đến đây thì ngập ngừng, rồi chán nản tiếp lời: "Như tao với Dâu Tây vậy, gần đây cứ hay nhớ đến cậu ấy, nhớ những chuyện vụn vặt bọn tao từng trải qua. Nhưng mỗi lần nghĩ cậu ấy là con trai, tao lại thấy lấn cấn."

"Nên là tao vẫn chưa thích cậu ấy đủ sâu, chưa đến mức gọi là yêu, tao không yêu cậu ấy."

Nói qua nói lại rồi lại quay về chuyện tình cảm giữa hắn với Dâu Tây. Gần đây Hạ Túy An nghe đến phát ngán.

Cậu đặt điện thoại sang bên, để Quách Tinh tự động phát đơn phương thoại của mình.

Hạ Túy An ngồi trên sofa, trong lúc Quách Tinh lải nhải kể khổ, đầu óc cậu lại lạc sang chỗ khác – chẳng lẽ ai yêu cũng giống như cậu với Mục Diên Nghi?

Tất nhiên là không. Mấy ai từ một chú chim sẻ mà biến thành bạn trai được đâu?

Cậu thật ra nên viết sách dạy người ta mới phải, biết đâu lại kiếm được bộn tiền.



Hôm nay Mục Diên Nghi không có quá nhiều việc, buổi chiều tham dự tiệc xã giao, thấy thời gian cũng muộn rồi thì nói với Triệu Linh một tiếng rồi rời đi sớm.

Triệu Linh đã quá quen với cảnh này, người đàn ông thường ngày nghiêm chỉnh đạo mạo, đến chuyện yêu đương cũng y như chuyện quốc sự.

Mới chuyển nhà, từ căn hộ về biệt thự lưng chừng núi, nhưng có một điều không đổi – đó là mỗi lần anh về đến nhà đều có thể thấy cậu nhóc đang chờ mình trên sofa phòng khách.

Cậu nhóc đang nằm bò trên ghế, cầm sách học mà đầu cứ gật gù, rõ ràng là chán đến mức muốn ngủ.

Dì giúp việc đã tan ca, trong biệt thự chỉ còn lại ánh đèn vàng ấm áp ở phòng khách, chiếu lên sofa da làm người trên đó trông càng thêm lạnh lùng nhàn nhạt.

Như nghe thấy tiếng động, Hạ Túy An quay đầu nhìn, đôi mắt cuối cùng cũng có chút thần sắc, giơ tay ra với Mục Diên Nghi đòi ôm.

Câu "chào mừng về nhà" còn chưa kịp nói, cậu đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.

Cậu lập tức rụt tay lại, cả cái ôm và nụ hôn đều bỏ luôn, bịt mũi nói giọng ủ ê: "Chồng lại đi uống rượu rồi."

Mục Diên Nghi cởi áo khoác, mùi rượu cũng tan đi chút ít: "Hôm nay có tiệc tiếp khách, uống hơi nhiều. Anh đi tắm, lát nữa dạy Kim Kim làm bài tập."

Dạo này Mục Diên Nghi vẫn thế, ban ngày đi làm, buổi tối tan ca là về nhà đúng giờ, kiên nhẫn dạy Hạ Túy An học hành.

Cũng có hiệu quả thật. Đống bài tập của Hạ Túy An giờ đã từ mức không thể nhìn nổi thành... thỉnh thoảng không thể nhìn nổi.

Cậu làm bài được một lúc là bắt đầu buồn ngủ, nhào vào lòng ông chủ, nũng nịu đòi nghỉ giải lao.

Mục Diên Nghi ôm lấy cậu, cho phép nghỉ ngơi hai mươi phút.

Hạ Túy An hài lòng, ngồi nghịch ngón tay ông chủ. Một lúc sau, cậu chợt nhớ đến Mimi.

Nghĩ đến con mèo vô lương tâm kia, Hạ Túy An ngẩng đầu hỏi Mục Diên Nghi dạo này Mimi thế nào.

Mục Diên Nghi đáp: "Tăng mấy ký, còn chảnh hơn trước, như vậy là tốt rồi."

Anh vừa nói vừa cúi đầu nhìn cậu nhóc trong lòng, đáy mắt mang theo ý cười rõ rệt.

Hạ Túy An thật ra vẫn thường thấy ảnh Mimi trong các nhóm tám chuyện. Lúc mới nhặt về nhỏ xíu, giờ thì béo ục ịch như đang tuần tra lãnh địa, trông hệt như sát thần.

Cậu thấy mắt ông chủ chắc có vấn đề, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tốt ở chỗ nào chứ..."

Mục Diên Nghi vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, giọng nói rơi bên tai: "Kim Kim đi làm cùng anh nhé, có thể ôm nó lên văn phòng."

Ngứa ngứa, Hạ Túy An rụt vai lại: "Không muốn, chồng bận rộn lắm, trong văn phòng lại không có ai chơi với em."

Thật ra không hẳn là không có ai, Thần Tài vẫn sẽ chơi cùng cậu.

Mục Diên Nghi cố ý m.ơn tr.ớn vành tai cậu, giọng trầm thấp hơn thường ngày: "Bà chủ công ty không muốn đến thị sát sao?"

Mắt Hạ Túy An mở to hơn chút, rồi vội vàng lắc đầu: "Tất nhiên là em rất tin tưởng chồng rồi!"

Đùa gì chứ! Cậu khó khăn lắm mới len lỏi được vào nhóm tám chuyện, không thể để bị lộ.

Huống hồ văn phòng của ông chủ trông y như trại giam, bước vào là ngửi thấy mùi "bài thi" nồng nặc, tối thì đã phải "làm việc" rồi, chẳng muốn ban ngày cũng phải đi làm nữa.

Cuối cùng Hạ Túy An tránh được nguy cơ bị nhóm tám chuyện đá ra, nhưng lại bị ông chủ lôi dậy từ chăn vào sáng sớm, cùng anh bay ra miền Bắc.

Mục Diên Nghi đã hợp tác với tập đoàn Phương Bắc được một thời gian, vài hôm nữa sẽ là ngày khai trương chính thức của khu bất động sản liên doanh. Anh hỏi cậu có muốn đi không.

Ban đầu Hạ Túy An không định đi, nhưng nghĩ lại thì đúng dịp giỗ của mẹ cậu – Hạ Vân.



Hôm đi công tác, Hạ Túy An từ trong phòng bước ra thì đã che kín từ đầu đến chân: đeo kính râm, khẩu trang, còn đội cả mũ lưỡi trai. Mục Diên Nghi suýt nữa không nhận ra.

Anh kéo khẩu trang của cậu xuống một chút: "Sao mặc như thế này?"

Hạ Túy An mặc nhiều lớp, mặt bị bịt đến đỏ bừng: "Vì em bây giờ cũng là người nổi tiếng rồi, ra đường phải thế này, không thể để fan nhận ra được."

Cậu sợ Mục Diên Nghi không tin, còn đặc biệt lôi ra mấy bình luận dưới weibo chính thức của phim điện ảnh, tuy ít ỏi, cao lắm cũng chỉ có vài ngàn comment.

Hạ Túy An đeo lại khẩu trang: "Dù là minh tinh tuyến mười tám thì cũng là minh tinh, không được chiếm dụng tài nguyên công cộng."

Mục Diên Nghi không hiểu cậu học mấy từ đó ở đâu, nghĩ bụng miền Bắc vẫn còn hơi lạnh, cậu mặc nhiều cũng tốt, không ngăn cản, đưa cậu lên máy bay đi Bắc.

Hai người tới nơi lúc năm giờ chiều. Miền Bắc vừa hết đông, bước xuống máy bay liền cảm nhận được cái lạnh. Hạ Túy An phả hơi ra, không thấy hơi nước, mới nhớ ra giờ đã gần tháng Tư, từ lâu đã sang xuân.

Mục Diên Nghi thấy cậu chơi một mình cũng vui, bèn nắm lấy tay cậu, lên chiếc xe riêng đã đến đón từ trước.

Người ngồi ghế phụ hơi áy náy: "Xin lỗi Tổng giám đốc Mục, vốn hôm nay Tổng giám đốc Vương định đích thân tới đón ngài, nhưng đột nhiên có lịch phỏng vấn từ cấp trên, không thể từ chối, nên mới để tôi tới trước. Đợi ông ấy xong việc sẽ lập tức tới tiếp đón."

Mục Diên Nghi gật đầu, sau đó quay sang hỏi Hạ Túy An: "Đói không?"

"Không đói, sáng ăn trứng với uống sữa rồi." Hạ Túy An thấy người tới đón không quen biết thì thở phào nhẹ nhõm.

Khách sạn họ ở thuộc chuỗi khách sạn năm sao của tập đoàn Phương Bắc, là phòng Tổng thống. Các phòng trong đó nối liền như mê cung, Hạ Túy An không phân biệt nổi, vào khách sạn cái là kéo ông chủ vào bồn tắm.

Bồn tắm to đến mức cậu có thể bơi trong đó.

Ngồi máy bay gần nghìn cây số, dù là đi bằng máy bay thì cũng mất mấy tiếng. Vừa tới nơi, Hạ Túy An lập tức gỡ khẩu trang, hít một hơi dài: "Thì ra làm minh tinh vất vả vậy đó."

"Vẫn muốn làm ngôi sao nữa không?" Mục Diên Nghi tháo kính râm xuống, nhìn lại đôi mắt hạnh xinh đẹp của Hạ Túy An.

"Lâu lâu làm một lần thôi. Ai bảo bây giờ em hot quá cơ." Cậu cong môi, vừa nói vừa chui rúc vào trong chăn bông mềm mại sau khi tắm xong, bắt anh ông chủ mau đi xã giao, còn cậu thì muốn ngủ.

Trước khi đi, Mục Diên Nghi hỏi: "Không đi cùng anh à, Kim Kim?"

"Không đâu, bạn trai của ông xã giờ muốn ngủ rồi."

Mục Diên Nghi vén chăn phủ trên đầu cậu lên, cúi đầu hôn lên trán: "Kim Kim chờ anh về nhé."

Hạ Túy An lười biếng gật gù, mắt nửa mở nửa nhắm: "Được rồi được rồi, ông xã nhớ đừng uống nhiều rượu."

"Ừ."