Tối đó, Chủ tịch tập đoàn phía Bắc – Vương Diễn Minh mở tiệc chiêu đãi, Mục Diên Nghi đương nhiên ngồi ở vị trí chính. Mấy chuyện cụng ly xã giao anh gặp nhiều rồi, đã quá quen thuộc, hơn nữa vì mối hợp tác với Vương Diễn Minh đặt lên bàn công khai, nên buổi tiệc cũng coi như vui vẻ hòa thuận.
Món ăn dần được dọn lên, Vương Diễn Minh nâng ly trước, tỏ ý xin lỗi Mục Diên Nghi, anh cũng đáp lại một cách thấu hiểu. Sau đó nghe Vương Diễn Minh nửa đùa nửa thật hỏi: "Tôi nghe mấy người dưới nói, lần này Mục tổng dẫn người theo cùng à?"
Lời cấp dưới nói là "Mục tổng dẫn theo một người rất đẹp", về thân phận hay là ai thì họ không biết. Vương Diễn Minh giờ mới hỏi thẳng ngay bàn tiệc.
Mục Diên Nghi đáp: "Ừ, người yêu tôi là người ở đây, tiện chuyến công tác nên đưa cậu ấy về thăm nhà."
Nghĩ tới dáng vẻ mơ màng buồn ngủ của cậu nhóc lúc tiễn mình đi, Mục Diên Nghi khẽ cong môi: "Nhưng cậu ấy hơi khó chịu sau khi xuống máy bay, nên không tiện đến chào hỏi Vương tổng."
Vương Diễn Minh nghe xong thì hiểu rõ trong lòng, dẹp luôn ý định đưa người đến lấy lòng Mục Diên Nghi. Sau đó ông lại nở nụ cười bàn chuyện chính, bữa tiệc rửa bụi cũng xem như thành công trọn vẹn.
Mãi đến gần nửa đêm bữa tiệc mới kết thúc. Khi Mục Diên Nghi trở về khách sạn, người bảo là sẽ đợi anh về đã ngủ say từ lâu. Miếng ngọc hộ mệnh trước cổ cậu rơi ra ngoài áo, ánh ngọc mịn màng càng làm nổi bật làn da trắng mịn.
Mục Diên Nghi dịu dàng hơn hẳn, nhẹ nhàng đeo lại ngọc hộ mệnh, rồi cúi xuống hôn lên mí mắt Hạ Túy An dưới ánh trăng lặng lẽ.
Trong giấc ngủ, Hạ Túy An thấy ngứa ngáy nơi mí mắt, vô thức nghiêng đầu tránh đi, nhưng lại nhào thẳng vào vòng tay ấm áp.
–
Sáng hôm sau khi Hạ Túy An tỉnh lại thì ông chủ đã không còn ở đó. Những ngày sau đó, Mục Diên Nghi bắt đầu bận rộn, một mình cậu ở lại khách sạn, hầu như chẳng bước chân ra ngoài lần nào.
Thi thoảng buồn chán, cậu lại nhắn cho ông chủ vài tin:
【Hi, nộp đơn kiểm tra đột xuất】
【Đã phê duyệt: 0 người】
【Ông xã đang làm gì đó! Tình cảm của chúng ta sắp rơi vào khủng hoảng lạnh lùng rồi】
【Em cũng dễ dỗ lắm mà, bắn em 500 là tha thứ ngay】
Mục Diên Nghi không trả lời. Hạ Túy An nghĩ chắc anh đang bận, đành ăn tạm ăn bữa trưa do nhà hàng khách sạn mang đến: một phần bò bít tết, vài món cậu nhìn không ra là gì, hương vị cũng bình thường, chẳng ngon lắm.
Ăn xong, cậu mới nhớ ra, bữa trưa hạng sang này có thể mang đi bán gom deal với hội "tiểu thư tiệc tùng" cũng được!
Thất sách quá!
Ngay lúc ấy, Mục Diên Nghi gửi tin nhắn:
【Lúc nãy đang ở công trường, ồn quá nên không nghe thấy】
【Video】
【Phối hợp kiểm tra đột xuất của Kim Kim, đã phê duyệt: 1 người】
【Chuyển khoản: 50.000】
_
Hạ Túy An nhìn hồi lâu, nhận tiền xong thì gửi một sticker vui vẻ, tự thay đồ rồi ra ngoài đi viếng mộ Hạ Vân.
–
Mục Diên Nghi từ công trường trở về khi trời đã tối hẳn. Từ lúc tới phương Bắc, anh bận rộn mấy ngày liền, có không ít va chạm trong hợp tác với Chủ tịch Vương Diễn Minh, may mà mọi việc đều phát triển theo hướng tốt, chẳng bao lâu nữa công ty anh có thể đứng vững tại đây.
Tối nay anh từ chối bữa tiệc của Vương Diễn Minh, liền bị trêu: "Mục tổng về khách sạn còn tích cực hơn về nhà, anh đến đây ít, nên tranh thủ tận hưởng phong cảnh đặc trưng một chút, cứ ru rú trong khách sạn thì có gì vui?"
Mục Diên Nghi lịch sự từ chối, nhìn đồng hồ rồi mới nói: "Chỗ nào ở thì không quan trọng, vì nhà là nơi có người thân."
Lúc nói câu này, anh nghĩ đến cậu nhóc ở khách sạn, lòng bỗng chộn rộn. Trên đường về, lần đầu tiên anh thấy mấy cây số ngắn ngủi mà sao dài đằng đẵng.
Trong phòng không bật đèn, ánh đèn neon ngoài cửa sổ rọi vào. Mục Diên Nghi đứng trước cửa phòng ngủ, có thể thấy rõ người nằm ngủ trong chăn.
Mọi cảm xúc hỗn độn trên đường bỗng dịu lại. Anh nhẹ nhàng bước đến gần, thấy cậu nhóc mở mắt vì nghe tiếng, ánh mắt chẳng hề có vẻ buồn ngủ.
Hạ Túy An vốn định hù ông chủ một chút, không ngờ anh lại phản ứng nhạt như nước lã, thấy chẳng vui nữa, cậu lật chăn ngồi dậy: "Ông xã nên phối hợp với em mới đúng."
Mục Diên Nghi bật cười: "Kim Kim tự nhiên mở mắt, làm anh giật mình đấy."
Càng thấy mất vui. Hạ Túy An không chơi trò trẻ con nữa, ôm chặt lấy ông chủ như bạch tuộc, lôi anh vào phòng tắm.
Mục Diên Nghi bế cậu vào, nước trong bồn vừa đủ ấm, nhưng người kia lúc tắm lại chẳng chịu ngoan, còn đưa chân ra đùa nghịch. Cuối cùng bị anh đè xu.ống trong làn nước.
Nước tràn khỏi bồn do động tác quá mạnh, Hạ Túy An chịu không nổi, cố gắng đẩy vai anh ra.
Kết thúc đã là gần sáng. Hạ Túy An kiệt sức, nằm bẹp trên giường hồi sức. Cả người ê ẩm, khoái cảm vẫn còn dư âm. Cậu không ngủ được, bắt đầu mè nheo anh nói chuyện.
Mục Diên Nghi kể chuyện công việc: "Hôm nay chính thức mở bán, hiện trường náo nhiệt, có cả rút thăm trúng thưởng, tiếc là Kim Kim không đến."
Tất nhiên là không thể đến rồi. Hạ Túy An lăn vào lòng anh: "Em không thích náo nhiệt, chỉ thích ông xã thôi."
Mục Diên Nghi bật cười, ôm chặt lấy cậu, nghe cậu kể hôm nay làm gì.
Cậu kể lơ mơ, câu có câu không, nhưng nói nhiều nhất là: "Nhớ ông xã." Nói mệt thì nằm đè lên người anh, tay ôm cổ, ngẩng đầu cắn cắn vào cằm anh.
Giống như mèo con liếm láp. Mục Diên Nghi cúi đầu, ôm eo cậu chặt hơn một chút.
Dưới ánh trăng và ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ, hai người hôn nhau quấn quýt. Trong hơi thở dồn dập, Hạ Túy An nghe Mục Diên Nghi hỏi: "Ngày mai Kim Kim muốn ra ngoài chơi không? Anh đi cùng."
"Ông xã ngày mai có thời gian hả?"
"Ừ, mai là kỷ niệm một năm của chúng ta, anh đã hủy công việc."
Đó là điều Hạ Túy An không ngờ tới. Cậu ngẩng đầu cắn vào yết hầu của anh: "Ông xã mà cũng nhớ à?"
"Nhớ chứ. Năm ngoái, hôm nay là ngày ký hợp đồng với Kim Kim, cũng ở trong khách sạn." Mục Diên Nghi nhớ rất rõ ánh mắt lần đầu tiên anh nhìn thấy Hạ Túy An.
Hạ Túy An cũng nghĩ về năm ngoái, cậu chẳng nhớ rõ gì mấy, chỉ nhớ mình mắng anh không biết bao nhiêu câu. Còn vì sao lại đi theo anh...
Tất nhiên là vì anh là người đẹp trai nhất trong đám đó.
Thôi, không nên nghĩ nữa. Cậu tiếp tục cắn cắn yết hầu anh, nhìn thấy nơi ấy chuyển động lên xuống, tay anh siết chặt eo mình hơn.
Không dám quậy nữa, cậu nép vào lòng anh xin tha, còn cảnh giác cảnh báo rằng tối nay đã ba lần rồi.
Mục Diên Nghi thấy dáng vẻ căng thẳng của cậu mà buồn cười, tạm tha, rồi hỏi: "Kim Kim muốn quà gì?"
Hạ Túy An thật sự suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Ông xã chuyển tiền thẳng cho em đi, em thích gì sẽ tự mua. Giờ chưa nghĩ ra."
"Anh sẽ chuyển. Nếu nghĩ ra món nào thích thì nói với anh, anh mua cho Kim Kim."
Mắt cậu sáng hẳn lên, định nói cảm ơn, nhưng nhớ ra anh từng bảo không cần cảm ơn, thế là nuốt lời lại.
Cuối cùng, cậu thật lòng thì thầm trong lòng anh: "Ước gì mãi mãi là bạn trai của ông xã."
Mục Diên Nghi nói: "Chắc chắn là mãi mãi."
"Thế thì tuyệt quá rồi."
Tối đó, Hạ Túy An lại mơ. Trong mơ, cậu đến viếng mộ Hạ Vân, bia mộ đã phủ đầy bụi, cậu quỳ xuống lau đi, vừa lau vừa nói: "Đừng lo cho con, con sống tốt lắm, kiếm được rất nhiều tiền, có thể mua cho mẹ một căn nhà thật to ở dưới đó."
Gió thổi, lá cây hai bên kêu xào xạc. Cậu cúi đầu ôm lấy bia mộ: "Quên nói với mẹ, con đã có nhà rồi."
–
Hôm sau là ngày kỷ niệm một năm của hai người. Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện tài khoản có thêm một khoản tiền – quà kỷ niệm từ ông chủ.
Giờ thì ông chủ thật sự đã là ông chủ rồi, Hạ Túy An thấy mình trước kia hơi to tiếng với Mục Diên Nghi.
Trời tháng Tư, bên ngoài lại đổ tuyết nhẹ, kéo theo nhiệt độ hạ xuống rõ rệt.
Hạ Túy An sợ lạnh, trời đổ tuyết càng không muốn ra ngoài. Sáng sớm đã ghé vào cửa sổ nhìn tuyết rơi.
Mục Diên Nghi ôm cậu từ phía sau: "Không muốn ra ngoài à?"
"Không." Trong khách sạn nhiệt độ vừa vặn, cậu chẳng dại gì mà ra ngoài chịu lạnh.
Mục Diên Nghi thấy cậu thật sự dễ nuôi, dắt đi đâu là ở yên đó. Duy chỉ có lúc thấy chuyển tiền là mắt sáng rỡ, còn lại chẳng thấy mua gì.
Giống như một con heo đất hình người.
Anh hỏi: "Kim Kim cần tiền để làm gì?"
"À." Cậu tựa trong lòng anh, cùng nhau nhìn tuyết: "Có tiền thì mua được nhiều thứ, không sợ đói, không lo không có chỗ ở."
Nghe đến đó, Mục Diên Nghi thấy nghèn nghẹn: "Kim Kim từng đói hoặc từng không có chỗ ở à?"
Cậu bật cười: "Chưa từng. Nhưng lỡ mai mốt bạn trai chia tay em, em sẽ đói và không có nhà ở đó!"
Cậu luôn lấy chia tay ra đùa, nhưng Mục Diên Nghi thì không thích nghe. Từ khi trưởng thành, cuộc đời anh luôn đi đúng theo kế hoạch, sự xuất hiện của Hạ Túy An là một bất ngờ, giờ cậu đã trở thành một phần cuộc sống anh. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay, cũng không muốn nghe từ ấy phát ra từ miệng cậu.
Mục Diên Nghi không tiếp tục nghe cậu lảm nhảm đủ chuyện vớ vẩn nữa, trong khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, anh cúi xuống chặn miệng cậu lại, ngăn không cho nói linh tinh thêm gì nữa.