Khoảng thời gian Mục Diên Nghi đi công tác ở phương Bắc, Hạ Túy An ở nhà rất tự tại. Thỉnh thoảng lướt điện thoại cũng sẽ thấy vài tin tức về việc anh hợp tác với Tập đoàn phương Bắc, mở rộng quy mô kinh doanh khiến ai nấy kinh ngạc.
Hạ Túy An thấy liền chụp màn hình gửi cho ông chủ, bảo: chồng cố gắng lên nhé, mỗi ngày kiếm thật nhiều tiền, như vậy mới nuôi tốt được chim sẻ nhỏ này.
Lời nói trắng ra là: mau mau kiếm tiền cho em tiêu đi!
Mục Diên Nghi lần này bận hơn những lần trước, phần lớn thời gian không thể trả lời tin nhắn. Cô giúp việc thấy vậy thì thay cậu bất bình: "Ông chủ cũng thật là, đi công tác lâu vậy mà không gọi một cuộc điện thoại cho cậu nhỏ."
Lúc ấy, Hạ Túy An đang quỳ trong bếp lục tủ lạnh, lôi ra một hộp kem ăn dở từ Tết. Cậu xúc một muỗng nếm thử, thấy chưa hỏng liền ngồi bệt xuống đất ăn tiếp, còn chỉ trỏ về phía camera trong nhà:
"Nghe thấy không đó chồng, mau gọi điện cho em đi."
Cô giúp việc nhìn quanh một vòng, nghi hoặc: "Cậu nhỏ đang nói chuyện với ai vậy?"
Tất nhiên là Mục Diên Nghi rồi, Hạ Túy An cười tít mắt: "Không có ai hết."
Từ sau khi đi công tác, ông chủ phát sinh thói quen xem camera, đến cả việc cậu có học bài hay chơi game cũng rõ mồn một.
—
Đến ngày thứ sáu Mục Diên Nghi đi công tác, Hạ Túy An ngồi trên sofa gọi video cho anh. Còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, cậu vừa làm xong một bộ đề mô phỏng, kết quả không tệ, đủ để đạt yêu cầu. Nếu cố thêm một chút, cậu có thể thi vào trường đại học tài chính gần nhà.
Chỉ mất nửa tiếng lái xe, không cần ở ký túc xá, buổi trưa còn có thể về ăn cơm do cô giúp việc nấu. Đúng là ngôi trường trong mơ của cậu.
Cậu hào hứng kể cho ông chủ, còn chìa tay đòi thưởng, nói phải khích lệ tinh thần học tập chăm chỉ gần đây.
Trong video, gương mặt nhỏ của Hạ Túy An chưa chiếm nổi nửa màn hình. Mục Diên Nghi nhìn cậu bé đầy tự đắc trong video, khẽ nhếch môi: "Kim Kim giỏi lắm, anh về sẽ dẫn em đi nghỉ dưỡng ở Lâm thị."
Công ty mới thu mua một khu nghỉ dưỡng ở trung tâm thành phố Lâm, điều kiện và cơ sở vật chất đều rất tốt, chắc chắn cậu sẽ thích.
Ở nhà mấy tháng liền, nghe ông chủ nói vậy, Hạ Túy An lập tức cười tít mắt: "Chồng khi nào mới về vậy?"
"Nhớ anh lắm."
Không có Mục Diên Nghi, đến người mua bánh kem dâu cho cậu cũng không có, đúng là đáng thương.
Mục Diên Nghi nói: "Còn hai ngày nữa, sau khi mọi chuyện ổn định anh sẽ về."
"Anh cũng rất nhớ Kim Kim."
Với anh, không chỉ là nhớ. Mỗi đêm khuya trở về khách sạn, anh đều mở camera. Trong giấc ngủ sâu, cậu bé thỉnh thoảng sẽ chép miệng, miệng mấp máy không biết đang mơ gì.
Mục Diên Nghi xem đi xem lại, cuối cùng vẫn sợ làm phiền đến giấc ngủ của Hạ Túy An nên không gọi điện.
"Chồng phải về nhanh đó nha."
"Ừ."
Chưa nói được bao lâu, bên Mục Diên Nghi lại có tiếng động. Hạ Túy An biết anh bận, vẫy tay qua màn hình rồi chủ động tắt máy.
Vừa tắt máy, cậu lập tức nhấn vào liên kết game Mục Tử Hàn gửi, tiện tay kéo cả Quách Tinh vào đánh ba người. Chơi được vài ván, Hạ Túy An lại bắt đầu buồn ngủ.
Đồng hồ sinh học của cậu như vậy đấy, ngoài thời gian ăn cơm, học bài, chơi game và nói chuyện với Mục Diên Nghi thì toàn bộ đều dành để ngủ. Mục Diên Nghi từng nói cậu giống như một con rắn nhỏ ngủ đông quanh năm.
Mỗi lần như thế, Hạ Túy An lại nhắm mắt, rúc vào lòng ông chủ, thủ thỉ: "Người tuổi Tỵ là vậy đó, bạn trai phải cưng chiều một chút."
Giờ Mục Diên Nghi không có nhà, cậu lôi ra chiếc gối ôm hình con rắn mua ở siêu thị lần trước với anh, cái siêu to, rất mềm. Ôm ngủ có thể tạm thay thế cho anh.
Trước đây, cậu vốn quen sống một mình, đói thì ăn, khát thì uống, đếm từng đồng còn lại trong tài khoản mà sống, như con chó hoang bên đường, lang thang mà vẫn vui vẻ.
Giờ đã có tổ, bị nuôi trong lồng, lại bắt đầu ỷ lại vào người khác.
Hạ Túy An đặt điện thoại xuống, rúc vào chăn trên sofa, trước khi ngủ còn dặn cô giúp việc buổi trưa muốn ăn bánh kẹp thịt kiểu Tây Bắc. Cô giúp việc đồng ý, mặc áo khoác rồi ra ngoài mua thịt.
Cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng, cậu ngủ rất say. Mục Diên Nghi nhìn hình ảnh cậu cuộn tròn trên sofa qua camera, phòng khách rộng lớn càng trở nên trống trải.
Bên này công việc cũng gần như xong, chỉ còn chút việc cuối. Mục Diên Nghi chưa bao giờ mong được gặp lại Hạ Túy An đến vậy.
Anh gọi cho cấp trên đi cùng, sắp xếp lại công việc sau cùng, sau đó bảo trợ lý Đường đặt chuyến bay sớm nhất để về.
Trợ lý Đường ngẩn ra, cứ tưởng công ty xảy ra chuyện gì. Lập tức đặt chuyến bay trực tiếp về thành phố S vào lúc 9 giờ sáng hôm sau.
Gần đây Tập đoàn phương Bắc đang chuẩn bị đấu thầu dự án chính phủ. Vương Diễn Minh nghe tin Mục Diên Nghi sắp đi thì gọi điện ngay: "Tổng Mục đi vội vậy? Tuy dự án đã ổn định, nhưng cũng không gấp mấy ngày. Đợi đến khi trúng thầu, tôi còn muốn mời anh dự tiệc ăn mừng."
Mục Diên Nghi đáp một tiếng, giọng trầm nhưng có chút dịu dàng khó phát hiện: "Ừ, nhà có nhóc con ở một mình, tôi hơi lo. Tiệc mừng không cần đâu, cứ xem như tôi chúc trước ông Vương khai phá thành công."
Lúc ấy trợ lý Đường đang nhắn cho bạn gái hỏi xem gần đây công ty có chuyện gì không. Nghe xong lời này, anh không dám tin mà ngẩng đầu lên.
Anh thấy câu đó đúng là không giống lời Tổng Mục sẽ nói, nhưng nghĩ lại... hình như cũng hợp lý quá.
Lúc hai người lên máy bay là vào rạng sáng. Mục Diên Nghi không nói với cậu bé rằng mình về sớm, muốn dành cho cậu một bất ngờ. Nghĩ đến biểu cảm lúc vừa ngủ dậy mà thấy anh, Mục Diên Nghi khẽ cười. Thì ra anh cũng có lúc trẻ con như thế.
Tin tức bùng nổ một cách bất ngờ — hoặc nói đúng hơn là có chủ đích — khi Mục Diên Nghi và Tập đoàn Phương Bắc mạnh mẽ liên kết, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường bất động sản miền Bắc.
Hôm tin tức bắt đầu rò rỉ, Hạ Túy An vừa tỉnh ngủ. Dì giúp việc đang nấu cháo hải sản, mùi thơm lan khắp nhà, cậu vừa ngáp vừa ngồi vào bàn ăn, tiện tay cầm lấy một chiếc bánh bao.
Dì cúi người đưa dép tới trước chân cậu: "Cậu chủ nhỏ, đi dép vào đi, ông chủ trước khi ra ngoài còn dặn phải nhớ."
Hạ Túy An xỏ dép, khen cháo dì nấu ngon, cười tít mắt nói: "Anh ấy không có ở đây, bây giờ chúng ta là một phe rồi."
Dì bị cậu chọc cười khúc khích, đuôi mắt nhăn lại như đóa hoa nở rộ, không ngừng gật đầu.
Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông — là cuộc gọi từ Quách Tinh. Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã hét ầm lên: "Trời ơi mày ơi, mày xem tin chưa?!"
"Hả?" Hạ Túy An vẫn còn ngái ngủ, cắn một miếng bánh bao, má phồng lên.
"Tin nào cũng được! Weibo hay tin tức, mau nhìn mấy cái tao gửi cho mày đi!!"
"Xảy ra chuyện lớn rồi đó!!"
Cậu nói vậy khiến Hạ Túy An lập tức nuốt miếng bánh bao, cầm điện thoại lên mở xem. Tin nhắn nhiều nhất là từ nhóm tám chuyện.
Trước khi ngủ cậu đã lướt qua một lần, chưa đầy hai tiếng sau đã nhảy lên 999+ tin nhắn.
Trái tim cậu khựng lại một nhịp. Cậu mở khung chat với Quách Tinh ra trước:
【[Link] Sốc! Tình nhân của ông trùm bất động sản lộ diện, hóa ra là con riêng của Chủ tịch Tập đoàn Phương Bắc — đơn vị vừa bắt tay hợp tác!】
【[Link] Chấn động! Chủ tịch bất động sản Phương Bắc vì lợi ích tài chính sẵn sàng "bán con"!】
【[Link] CEO Lĩnh Dược bị bắt gặp ra vào khách sạn cùng "con riêng" của Chủ tịch Phương Bắc giữa đêm khuya】
...
Quách Tinh liên tiếp chuyển gần cả chục bài viết: "Mày thấy chưa?! Tao mới ngủ dậy, mẹ kiếp cảm giác như trời sập luôn rồi!"
"Alo?! Alo?! Mày còn đó không?!"
Hạ Túy An ăn vào một bài viết, bức ảnh đầu tiên là cậu và Mục Diên Nghi cùng ra vào khách sạn. Gương mặt nghiêng của cậu bị chụp lại rõ ràng, khi đó đang ngẩng đầu cười với anh.
Dưới bài viết đã có vô số bình luận:
【Ai vậy trời? Tôi tưởng đang coi chương trình "Bí mật hào môn"?】
【Đẹp thế? Tưởng diễn viên đang PR phim mới, ai ngờ lại là... chủ đầu tư khu tôi ở?!】
【Có phải là diễn viên đóng vai em trai Uyển An trong bộ phim "Mùa Hạ" gần đây không? Ra là nhờ "bán mông" mới có vai diễn?】
【Buồn nôn thật sự, chuyện hợp tác làm ăn của hai tập đoàn lại cần đến "con riêng" để trao đổi? Trước giờ còn có thiện cảm với Lĩnh Dược, giờ thấy gớm.】
【Còn gì phải ngạc nhiên? Hào môn xưa nay vốn vậy mà. Nhưng mà cậu ta còn nhỏ vậy mà đã làm tì.nh nhân? Không biết tự trọng à?】
【Mấy người không biết chứ mẹ của "con riêng" này cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. Phá hoại hạnh phúc người khác, ai biết có phải cũng là kẻ chủ động quyến rũ Mục tổng không?】
Từng dòng bình luận cứ thế cuồn cuộn tràn ra.
Hạ Túy An nhìn một lúc lâu, rồi mới chuyển sang nhóm tám chuyện, nội dung ở đó cũng chẳng khá hơn:
【Ủa gì vậy trời?】
【Tin sốc tận óc luôn!!】
【Tình nhân của Mục tổng là con riêng của đối thủ???】
【Hình ảnh minh họa】
Giữa dòng tin nhắn đang trôi nhanh, bất ngờ có người gửi một câu:
【Người trong ảnh... có phải là em trai của An An không?】
Hạ Túy An nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, rất lâu sau mới chớp mắt.
Cậu thầm nghĩ:
— Đúng là trời sập thật rồi.