Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 71



—— Kim Kim gọi ai vậy? Gọi "anh" là sao???

—— Tôi nhìn nhầm không đấy? Gọi Mục tổng à???

—— Trời ơi, hóa ra Uyển An và Mục Diên Nghi là anh em à? Bảo sao tài nguyên tốt như vậy.

—— Đừng nói nhảm, anh tôi rõ ràng tự lực mà, không thấy gần đây không có tài nguyên nên mới vào núi đóng phim à?

Lượng người xem livestream vì câu nói của Uyển An mà tăng vọt, trong sân, hàng mi của Trần Tê khẽ run.

Thân phận của Uyển An trong giới cũng không còn là bí mật, người có thể nổi bật trong giới giải trí thì ai mà chẳng có chỗ dựa. Trần Tê sớm đã nghe nói Uyển An có quan hệ với giới bất động sản, chỉ là không ngờ người đó lại là Mục Diên Nghi.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta bất giác dâng lên một chút hả hê, ngoài mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Mục Diên Nghi rồi quay qua nói với Uyển An: "Không ngờ Mục tổng lại là anh trai của thầy Uyển An."

Uyển An mấp máy môi, cuối cùng đè nén chua xót trong lòng, cố tỏ ra thản nhiên cười với Trần Tê: "Nhìn nhầm rồi, tôi có một người anh rất giống Mục tổng, mới nhìn nên nhận nhầm."

Mọi người đều thấy đó là lời lấp liếm, nhưng Trần Tê không tiện truy hỏi thêm trước ống kính, trong mắt không giấu nổi sự không cam lòng, đành "ồ" một tiếng: "Tôi cũng nghĩ vậy, chứ thầy Uyển An với Mục tổng nhìn chẳng giống nhau chút nào, còn không bằng Tiểu Hạ giống hơn."

Lời lại quay về phía Hạ Túy An. Cậu đang ngồi yên tĩnh hóng drama, không ngờ lại bị gọi tên.

Cậu chớp mắt nhìn về phía Uyển An, thấy người kia cũng đang nhìn mình, rồi lại nhanh chóng dời mắt đi.

"Giống chỗ nào chứ? Tôi thấy không giống." Trình Thanh chống cằm suy tư nhìn qua nhìn lại, cuối cùng trêu chọc Trần Tê: "Tôi thấy Tiểu Tê cậu với thầy Tống Khanh nhìn cũng rất giống nha, gọi là gì ấy nhỉ, tướng phu thê?"

"Cậu đừng nói bậy."

Chủ đề bị Trình Thanh vô tình đổi hướng, Hạ Túy An âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Uyển An là công chúa trong truyện cổ tích, còn cậu thì sao? Đến vai phản diện kiểu mụ hoàng hậu độc ác chắc cũng phải nỗ lực lắm mới có được.

Thật sự không thể so sánh.

Không biết từ lúc nào trời bắt đầu mưa nhẹ, hạt mưa rơi lộp bộp trên nền đất, dần nặng hạt hơn, mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc trong sân đưa vào nhà.

Mục Diên Nghi cởi áo khoác khoác lên người Hạ Túy An, bảo cậu vào trước, còn mình thì ở lại thu dọn cùng mọi người.

Hạ Túy An đang mơ màng nghĩ ngợi, áo khoác vừa choàng lên liền hoàn hồn, vội đi theo phía sau Mục Diên Nghi đòi giúp.

Mục Diên Nghi thấy cậu đi theo thì nhíu mày: "Sao không vào nhà?"

Mắt Hạ Túy An sáng lên, nghiêng đầu nói: "Em sợ bị dân mạng mắng, bị mắng đáng sợ lắm, em không muốn bị mắng đâu."

Mục Diên Nghi bật cười, thu dọn đồ xong nắm tay cậu chạy vào trong nhà: "Không ai mắng em cả, anh sẽ làm hết phần của em."

"Ồ, cảm ơn ông xã."

Uyển An xách hành lý đứng không xa, thấy hết từng động tác của hai người, ánh mắt khẽ rung động rồi tối sầm lại.

Hạ Túy An vào phòng tắm tắm rửa, sau đó chui ngay vào chăn.

Mục Diên Nghi thấy tóc cậu còn ướt, hỏi: "Sao không sấy tóc?"

"Lạnh." Hạ Túy An rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp đẽ.

Mục Diên Nghi không nói gì, vào nhà tắm lấy máy sấy, bọc cả người cậu trong chăn rồi ôm vào lòng sấy tóc. Tiếng mưa hòa lẫn tiếng máy sấy, Hạ Túy An hắt hơi một cái nho nhỏ.

Phòng không có điều hòa, Mục Diên Nghi ôm cậu chặt hơn một chút, nghe người trong lòng khe khẽ nói không ngờ khách mời đặc biệt lại là Uyển An.

Nhớ tới đang quay livestream, Hạ Túy An không nói thêm gì, chỉ bảo mới xem bộ cổ trang do cậu ta đóng cách đây không lâu.

Là vô tình bấm trúng thôi, mà vừa nhìn thấy mặt liền không do dự lướt đi, giờ lại mang ra làm cớ.

Mục Diên Nghi nhớ lại không lâu trước Hạ Túy An còn nằm gối đầu lên chân anh chê diễn xuất của Uyển An dở tệ, anh dừng máy sấy, ngón tay nhẹ luồn vào mái tóc mềm của cậu, dùng giọng nói máy quay không thu lại được mà khẽ hỏi:

"Cục cưng không muốn nhìn thấy cậu ta à?"

"Cũng không hẳn, chỉ là em không ngờ người đó lại là Uyển An." Hạ Túy An cúi đầu nhìn cổ tay mình, dưới chiếc vòng tay thủy tinh đắt tiền là một vết sẹo mờ đã gần như biến mất.

Cậu chẳng cảm thấy gì, nghĩ lại cũng đúng thôi, lúc đó cậu chưa phải nhân viên chính thức, ký hợp đồng lao động một năm, bị tai nạn trong lúc làm việc, được bồi thường một khoản kha khá, tính ra còn có lời.

Cậu không để tâm, nhưng Mục Diên Nghi thì thấy hết. Anh không nói rõ được cảm giác trong lòng, chỉ biết nghĩ kỹ lại thì thấy mình chẳng đối xử với Hạ Túy An tốt là bao.

Cơn mưa kéo dài tới chạng vạng, sấy tóc xong, Hạ Túy An bắt đầu buồn ngủ, được ông chủ ôm trong lòng, an tĩnh nhìn mưa chảy từng giọt từ mái hiên xuống, nối liền thành dải bạc mảnh.

Trước khi thiếp đi, cậu hỏi Mục Diên Nghi: "Chương trình còn mấy hôm nữa?"

"Hai ngày." Mục Diên Nghi vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa da đầu cậu: "Nhớ nhà à?"

"Hơi hơi." Hạ Túy An ngáp một cái, đổi tư thế nói: "Nhớ bánh hoa quế."

Là món mà Mục Diên Nghi từng làm cho cậu ăn sáng, ngọt mềm thơm phức, đến mức dì giúp việc ăn thử một miếng cũng không ngại hỏi công thức.

Mục Diên Nghi đáp "được" rồi không nói thêm gì nữa. Hạ Túy An ngửi hương sữa tắm thoang thoảng trên người anh, yên tâm ngủ một giấc trong tiếng mưa rơi yên bình.

Tỉnh dậy thì trời đã ngớt mưa, Hạ Túy An nằm lì trên giường không muốn động đậy, xoay người thấy Mục Diên Nghi vẫn ở đó, đang nhắn tin cho ai đó.

Cậu lờ đờ lại gần, vốn chẳng để ý, nhưng thấy Mục Diên Nghi lập tức cất điện thoại khi cậu vừa mở mắt.

Thế là cậu hỏi luôn: "Chồng nhắn tin với ai đấy?"

"Người không quan trọng." Mục Diên Nghi cúi xuống hôn lên trán cậu: "Tỉnh rồi à? Tối nay có lễ hội lửa trại đấy."

Nếu đã là người không quan trọng thì cần gì phải giấu lúc cậu tỉnh lại? Hạ Túy An hừ nhẹ trong lòng, nghĩ thầm tình cảm giữa họ còn chưa tới bảy năm mà đã bắt đầu giấu diếm nhau rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng cậu lại dâng lên cảm giác nguy cơ. Cậu quyết định về nhà sẽ tìm lại quyển "Ba câu khiến đàn ông vì bạn tiêu tiền" mà không biết cậu đã vứt đâu rồi.

So với Mục Diên Nghi thì cậu vẫn thích tiền hơn.

Lúc Hạ Túy An và Mục Diên Nghi đến quảng trường đầu thôn thì mọi người đã gần như có mặt đầy đủ. Trời vừa mưa xong, mặt đất lầy lội, phảng phất mùi cỏ non và hơi nước mát lạnh.

Giàn lửa trại cao hơn hai người đang được chuẩn bị để đốt, không xa có người dân đang loay hoay chuẩn bị, không khí náo nhiệt tưng bừng.

Hạ Túy An chưa từng thấy lửa trại thật, kéo tay áo ông chủ, ríu rít hỏi đông hỏi tây.

Mục Diên Nghi kể cho cậu nghe về phong tục nơi đây: mỗi khi có người đến hay rời đi, hoặc vào dịp lễ hội, dân làng đều đốt lửa trại như một cách thể hiện sự chào đón và trân trọng.

Bọn họ đang nói chuyện thì bị Bạch Linh Hạc nghe thấy. Anh ta cười hỏi Hạ Túy An có phải là người miền Nam không.

"Tôi sinh ra ở miền Bắc." Hạ Túy An xoa tay, cảm thấy hôm nay mình mặc hơi ít, lạnh lạnh.

Ngay sau đó, bàn tay cậu bị bàn tay khô ráo ấm áp của Mục Diên Nghi bao lấy, cái lạnh lập tức bị xua tan.

Bạch Linh Hạc có vẻ rất thích miền Bắc. Anh ta nói trước kia từng đến một thành phố miền Bắc để ghi hình, giữa mùa đông, tuyết rơi như lông ngỗng—nói trúng quê nhà của Hạ Túy An.

Hạ Túy An lặng lẽ lắng nghe. Ở nhà cậu vốn ít ra ngoài, giờ nghe Bạch Linh Hạc miêu tả về thành phố ấy, bỗng thấy có chút xa lạ.

Bạch Linh Hạc nói càng lúc càng hào hứng, Hạ Túy An ban đầu còn chăm chú nghe, nhưng chẳng mấy chốc đã nhìn thấy có người đi về phía họ.

Là nhóm của Tống Khanh. Trần Tê đi phía sau, đang cười nói với Uyển An. Khi thấy họ, anh ta hơi khựng lại, rồi đi thẳng về phía này.

Ánh mắt của Hạ Túy An và Uyển An chạm nhau, người sau lập tức nhìn sang hướng khác—đây là lần thứ hai, kể từ sau lần đầu gặp mặt.

Khác hoàn toàn so với lần đầu gặp nhau, như thể đổi thành một người khác. Hạ Túy An không hiểu, cũng không muốn nghĩ nhiều. Âm thanh trò chuyện xung quanh trở thành nền, cậu đứng bên Mục Diên Nghi nghĩ không biết khi nào buổi lửa trại mới bắt đầu—cậu đói rồi.

May là rất nhanh sau đó, đạo diễn lên tiếng tuyên bố khai mạc buổi lửa trại. Củi được đốt lên, ném vào đống lửa trại, ngọn lửa bùng cháy, trở thành ánh sáng duy nhất trong màn đêm đen đặc.

Dân làng dựng vỉ nướng quanh lửa trại, vài con bò dê bị trói lên trên, mỡ vàng nhỏ xuống lửa phát ra âm thanh xèo xèo, mùi thơm lan xa khắp nơi.

Mục Diên Nghi bị trưởng làng kéo đi cảm ơn vì mấy ngày qua đã dạy học cho cháu nội ông. Hạ Túy An không hứng thú nghe những lời cảm ơn chân thành đó, cậu tự mình ngồi xổm trước vỉ nướng chờ thịt chín.

Chờ thịt nướng chín, rảnh rỗi, cậu lại nghĩ đến chiếc điện thoại mà ban chiều ông chủ đã cất đi. Lúc miếng thịt đưa tới miệng cũng không để ý, bị bỏng nhẹ một cái.

Sẻ nhỏ không nên nghĩ mấy chuyện như thế. Hạ Túy An vừa xoa cái bụng đói cồn cào, vừa cúi mắt, chầm chậm ăn thịt nướng.

Trưởng làng kéo Mục Diên Nghi nói chuyện khá lâu, anh vẫn lịch sự đáp lời, đợi đến khi quay lại thì người nhỏ bên cạnh đã không thấy đâu nữa.

Hầu hết dân làng đều tham gia buổi lửa trại, vòng trong vòng ngoài đều là người, ai nấy nắm tay hát dân ca, khung cảnh náo nhiệt, nhưng muốn tìm một người trong đám đông thế này lại không dễ chút nào.

Chỗ Mục Diên Nghi đứng không có nhiều người, cũng chẳng có máy quay lia tới. Anh đang định đi tìm thì bỗng nghe có người gọi: "Anh."

Mục Diên Nghi quay lại, Uyển An đứng trong bóng tối nhìn anh, như thể đã hạ quyết tâm, cuối cùng bước một chân ra khỏi bóng đêm.

Cậu ta cắn môi nói: "Em sai rồi."

Ánh mắt Uyển An không giấu nổi sự cay đắng.

Là cậu ta không cam lòng, nên hai tháng trước đến công ty của Mục Diên Nghi chặn đường, lấy hết dũng khí tỏ tình.

"Không thể không phải là anh ta sao? Anh, em cũng rất yêu anh, em còn yêu anh hơn cậu ta! Cậu ta chẳng vì anh mà làm gì cả, còn em có thể vì anh mà từ bỏ tất cả, anh... em yêu anh..."

Cậu ta không kiềm chế được mà bật khóc, khóe mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng chẳng đổi lại được dù chỉ một ánh nhìn từ Mục Diên Nghi.

Mục Diên Nghi không đáp lại lời tỏ tình, nhưng hành động thì rất rõ ràng—anh cắt hết mọi tài nguyên của cậu ta, thậm chí phớt lờ cả lời mắng của ông nội mà khóa luôn thẻ ngân hàng của cậu ta.

Từ thiên đường rơi xuống vũng bùn, mất đi chỗ dựa, ngay cả những nhà đầu tư xấu xí trước kia còn dám ngạo mạn ép cậu ta đi tiếp khách, những vai phụ từng bị cậu ta khinh thường giờ cũng phải ra sức tranh giành, đến cả những nghệ sĩ hạng ba trong cùng công ty—những người trước kia chẳng đáng để so với mình—cũng có thể mỉa mai cậu ta là thứ vô dụng không còn chống lưng.

Uyển An đến lúc này mới thực sự hiểu ra: tất cả những thứ từng khiến cậu ta kiêu ngạo, vốn không thực sự thuộc về mình.

Mục Diên Nghi đã dùng hành động để kéo cậu ta tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.

Cậu ta không nên yêu một người không nên yêu, chưa bao giờ có tư cách coi tất cả những gì mình nhận được là lẽ đương nhiên, càng không có tư cách yêu Mục Diên Nghi.

Cậu ta hối hận rồi. Giờ mới nhìn rõ hiện thực sau những ảo mộng ngây thơ.

"Xin lỗi... anh." Uyển An đau đớn cất lời: "Em không cố ý... em bị đổi quản lý, quay ở miền núi rất cực, lúc em biết thì đã bị sắp xếp tham gia show hẹn hò này rồi... em sai rồi, xin lỗi anh..."

Mục Diên Nghi bình tĩnh nhìn cậu ta: "Người cậu nên xin lỗi không phải là tôi, cậu nợ Kim Kim một câu xin lỗi."