Trời hè dài, đêm buông chầm chậm, sao giăng đầy trời. Bên dưới bầu trời ấy, dân làng quây quanh lửa trại ca hát nhảy múa. Máy quay cũng có lúc không chen nổi vào đám đông, fan trong phòng livestream phàn nàn không quay được idol của mình.
Hạ Túy An tranh thủ rảnh rỗi giữa bầu không khí náo nhiệt ấy. Thịt đã chín, cậu ngồi trước vỉ nướng, chọn phần mềm nhất để ăn.
Đến lúc để ý thì cậu không biết từ khi nào Tống Khanh đã ngồi xuống bên cạnh.
"Sao ngồi đây ăn vậy? Mục tổng đâu?" Tống Khanh cười nói: "Tôi tưởng hai người như hình với bóng cơ mà."
Hạ Túy An không có ấn tượng gì đặc biệt với người này, nhưng không ngốc, nghe là biết chẳng phải lời tốt đẹp gì.
"Thế sao anh cũng không đi với Trần Tê?" Hạ Túy An nghiêng đầu: "Hai người lạc nhau à?"
"Có lẽ vậy." Tống Khanh ghé sát lại, giọng nhẹ nhàng: "Tôi kể cậu một bí mật nhỏ nhé."
Hạ Túy An ngậm cái nĩa: "Nhưng tôi không hứng thú biết bí mật của anh."
Tống Khanh khựng lại một chút, rồi bật cười: "Nhưng tôi muốn nói với cậu, chỉ nói riêng với cậu thôi."
Không đợi Hạ Túy An đáp lại, anh ta tự nói: "Tôi với cậu ta là couple trên màn ảnh, sau khi chương trình kết thúc thì chia tay, tranh thủ kiếm chút độ hot."
Hạ Túy An không hiểu giới giải trí, chỉ mơ hồ gật đầu, cậu quan tâm hơn là khi nào thịt mới chín.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy Tống Khanh nói: "Cậu biết không, cậu là kiểu tôi thích. Từ lần đầu thấy cậu ở cổng làng, tôi đã rất thích rồi."
Lần này Hạ Túy An không rảnh mà quan tâm đến thịt nướng nữa. Cậu quay đầu nhìn Tống Khanh, đôi mắt đen sâu không cảm xúc, bình tĩnh lạnh nhạt.
Không ngờ lại là thái độ này, khác hẳn với tưởng tượng, Tống Khanh hơi khựng lại. Trong ấn tượng của anh ta, Hạ Túy An chỉ là một con chim hoàng yến được ông chủ nuôi dưỡng, lúc nào cũng ngước nhìn Mục Diên Nghi với vẻ phụ thuộc và thân thiết.
Lần đầu tiên thấy Hạ Túy An với gương mặt này, anh ta ngẩn người mấy giây, rồi nói tiếp: "Tôi biết tin đồn về con riêng là thật, Tập đoàn phương Bắc coi cậu như con bài bỏ đi, Mục Diên Nghi để giữ thể diện mới công khai cậu. Nếu một ngày nào đó anh ta không thích cậu nữa, cậu có thể đến tìm tôi."
Tống Khanh là diễn viên, nhan sắc không tệ. Nhưng Hạ Túy An lại dịch mông ra sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
"Không cần, anh không giàu bằng Mục Diên Nghi."
Tống Khanh: "..."
Hai người nhìn nhau vài giây, vẻ mặt Tống Khanh có chút kỳ lạ, rồi bỗng cười như đã thông suốt: "Có tiền chưa chắc đã chung tình. Vừa rồi tôi thấy anh ta đang nói chuyện với Uyển An đấy."
Tống Khanh: "Có ai từng nói hai người trông hơi giống nhau không?"
Hạ Túy An nghe phiền, đứng bật dậy, cúi đầu nhìn anh ta: "Có ai từng nói anh rất đáng ghét chưa?"
Mới ăn được nửa miếng thịt, Hạ Túy An đã mất hết hứng. Nói xong cũng không đợi phản ứng của Tống Khanh, chen ra khỏi đám đông náo nhiệt.
Không khí ban đêm ở nông thôn trong lành hơn ban ngày, gió thổi qua khiến ngọn lửa trại càng lung linh hơn, như đang cùng dân làng nhảy múa.
Hạ Túy An tìm thấy Mục Diên Nghi và Uyển An ở một góc không có máy quay. Hai người đang nói chuyện dưới tán cây. Như cảm nhận được ánh nhìn của cậu, họ quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt chạm nhau vài giây, Hạ Túy An thấy ông chủ nói gì đó với Uyển An, rồi quay người đi về phía cậu.
"Sao lại chạy ra đây?"
Hạ Túy An mở to mắt, mím mím môi còn dính dầu thịt nướng: "Em có làm phiền hai người không?"
"Không có." Mục Diên Nghi nắm tay cậu, dẫn về phía có ánh sáng, "Anh đang nói chuyện với Uyển An về chuyện của ông nội."
Hạ Túy An không quan tâm anh với Uyển An nói gì, chỉ gật đầu "ồ" một tiếng, rồi bảo đạo diễn đang tìm bọn họ.
Hai người quay lại bên lửa trại, không lâu sau Uyển An cũng quay lại. Khi đi ngang qua Hạ Túy An, khẽ nói: "Sinh nhật ông nội lần trước, xin lỗi cậu."
Hạ Túy An: "?"
Máy quay cuối cùng cũng lia đến chỗ họ, nhân viên cầm máy lại gần, Uyển An thấy vậy liền rời đi, để lại Hạ Túy An đứng đó bối rối.
Cậu hỏi Mục Diên Nghi: "Tự nhiên sao lại xin lỗi?"
Cứ như bị thứ gì nhập vào vậy. Hạ Túy An thậm chí nghi ngờ Uyển An bị hoán đổi linh hồn.
"Nó nợ em một lời xin lỗi." Mục Diên Nghi lấy ngón tay cái xoa nhẹ lên vết sẹo trên cổ tay cậu—dù biết không cách nào xóa đi nỗi áy náy trong lòng anh.
"Anh cũng nợ Kim Kim một lời xin lỗi. Xin lỗi em." Là anh đã không bảo vệ được Hạ Túy An.
Hạ Túy An ban đầu không hiểu, sau mới nhớ ra là chuyện trong tiệc mừng thọ của ông nội. Cậu vốn không để trong lòng, giờ thì thoải mái xoa lòng bàn tay của Mục Diên Nghi.
"Vậy chồng bù đắp cho em đi."
"Được."
Hạ Túy An nhướng mày: "Không hỏi em muốn bù đắp cái gì à?"
Mục Diên Nghi cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "Chỉ cần anh làm được."
Câu định nói nghẹn lại, ánh mắt giao nhau, tim Hạ Túy An như ngừng một nhịp.
Một lúc sau cậu mới cúi đầu, lầm bầm: "Vậy mai chồng làm bánh hoa quế cho em ăn."
Mục Diên Nghi: "Ừ, còn gì nữa không?"
"Có, có chứ." Hạ Túy An nghĩ nghĩ: "Phải mua cho em bộ skin mới trong game nữa. Lần trước ra bản giới hạn, Quách Tinh mua cho Dâu Tây, em cũng muốn."
Một góc mềm nơi đáy lòng Mục Diên Nghi như bị chạm tới. Trước khi máy quay lia đến, anh bật cười khẽ: "Được."
Ống kính quay lại phía họ. Hạ Túy An hài lòng, không nói nữa, theo ông chủ trở lại điểm tập trung.
Khi quay trở về, Uyển An ngồi ở một góc rất xa họ. Tống Khanh và Trần Tê ngồi cùng nhau, không biết đang nói chuyện gì mà cùng bật cười. Hai cặp đôi còn lại cũng ríu rít trò chuyện, khung cảnh ngập tràn tiếng cười. Dòng bình luận trên màn hình đồng loạt hiện ra: "Ngọt muốn chết!"
Đạo diễn điều chỉnh âm thanh trong tai nghe lên mức lớn nhất, tuyên bố đêm nay là đêm cuối cùng ghi hình chương trình, nói xong thì dành thời gian lại cho mọi người.
Đây là tiết mục cảm động theo kịch bản. Trần Tê nghẹn ngào nói không nỡ rời xa mọi người, cuối cùng bật khóc, những người khác vội vàng tiến lên dỗ dành, nói rằng sau này vẫn sẽ thường xuyên tụ họp.
Chỉ là những lời khách sáo trước ống kính. Hạ Túy An không quen nói những câu như vậy, nên trở thành kẻ ngoài cuộc trong buổi tiệc chia tay.
Cậu nghĩ, mai về nhà với ông chủ, có thể tranh thủ xem lại khu sân vườn nhỏ. Dì có thể chưa kịp dọn bể bơi, bên trên chắc phủ đầy lá rụng.
Dưới ánh lửa trại, khuôn mặt mọi người rạng rỡ và ấm áp. Cuối cùng Trần Tê được dỗ dành xong, cười nói rằng gặp được mọi người là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu ấy. Bầu không khí hiện trường lại sôi nổi vui vẻ.
Hạ Túy An nhìn khung cảnh náo nhiệt, cảm thấy gió tối nay có chút lành lạnh. Đáng lẽ cậu nên mặc thêm áo.
Đang mải nghĩ ngẩn ngơ, áo khoác của Mục Diên Nghi đã được khoác lên người cậu, che chắn những cơn gió thi thoảng lướt qua, lại khiến cơ thể nóng lên đôi phần.
Cậu kéo áo khoác lại chặt hơn, tựa đầu lên vai Mục Diên Nghi, hoàn toàn không để tâm tới lý do Uyển An đột nhiên xin lỗi cậu.
Chai nước ngọt được vặn mở, Hạ Túy An uống ừng ực vài ngụm. Mục Diên Nghi cúi đầu nhìn người nhỏ bên cạnh đang từng ngụm nhỏ uống, chẳng bao lâu hai chai Coca đã cạn sạch.
Trông thật sự quá đáng yêu, lồng ngực Mục Diên Nghi khẽ rung, bật cười thành tiếng.
Hạ Túy An đang uống Coca, miệng toàn vị ga, nghe thấy tiếng cười của người bên cạnh thì ngơ ngác ngẩng đầu lên, còn nhẹ nhàng ợ hai tiếng nho nhỏ.
Những người xung quanh lần lượt ra nhảy múa, Hạ Túy An uống đủ nước ngọt, cũng kéo Mục Diên Nghi cùng hoà vào đám đông. Cậu không biết nhảy, nhưng lại lý lẽ đanh thép bảo Mục Diên Nghi dạy mình.
Giai điệu nhẹ nhàng và vui vẻ khiến bữa tiệc lửa trại thêm phần an yên. Tay Mục Diên Nghi đặt nơi thắt lưng Hạ Túy An, dẫn dắt cậu theo từng bước nhịp. Hạ Túy An liên tục dẫm lên mũi giày ai đó, mỗi lần rút chân để lại một dấu vết đen sì.
Cậu cười "hì hì", ngẩng đầu cam đoan sẽ cẩn thận hơn. Kết quả chưa đầy vài giây lại tiếp tục dẫm lên chân còn lại của Mục Diên Nghi.
Chim sẻ không cần biết nhảy múa, Hạ Túy An nghiêm túc biện minh cho mình.
Mục Diên Nghi cúi đầu cười khẽ, nói với cậu: "Nếu em thích nhảy, sau khi về nhà anh sẽ mời giáo viên dạy nhảy đến dạy em."
"Không cần đâu." Hạ Túy An nhớ tới chuyện vì một câu nói của mình mà bị ép tham gia kỳ thi đại học, giờ cậu khôn ra rồi, lập tức từ chối.
"Hơn nữa sắp nhập học rồi, trường có câu lạc bộ, em muốn học gì cũng được."
Nghe đến đó, khóe môi Mục Diên Nghi vừa cong lên lại cụp xuống. Anh không quên việc Hạ Túy An sắp có điểm thi, nếu suôn sẻ sẽ đậu vào trường đại học kinh tế không xa nhà.
Trường gần nhà, đi lại chỉ mất nửa tiếng, thậm chí gần cả công ty. Trưa còn có thể cùng nhau ăn cơm.
Anh biết đây là sắp xếp tốt nhất cho Hạ Túy An. Nhưng nghĩ đến việc cậu sẽ vào môi trường mới, quen biết người mới...
Từ khi tiếp quản công ty đến giờ, lần đầu tiên Mục Diên Nghi cảm thấy lòng mình bồn chồn như vậy.
Anh hỏi: "Cưng có mong chờ được đi học không?"
Gì vậy?
Ai cũng nhìn ra được cậu muốn làm một con sâu gạo chính hiệu, ngày ngày sống dựa vào núi vàng, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, lâu lâu cống hiến một cái mông.
Nhưng cậu nghĩ như vậy, còn ông chủ của cậu thì lại quá cầu tiến, không cho phép cậu ăn không ngồi rồi, một đường lôi cậu tới tận kỳ thi đại học.
Dỗ ông chủ vui vẻ là trách nhiệm của chim sẻ, thế nên Hạ Túy An ngẩng đầu: "Ban đầu thì không mong, nhưng đi học rồi thì có thể ở gần chồng hơn một chút."