Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 73



Vì là đêm ghi hình cuối cùng, đến khi tiệc lửa trại kết thúc thì đã rất muộn. Mọi người đều uống rượu, dưới lời chia tay đầy cảm xúc của đạo diễn, ai nấy đều lưu luyến không rời, hẹn lần sau sẽ gặp lại.

Hạ Túy An không uống, nhưng đồng hồ sinh học mách bảo cậu đã đến giờ đi ngủ. Trên đường về, cậu lơ mơ sắp ngủ, trong cơn mơ màng cảm nhận có người đan tay mình, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.

Sau đó cậu nghe thấy Mục Diên Nghi đi vào phòng tắm.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao. Ở nông thôn không có ô nhiễm không khí như thành phố, bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh.

Hạ Túy An không còn buồn ngủ, tựa lưng vào giường, ngẩng đầu đếm sao trên trời.

Khi đếm đến ngôi thứ một trăm ba mươi mốt thì điện thoại rung lên.

Không phải điện thoại của cậu, là của Mục Diên Nghi. Trên màn hình hiện thông báo tin nhắn từ Uyển An.

Cậu nhìn một lúc, giả vờ như chưa thấy gì, đặt lại điện thoại vào chỗ cũ.

Năm phút sau, Mục Diên Nghi tắm xong, nhìn lướt qua điện thoại rồi cất đi, gọi Hạ Túy An đi tắm.

Hạ Túy An càu nhàu không muốn, cuối cùng bị Mục Diên Nghi lôi đi đánh răng rửa mặt, ngâm chân xong mới được lên giường.

Tối đó trôi qua bình lặng. Trước khi ngủ, Mục Diên Nghi cúi người hôn lên trán cậu, khẽ nói: "Ngủ ngon."

Hạ Túy An ngủ không sâu, rạng sáng tỉnh lại, ngồi dậy dụi mắt, thấy màn hình laptop của Mục Diên Nghi vẫn sáng, hiện đầy tiếng Anh dày đặc. Cậu chỉ nhận ra vài từ đơn giản.

Là "cổ phần" và "chuyển nhượng", lần trước Mục Diên Nghi từng dạy cậu rồi.

Cậu chui vào lòng anh, hỏi: "Chồng đang làm gì đó?"

"Chuyển nhượng cổ phần." Mục Diên Nghi không ngờ cậu ngủ nông đến thế, chuyện gì cũng muốn biết, nên không giấu: "Là văn bản chuyển nhượng cổ phần của anh, soạn xong còn cần em ký tên."

Một số tiền thật sự sắp rơi lên đầu cậu. Hạ Túy An cảm thấy tim mình như bị cái gì đâm nhẹ vào, có gì đó như muốn trào ra.

Cậu không còn buồn ngủ nữa, ngẩng đầu hỏi: "Là bù đắp cho em à?"

"Không phải bù đắp." Mục Diên Nghi đáp: "Là quà tặng cho bạn trai."

Hai từ "bạn trai" trong miệng anh rõ ràng vô cùng. Hạ Túy An nằm xuống lại nhưng vẫn mở mắt thao láo.

Ánh trăng ngoài cửa sáng vằng vặc, ve kêu rả rích, trong cơn ngẩn ngơ cậu lại nghĩ tới chuyện ban đầu:

Mục tiêu lúc đầu của cậu là thoát nghèo, giờ cậu đã có tiền, vậy có phải cũng nên nghĩ đến chuyện yêu đương rồi không?

Nếu yêu đương, cậu có thể hưởng quyền lợi của người đang yêu không?

Thời gian chầm chậm trôi qua, mặt trăng vẫn lơ lửng giữa trời. Lần đầu tiên Hạ Túy An mất ngủ, đến bốn giờ sáng, cậu nhẹ nhàng gọi Mục Diên Nghi vừa mới ngủ:

"Anh ơi."

Mục Diên Nghi lập tức ngồi dậy, giọng khàn khàn vì mới ngủ: "Sao vậy em?"

Hạ Túy An nhìn anh hồi lâu, nói: "Mục Diên Nghi, hình như em đang ghen rồi."

_

Trời gần sáng, máy quay đã tắt. Đôi mắt hạnh của Hạ Túy An lặng lẽ nhìn chăm chú Mục Diên Nghi.

Tim anh chợt co thắt lại. Anh không thể nói rõ mình đang có cảm xúc gì, chỉ biết rằng cảm giác này chưa từng có – dường như trái tim bị một câu nói của Hạ Túy An níu chặt.

Anh lập tức tỉnh táo, kìm nén cảm xúc dâng trào, hồi tưởng lại từng chi tiết đêm qua, luôn nhạy bén là vậy mà giờ mới chợt nhận ra.

"Trước khi ngủ, anh còn nhắn tin với cậu ấy." Hạ Túy An nói.

Chất vấn ông chủ thì bị xem là "phản", nhưng chất vấn bạn trai thì cậu cảm thấy mình hoàn toàn có lý.

Tiếng thở dài trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh, giây sau, khi Hạ Túy An còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Mục Diên Nghi kéo lại ôm chặt, cả người gần như vùi trong lòng ngực anh.

Cậu nghe anh nói: "Là anh sai, không để ý đến cảm xúc của Kim Kim. Sau này sẽ không để em tủi thân nữa."

Rõ ràng là chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng gì, thế mà khi giọng trầm thấp đó phả vào tai, Hạ Túy An lại thấy sống mũi cay cay.

Chắc là do mặc phong phanh quá, sắp cảm lạnh mất rồi.

Cậu hít mũi, giọng nghèn nghẹn: "Không có tủi thân đâu... nhưng anh phải mua bánh ngọt dỗ em một tuần liền."

Cậu vốn là người rất khó chiều mà.

Mục Diên Nghi bật cười, đồng ý ngay, rồi buông cậu ra, chăm chú nhìn vào mắt cậu: "Kim Kim chịu nói ra, anh thật sự rất vui."

Hạ Túy An không hiểu có gì mà vui, đầu cậu chẳng chứa được nhiều chuyện, mỗi ngày đếm tiền trong tài khoản rồi chơi game là đủ hết giờ.

Dưới ánh mắt dịu dàng của Mục Diên Nghi, cậu ngẩng đầu hôn lên môi anh. Hơi thở ấm nóng đan xen, bị hôn đến mơ màng, trong đầu cậu lại nghĩ – tối nay hình như cũng không lạnh lắm.



Sáng hôm sau, ai nấy đều dậy sớm hơn mọi ngày. Trời vừa hửng sáng, khi tiếng gà gáy còn chưa dứt thì mọi người đã chia tay nhau. Để tránh tiết lộ hành tung riêng tư của khách mời, chương trình đã kết thúc buổi livestream ngay khi tiệc chia tay hôm trước kết thúc.

Máy bay xé trời xanh thẳm, khi Hạ Túy An xuống sân bay thì đã là chiều. Dì đã biết tin hai người về, từ sáng đã làm sẵn bánh chẻo. Dì là người miền Bắc chính gốc, bất kể ngày lễ hay ngày quan trọng nào cũng đều tự tay làm bánh chẻo.

Hạ Túy An ăn một đĩa nhỏ, thấy định gắp thêm thì bị Mục Diên Nghi ngăn lại: "Ăn nhiều quá tối lại đau bụng."

Cậu cố tình nhét thêm một cái vào miệng, nháy mắt với Mục Diên Nghi, còn nghe dì ở bên can thiệp: "Ối giời ơi, tôi thấy cậu nhà ta lên tivi về gầy đi rồi đấy, phải ăn nhiều mới được."

Cậu gật đầu phụ họa, nói dì nói đúng.

Từ khi trở về từ chương trình, Hạ Túy An càng lúc càng lấn lướt hơn, đôi lúc còn dám chống lại ý kiến ông chủ, nhưng cuối cùng vẫn bị "dạy dỗ".

Ví dụ như lúc ăn thì Mục Diên Nghi không nói nhiều, nhưng giờ thì khoá trái cửa phòng tắm rồi.

Hạ Túy An lập tức cảm nhận được nguy hiểm, muốn giả bộ thản nhiên lỉnh đi, ai ngờ lại bị Mục Diên Nghi xách cổ lôi về.

Cậu định mở miệng xin lỗi, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt sâu thẳm đầy cảm xúc của Mục Diên Nghi.

Cậu gần như bị nhấn chìm trong ánh nhìn ấy.

Hạ Túy An lùi lại hai bước, né tránh ánh mắt ấy: "Phải tắm trước đã."

"Ừ." Giọng Mục Diên Nghi càng trầm hơn: "Tắm trước."

Nước nóng từ vòi sen xối ào ào, hơi nước bò dọc theo gạch men, lan dần khắp nơi. Hạ Túy An chống tay lên tường, đầu ngón chân bị ép đến mức phải kiễng lên...

Hơi thở nóng rực phả bên tai, hòa vào hơi nước mù mịt trong phòng tắm khiến người ta như bị thiêu đốt.

Hạ Túy An đầu óc mơ hồ, gọi vài tiếng mới nhớ ra quay đầu hôn Mục Diên Nghi để làm nũng: "Gạch lát lạnh quá, ra giường đi."

Giọng cậu mềm nhũn, chẳng còn chút khí thế, như mèo nhỏ làm nũng, lưng cũng mềm nhũn, khẽ cọ vào Mục Diên Nghi.

"Cục cưng ngoan." Mục Diên Nghi đưa tay xoa phía trước của cậu, lực mỗi lúc một sâu, phía sau lại càng bị siết chặt.

Mục Diên Nghi xoay người cậu lại, một tay giữ hai cổ tay cậu dính chặt vào nhau, vững vàng đẩy vào trong: "Tự đi ra ngoài."

Hạ Túy An hơi ngửa cổ lên. Cậu vốn đã thấp hơn Mục Diên Nghi hơn mười phân, đi cũng chỉ có thể nhón chân, chưa được mấy bước chân đã run rẩy dừng lại, lại bị Mục Diên Nghi ôm trở về.

"Em đi không nổi nữa, ông xã bế em đi..." Hạ Túy An mềm nhũn chẳng còn chút sức, bên trong bị chạm sâu đến mức phần gốc đùi cũng run lên, miệng không ngừng kêu không muốn.

"Đúng là yếu đuối."

"Chim sẻ nhỏ không được yếu đuối, nhưng bạn trai thì được."

Mục Diên Nghi dùng ngón tay vuốt qua chiếc răng nanh hơi nhọn của cậu, "Ừ" một tiếng, cười khẽ: "Chim sẻ nhỏ cũng được."

Hạ Túy An cắn một cái lên đầu ngón tay anh, để lại dấu vết rõ ràng.

Chim sẻ nhỏ dĩ nhiên là phải sống nương nhờ người khác, nhưng giờ cậu đã có người yêu, không cần lo bị đá ra khỏi nhà bất cứ lúc nào nữa. Hạ Túy An nghĩ, yêu đương hình như cũng không khó lắm.

Tối đó, đèn trong phòng ngủ chính của biệt thự mãi lâu mới tắt. Hạ Túy An cuối cùng cũng không còn sức lực, ngửa đầu trao nhau nụ hôn sâu với Mục Diên Nghi. Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi lác đác xuống mặt hồ bơi, gợn sóng lăn tăn. Cậu tò mò hỏi Mục Diên Nghi:

"Ông xã nhặt em về nhà... chỉ vì em lừa tiền anh à?"

Cậu lúc nào cũng dùng từ ngữ linh tinh, như "nhặt về" hay "lừa tiền".

"Không hẳn." Mục Diên Nghi hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại: "Đôi mắt của Tiểu Kim rất đẹp."

Anh vẫn còn nhớ đêm hôm đó, trăng sáng vằng vặc, vừa từ nước ngoài về sau khi đăng ký kết hôn. Cậu bé ngồi trên ghế máy bay, cố tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt thì vẫn không giấu nổi sự tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ. Không có chút tính toán hay phức tạp của chốn phong nguyệt.

Phòng ngủ không sáng, chỉ có đèn bàn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Mục Diên Nghi kéo cậu bé vào lòng, không cần nhìn cũng biết—Hạ Túy An có một đôi mắt đẹp, móng tay tròn trịa hồng hào, vòng eo nhỏ mà mềm mại, mắt cá chân còn có một nốt ruồi nhỏ nổi bật.

Người trong lòng truyền đến hơi thở đều đặn. Mục Diên Nghi tắt chiếc đèn bàn cuối cùng, trong đêm tĩnh lặng khẽ hôn lên trán cậu bé.

"Ngủ ngon."



Đêm đó Hạ Túy An ngủ rất say, dù gì cũng bị giày vò một trận ra trò. Sáng sớm hôm sau khi Mục Diên Nghi dậy đi làm, dù đã nhẹ tay nhẹ chân hết sức, vẫn không tránh khỏi tạo ra tiếng động. Nhưng Hạ Túy An chỉ trở mình trên giường, hoàn toàn không có dấu hiệu bị đánh thức.

Mục Diên Nghi nhìn cậu một lúc, hiếm khi tự mình thắt cà vạt, ra cửa dặn dì giúp việc: "Gọi cậu ấy dậy trễ một chút."

Dì giúp việc cười tươi gật đầu: "Tổng giám đốc Mục đối xử với cậu Hạ tốt quá."

"Tốt hơi quá rồi."

Lúc đó, Triệu Linh đang ngồi trong văn phòng của Mục Diên Nghi, nói như vậy.

Khoảng thời gian Mục Diên Nghi tham gia chương trình truyền hình, không có ai để trò chuyện. Giờ anh về rồi, tất nhiên người đầu tiên tìm tới là Triệu Linh.

Thấy người bạn chí cốt nửa tháng không gặp lại tỏ vẻ hờ hững với mình, Triệu Linh cũng chẳng để tâm, trái lại còn hứng thú bảo: "Tôi cứ tưởng cậu là người keo kiệt đến tận xương, không ngờ có một ngày cũng sẽ bị gán cho cái mác 'vung tay tiêu tiền' lên hot search."

Triệu Linh nhìn anh: "Cậu thật sự định mua mảnh đất đó tặng cho cậu ta à? Mảnh đất đó giá trị thương mại rất lớn, ngay cả với tập đoàn cũng là dự án đầu tư quan trọng."

Mục Diên Nghi lần này mới ngẩng đầu từ công việc: "Tôi từng nuốt lời bao giờ chưa?"

"Cái này thì đúng." Triệu Linh quá hiểu người bạn chơi với mình từ nhỏ. Người này đúng là keo kiệt, nhưng lại luôn sống thẳng thắn, đã hứa là chắc chắn sẽ làm được.

Triệu Linh bắt đầu nhìn Hạ Túy An bằng con mắt khác, thở dài: "Không ngờ đấy."

Vừa cảm thán vừa lướt điện thoại, đột nhiên anh dừng lại, sắc mặt cũng trở nên kỳ quái: "Đây là... cậu với... Uông Uyển An?"

Mục Diên Nghi đang tranh thủ lúc rảnh xem camera giám sát trong nhà, nghe thấy giọng Triệu Linh thì khựng lại, ngẩng đầu: "Cái gì?"

Triệu Linh tỏ ra ngạc nhiên là vì thấy một bài hot search mới trên Weibo, tiêu đề còn kèm theo tên chương trình truyền hình thực tế mà Mục Diên Nghi vừa tham gia.

Bấm vào xem, sắc mặt anh trở nên khó hiểu.

Là một tài khoản nhỏ không tên tuổi đăng bài viết dài mấy trăm chữ, đại ý là người viết là nhân viên hậu trường của chương trình, đang tố cáo kịch bản "ngọt ngào yêu đương" giữa các cặp đôi trong chương trình. Đoạn cuối bài viết còn ám chỉ rõ ràng Mục Diên Nghi:

【Tôi là nhân viên hậu trường, đã ký thỏa thuận bảo mật trước khi chương trình phát sóng, nên không tiện nói rõ, chỉ coi như chia sẻ và than thở. Nói thật, cặp đôi ba chữ và hai chữ kia có bao nhiêu phần thật tôi không dám nói, nhưng người hai chữ kia (ám chỉ Mục Diên Nghi) nhìn ngoài thì ngoan ngoãn, vào chương trình thì tính tình tệ kinh khủng, cái gì cũng phải chiều theo. Chỗ ở cũng được sắp xếp riêng với người ba chữ. Nhưng sau khi khách mời đặc biệt tham gia thì người hai chữ hoàn toàn ngó lơ người ba chữ. Nói không có gì thì ai tin?】

Bài viết này vốn dĩ vì tài khoản ít người theo dõi nên bị chìm nghỉm trong siêu thoại của chương trình, phía dưới chỉ có lác đác vài bình luận:

【Thật không vậy? Nói tới CEO của Tập đoàn Lĩnh Dược à?】
【Giới giải trí không thiếu tin đồn, chắc là thật.】
【Nói thì dễ, đến lúc bị kiện thì chạy đâu? Tôi không tin đâu, tôi xem chương trình suốt, có thấy gì như thế đâu.】

Bình luận ít ỏi, chẳng ai để tâm.

Thế nhưng chỉ một dòng weibo của Trần Tê đã khiến nó lên hot search.

Trần Tê: 【Mười lăm ngày trôi qua quá nhanh, thật sự không nỡ rời xa, rất cảm ơn Mango TV đã cho tôi cơ hội tham gia chương trình này, rất vui khi được quen biết mọi người~@Mango Entertainment @Đạo diễn Chu Hiển @Trình Thanh @Lôi Minh @Weibo chính thức của Tập đoàn Lĩnh Dược"】

Dưới bài viết là một vài bức ảnh khi mọi người làm nhiệm vụ, chơi trò chơi. Nhưng bức cuối cùng lại là ảnh trong đêm lửa trại, ở góc có thể nhìn rõ hai người đang đứng cạnh nhau — nhìn kỹ thì thấy bóng dáng Mục Diên Nghi và Uông Uyển An.

Điều đáng nói là, trong bài đăng của Trần Tê, anh ấy tag rất nhiều người, ngay cả vài nhân viên hậu trường cũng được nhắc tên, duy chỉ có Hạ Túy An là không thấy đâu.

Dư luận bùng nổ với tốc độ chóng mặt.

【Trần Tê không tag Hạ Túy An, tấm ảnh thứ 8 là Mục tổng với Uyển An đúng không??】
【Cái tweet nặc danh kia có vẻ là thật rồi?!】
【Đúng là liên hôn thương mại? Nói thật tôi đã thấy Hạ Túy An ngứa mắt từ lâu, giả tạo suốt ngày bám theo Mục tổng.】
【Người chịu ấm ức thật sự là Trần Tê chứ còn ai nữa, mấy con chim hoàng yến có thể yên phận trong lồng được không? Đừng ra ngoài gây ghê tởm nữa.】
【Không ai quan tâm CEO Lĩnh Dược và Uyển An à? Họ có quan hệ gì thế?】

Khán giả của chương trình và dân mạng hóng hớt ào ào đổ vào tranh cãi, đưa nhiệt độ thảo luận lên đến đỉnh điểm.

Đúng lúc tất cả còn đang xôn xao, một tài khoản mới xuất hiện, đăng hai dòng:

【Người dùng mới 2587:@Hôm nay ăn gì: Mạng không phải nơi ngoài vòng pháp luật. Tôi sẽ khởi kiện các phát ngôn sai sự thật. Xin @Mango Entertainment xác minh nhân viên liên quan.】

【Người dùng mới 2587:@Hôm nay ăn gì @Mango Entertainment】