Chiếc điện thoại đen đời mới nằm gọn trong hộp quà, Mục Diên Nghi nhận lấy, sau đó mỉm cười, nhìn Hạ Túy An dịu dàng nói: "Cảm ơn em, đây là món quà sinh nhật quý giá nhất mà anh từng nhận được."
Hạ Túy An chớp mắt: "Anh thích là được rồi."
Cậu vốn là người mặt dày, nhớ lại lần đầu gặp Mục Diên Nghi, lúc ấy cở.i sạch đồ trước mặt anh cũng chẳng thấy gì là to tát, vậy mà giờ lại thấy hai tai nóng bừng.
Chắc là do điều hòa mở hơi cao.
Cậu hỏi anh: "Anh ơi, anh ước điều gì vậy?"
"Ước nguyện thì phải giữ bí mật, nói ra sẽ không linh."
"Vậy thì anh nói nhỏ cho em nghe đi."
"Không được."
"Vậy... chờ khi nào ước nguyện thành sự thật, anh nói cho em biết nhé?"
"Ừ."
Tối hôm đó, hai người ăn tối đến tận khuya. Sau đó Hạ Túy An cố tình quệt kem lên môi Mục Diên Nghi, rồi nhón chân liếm sạch, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý khó giấu.
Mục Diên Nghi để mặc cậu nghịch ngợm, thỉnh thoảng giữ lấy bàn tay đang làm trò rồi đút cho cậu một miếng bánh kem.
Kem dính lên khóe môi, ánh mắt anh tối lại, lặng lẽ dùng đầu ngón tay lau đi.
Trên màn hình tivi ngoài phòng khách đang chiếu một bộ phim đồng tính, hai nam chính ngồi bên nhau thì thầm lời yêu, còn trong đời thực, Hạ Túy An ăn một miếng bánh, rồi khẽ ợ nhẹ một cái.
–
Tối đến, Mục Diên Nghi rửa chén xong quay lại phòng khách thì không thấy bóng dáng người kia đâu, chỉ còn bộ phim đang chiếu dở.
Anh tắt tivi, lên lầu thì thấy cánh cửa phòng ngủ mở hé, ánh đèn trần hình mặt trăng — đúng theo sở thích của Hạ Túy An — tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Trên giường có một khối phồng nhỏ nhô lên ở giữa.
Nghe tiếng cửa mở, cái bọc nhỏ giữa giường động đậy, chẳng mấy chốc lộ ra khuôn mặt đang trốn trong chăn.
Hạ Túy An ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn dáng người cao lớn đứng nơi cửa. Trên đầu cậu là một cặp tai thú bằng lông trắng, hai dải ruy băng hình nơ vắt từ vai xuống ngực, rồi buộc chặt sau lưng, vạt trước chỉ vừa đủ che ngực. Chiếc đuôi điện động phía sau lúc ẩn lúc hiện, lắc lư khiến Mục Diên Nghi như bị hoa mắt.
Hạ Túy An không nhúc nhích, ánh mắt vẫn sáng rõ không né tránh, chỉ là giọng nói có phần chậm rãi: "Em thấy chỉ tặng điện thoại thì cũng không phải món gì đắt đỏ... Nhưng em cũng không có thứ gì tốt hơn, nên quyết định tặng chính mình cho chồng."
Mục Diên Nghi chậm rãi bước đến trước mặt cậu, tay khẽ vuốt đôi tai chó bằng lông mềm mại: "Mua ở đâu thế?"
"Trên Pinduoduo."
Hạ Túy An ngồi quỳ trên giường, ánh mắt trông mong nhìn Mục Diên Nghi: "Chồng không thích à? Đây là mẫu bán chạy nhất đấy, bình luận còn bảo là đàn ông đều rất thí—"
Cậu còn chưa nói xong, giây tiếp theo đã bị nụ hôn của Mục Diên Nghi nuốt chửng, hôn đến mơ màng, trong lúc đầu óc còn chưa kịp hoàn hồn, cậu nghe thấy anh hỏi: "Cái đuôi giấu ở đâu?"
"Chồng tìm thử đi."
Một bàn tay trượt xuống dưới, lần mò tìm kiếm. Chiếc đuôi bông bị kẹt trong khe, chỉ cần hơi dùng sức đã nghe thấy tiếng rên nhỏ của Hạ Túy An vang lên.
Trong ánh sáng mờ ảo, giọng nói pha ý cười sát bên tai: "Tìm được rồi."
Trên đầu giường đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Mục Diên Nghi đưa tay với tới, âm thanh xé bao ni-lông vang lên rất rõ trong đêm yên tĩnh.
Trước giờ đều là Mục Diên Nghi chuẩn bị, lần này Hạ Túy An lén chuẩn bị trước. Lúc anh đưa vào, vừa chuyển động vừa nói: "Mua nhỏ quá rồi."
Đó vốn đã là size lớn, Hạ Túy An không tin, định cúi xuống nhìn thử, lại bị Mục Diên Nghi đẩy vào sâu hơn. Trong khoảnh khắc, những lời chất vấn biến thành tiếng rên ngắt quãng, đôi tai chó cũng rung rung theo từng chuyển động, gần như sắp rơi ra.
Trong hơi thở hỗn loạn, Hạ Túy An vùng vẫy: "Không chịu được nữa rồi..."
Nhưng Mục Diên Nghi chẳng những không buông tha, còn cười nhẹ, ngậm lấy môi cậu: "Cưng à, hôm nay sinh nhật em, em có đặc quyền."
Bọn họ quấn lấy nhau đến tận nửa đêm. Khi kết thúc, nơi khóe mắt Hạ Túy An vẫn còn vương nước mắt, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, mí mắt chỉ mở ra được một khe nhỏ.
Đã hơn ba giờ sáng, Mục Diên Nghi đặt tay lên eo cậu, dán trán mình vào trán cậu, hơi thở quấn quýt lấy nhau.
"Anh vẫn còn trong đó..." Hạ Túy An cọ cọ vào ngực anh, nhắc nhở anh vẫn còn chưa rút ra.
Mục Diên Nghi không vội, cúi xuống hôn lên vành tai đỏ ửng của cậu, như một lời đáp lại niềm vui đêm nay.
Hơi thở nóng rực, Hạ Túy An bị hôn đến ngây ngất, lẩm bẩm đòi đi ngủ.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn và sáng. Mục Diên Nghi cúi đầu hôn lên "mặt trăng" nhỏ bé của riêng mình, khẽ thì thầm: "Chúc cưng ngủ ngon."
–
Sinh nhật vẫn phải qua, đi làm cũng không thể nghỉ. Hôm sau, đúng ngày sinh nhật tiếp theo của Mục Diên Nghi, một cuộc điện thoại vang lên.
"Chỉ vì một câu chúc ngủ ngon mà giận dỗi? Tao thật sự không hiểu cậu ta nghĩ gì nữa."
Người đang nói là Quách Tinh, gọi đến vào sáng hôm sau, giọng điệu đầy bức xúc: "Tao không hiểu nổi luôn đó đại ca, tao chỉ nói tạm biệt với một cô bạn chơi game chung thôi! Là con gái thì sao chứ?!"
Hạ Túy An ngồi trên ghế sofa xem tivi, trên màn hình là cảnh nam chính vì nữ chính nói chuyện với người khác mà ghen tuông om sòm.
Cậu nói với Quách Tinh: "Chắc là vì đó là con gái."
Quách Tinh và Dâu Tây đã yêu nhau được mấy tháng, nhưng cãi nhau suốt, hầu như mười cuộc gọi thì tám cuộc là để than vãn người yêu kiểm soát quá chặt.
Hạ Túy An không hiểu tình yêu giữa bọn họ, bản thân còn bận lo chưa xong. Nhưng có đôi khi nghe nhiều cũng thấy phiền, nên từng hỏi: "Không phải ban đầu mày bảo thích người ta lắm à?"
"... Cũng không phải là không thích." Quách Tinh đầu dây bên kia lúng túng: "Tao chỉ cảm thấy cậu ta quản tao kỹ quá, không có chút tự do nào cả."
"Tao cũng cần không gian riêng mà, yêu thế này nghẹt thở quá."
Quách Tinh lại bắt đầu càu nhàu: "Tại sao đại ca có thể ngày nào cũng dính lấy tổng tài kia 24/7 mà không thấy chán thế?"
Câu chuyện lại quay về phía mình, Hạ Túy An đi lấy một lon coca trong tủ lạnh, trở lại ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Mày không hiểu đâu."
Sao mà chán được? Giữa cậu và Mục Diên Nghi có tới chín năm cách biệt, nếu tính ra là hơn ba nghìn tám trăm ngày. Trước đây khi Quách Tinh hỏi có yêu Mục Diên Nghi không, cậu không biết trả lời thế nào, cũng thấy câu hỏi ấy thật ngốc nghếch.
Giờ thì trong lòng cậu đã có câu trả lời rồi, nhưng không muốn nói ra cho Quách Tinh nghe.
Không muốn nghe những chuyện yêu đương lằng nhằng giữa cậu ta và Dâu Tây nữa, cậu tắt máy, ngồi xem tivi một lúc rồi nghĩ tới điều gì, liền nhắn cho Mục Diên Nghi:
【Hôm nay đại minh tinh sẽ đích thân đến đón anh tan làm! 】
Tin nhắn được đáp lại rất nhanh:
【Ừm.】
–
Mùa hè ở thành phố S nóng nực và kéo dài. Trong tòa cao ốc sầm uất nhất trung tâm, người ra vào tấp nập, Triệu Linh vừa họp xong với Mục Diên Nghi, giờ đang rảnh rỗi ngồi nhâm nhi trà.
Anh ta uống một ngụm, liếc nhìn Mục Diên Nghi đang cắm mặt vào điện thoại, đùa: "Xem ra tối qua sinh nhật vui vẻ đấy."
Mục Diên Nghi không đáp, anh ta cũng quen rồi. Uống cạn ngụm trà cuối, định đứng dậy thì nghe anh hỏi: "Cậu đang dùng điện thoại hãng nào?"
Triệu Linh thấy kỳ lạ nhưng vẫn trả lời: "Cậu định đổi máy à? Cũng đến lúc rồi đấy, cậu xài cái máy kia bao lâu rồi, nên thay đi."
Mục Diên Nghi chỉ "ừ" một tiếng, đặt điện thoại lên mặt bàn sao cho vừa tầm mắt của Triệu Linh.
Rồi anh chậm rãi nói: "Quà sinh nhật Kim Kim tặng, mẫu mới nhất."
Triệu Linh: "...."
Triệu Linh: "Tôi đúng là không nên nói chuyện với cậu nữa. Có vợ là quên bạn luôn, tối nay mời tôi một chầu coi như chuộc lỗi."
Mục Diên Nghi: "Tối nay Kim Kim đến đón tôi tan làm."
Triệu Linh: "....."
–
Hạ Túy An đến đón Mục Diên Nghi, nhưng còn chưa đến giờ tan làm. Lễ tân Tiểu Hứa thấy cậu đến thì nháy mắt lia lịa, còn dúi cho cậu cả đống đồ ăn vặt rồi mới bấm thang máy cho vào.
Trong văn phòng, điều hòa được chỉnh vừa đủ mát. Mục Diên Nghi vẫn đang làm việc, Hạ Túy An ngồi đợi một lát liền lại mon men tới gần.
Mục Diên Nghi đưa tay ôm cậu vào lòng. Dù cậu có làm phiền cũng không hề thấy khó chịu, trái lại còn cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cậu.
"Tóc lại dài rồi."
Hạ Túy An nằm trong lòng anh chơi game, quân cờ trên màn hình nhảy qua nhảy lại, chỉ lơ là chút là màn hình tối om.
Cậu ngáp một cái: "Chồng cắt tóc cho em nha."
"Được."
–
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng của Hạ Túy An.
Đúng hôm ấy lại đổ mưa, không lớn nhưng chẳng có dấu hiệu dừng. Sáng sớm, Mục Diên Nghi đã gọi cậu dậy để đi báo danh.
Dù trời mưa, trước cổng trường đại học vẫn đông đúc, xe của phụ huynh đỗ đầy kín cả con đường.
Một đôi chân dài, thẳng tắp bước ra từ chiếc xe thương vụ màu đen. Người đàn ông mặc vest, mặt mày lạnh lùng, là người đầu tiên xuống xe, rồi chìa tay về phía bên trong.
Một bàn tay trắng nõn đặt vào, chàng thiếu niên với gương mặt tinh xảo ló đầu ra, thuận tay nắm lấy rồi nhảy xuống xe.
Hạ Túy An hôm nay dậy sớm, vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Ăn xong chiếc bánh bao nấm thơm lừng, lại càng thêm ngái ngủ, ngáp một cái thật dài.
Trường đại học tài chính này có bề dày lịch sử, nền tảng học thuật vững chắc. Ngoài cổng đậu đầy xe sang, những người quen nhau đi ngang qua hai người đều không nhịn được liếc nhìn vài lần.
Nhưng Mục Diên Nghi và Hạ Túy An lại nổi bật hơn cả những chiếc xe kia. Gần đây chương trình truyền hình thực tế họ tham gia vừa mới kết thúc, từng tạo nên cơn sốt, hai tháng sau vẫn còn người nhận ra họ.
Lúc này Hạ Túy An mới phát hiện ra ánh nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút rồi đội mũ áo hoodie lên, đúng là có dáng vẻ đại minh tinh thật.
Mục Diên Nghi bật cười, dắt tay cậu đi về phía ký túc xá.
Hạ Túy An vốn học bán trú, nhưng Mục Diên Nghi sợ cậu buồn ngủ vào buổi trưa, nên vẫn đóng tiền ký túc, để cậu có thể nghỉ ngơi khi không có tiết.
Hai người không đến sớm, khi bước vào phòng thì đã có hai người bạn cùng phòng đến trước, trải xong giường chiếu. Một người trong số đó da ngăm khỏe khoắn, mặt chữ điền, trông rất chững chạc, nhìn thấy Hạ Túy An thì ngạc nhiên, vài giây sau đã chủ động chào hỏi: "Cậu cũng là tân sinh viên khoa Tài chính à? Tớ là Trang Nghiêm, lúc nãy có thấy trong group bảo có người rất đẹp trai đến báo danh, chắc là cậu rồi!"
Nói rồi lại nhìn sang Mục Diên Nghi đứng cạnh, cười nói: "Anh cậu cũng đẹp trai quá. Tớ cũng được anh trai đưa đến, trùng hợp ghê."
Bị hiểu lầm là anh trai đã không phải lần đầu, nhưng lần này Mục Diên Nghi lại cảm thấy cho cậu ở ký túc xá là quyết định sai lầm. Nếu muốn nghỉ trưa, chẳng bằng thuê luôn một căn hộ gần trường.