Làm thủ tục nhập ký túc xá xong, Mục Diên Nghi dẫn Hạ Túy An đi dọc theo con đường nhỏ trong trường. Trên đường có không ít vũng nước đọng lại sau cơn mưa, Hạ Túy An bước từng bước lên đó, nước bắn tung tóe làm bẩn cả đôi giày da của Mục Diên Nghi.
Cậu nhớ đến dáng vẻ lúc nãy khi ông chủ bước lên trước giới thiệu bản thân, bỗng thấy buồn cười, khóe miệng vô thức cong lên thành một nụ cười nhỏ.
Mục Diên Nghi để ý thấy, nghiêng đầu hỏi: "Cười gì thế?"
"Không thể nói cho anh biết." Hạ Túy An bật cười không rõ nguyên do, đưa tay hứng những giọt mưa nhỏ tí tách rơi từ mép dù, nụ cười nơi khóe môi rõ ràng cho thấy tâm trạng cậu đang rất tốt.
Hôm nay là ngày nhập học của sinh viên mới, người qua lại không ít, phần lớn là tân sinh viên mang ô, kéo hành lý, đi cùng cha mẹ. Hạ Túy An nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi: "Lúc trước, ngày nhập học của anh cũng như vậy sao?"
Mục Diên Nghi hỏi lại: "Như thế nào?"
"Lôi kéo nhiều hành lý, rồi còn có ba mẹ đưa đến trường nữa."
"Không có." Mục Diên Nghi hồi tưởng lại đoạn ký ức đã hơi xa xôi ấy: "Lúc anh vào đại học, ba mẹ đang khởi nghiệp, rất ít khi về nhà. Đến tận khi anh tốt nghiệp, họ mới biết anh đậu một trường không tệ."
Hạ Túy An nghe anh kể, cũng không định hỏi sâu thêm, chỉ đùa: "Nếu em gặp anh sớm hơn, nhất định sẽ đưa anh đi nhập học."
Cậu nói ra dáng người lớn lắm, Mục Diên Nghi bật cười: "Lúc đó em còn đang học tiểu học."
Gì cơ?
Hạ Túy An trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bộ dạng của cậu như thế khiến Mục Diên Nghi càng cười rõ ràng hơn, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút trống rỗng nhè nhẹ.
Anh vốn không phải người sợ hãi thời gian, với anh, thời gian giống như dòng nước chảy qua khe suối, hợp thành sông lớn, để lại dấu vết sau năm tháng bào mòn. Không thể thay đổi, nhưng đủ để khuấy động những đợt sóng sâu xa.
Chỉ là người bên cạnh anh lại là Hạ Túy An, một khối ngọc đẹp đẽ nhưng chưa được mài giũa. Anh yêu cậu bởi sự nguyên sơ trời sinh ấy, yêu cậu ở nét hồn nhiên, sinh động, và cũng bởi vậy mà đôi lúc, vào những đêm khuya tĩnh lặng, anh không tránh khỏi cảm xúc dâng trào nơi đáy lòng.
Nếu như dấu vết của thời gian không thể xóa nhòa, vậy thì trong quãng đời hữu hạn này, anh sẽ cùng Hạ Túy An đi qua từng đoạn đường quan trọng nhất của cuộc đời.
Hạ Túy An phải mất một lúc mới phản ứng lại, hình như chuyện đúng là như vậy thật. Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy may mắn vì gặp được Mục Diên Nghi khi mình mười chín tuổi, chứ nghĩ sao cũng không tưởng tượng được cảnh Mục Diên Nghi dắt một đứa nhóc chín tuổi về nhà.
Dù sao thì... Cậu cũng sẽ chẳng thể gặp được một ông chủ nào dễ dụ như Mục Diên Nghi nữa đâu.
Cơn mưa bắt đầu có dấu hiệu tạnh dần, Hạ Túy An cảm thấy thời tiết oi bức, liền lôi kéo ông chủ nói mấy câu chuyện phiếm mà cậu nghe được từ dì giúp việc.
Chuyện gì cậu cũng có thể nói vài câu: nhà hàng xóm lại cãi nhau, nửa đêm chị vợ ôm chó lao ra ngoài rồi sập cửa bỏ đi; hay chuyện cậu đặt hàng mua đồ online, không cẩn thận gửi về địa chỉ cũ, khiến anh shipper phải gọi điện hỏi khi nào tới lấy...
Chủ đề thì nhảy loạn lên, Mục Diên Nghi yên lặng lắng nghe, rồi lại nghe thấy cậu bé nhà mình nói: "Hôm qua kênh ẩm thực có làm món bò sốt vang, em cũng muốn ăn, nhưng dì bảo phải dùng rượu vang thật ngon thì thịt mới mềm ngon được."
Mục Diên Nghi không uống rượu, nhưng bình thường cũng được đối tác làm ăn tặng vài chai. Nghe cậu nói muốn loại ngon, anh liền nhớ đến một người bạn: "Anh có người bạn mở xưởng rượu ở nước ngoài, đợi kỳ nghỉ anh dẫn em đến chọn một chai Romanée-Conti."
"Romanée-Conti là gì vậy?"
"Là rượu vang rất ngon, dùng để nấu bò sốt vang thì tuyệt vời."
"Em lấy hai chai được không?"
"Được."
Hai người nghiêm túc bàn bạc chuyện dùng loại rượu mấy chục vạn một chai để nấu ăn, Hạ Túy An chẳng hiểu mấy về rượu vang, chỉ nghĩ nếu thật sự đắt vậy, cậu có thể giữ lại chai còn dư mang lên mạng bán, mấy nghìn tệ cũng đủ góp vào quỹ riêng của cậu rồi.
Hai bên đường của trường được trồng cây xanh rợp mát, mưa thấm ướt lá cây, xen lẫn hương cỏ tươi mát. Hạ Túy An than mệt, lúc này mới phát hiện cây dù màu đen đã nghiêng về phía mình, làm ướt gần hết vai áo Mục Diên Nghi.
Cậu len lén nghiêng người về phía anh, từng bước từng bước dịch lại gần, đến khi cả hai người đều đứng gọn trong phạm vi cây dù mới yên tâm.
Cậu làm rất khẽ, nhưng Mục Diên Nghi vẫn để ý thấy hành động nhỏ ấy, không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy vai cậu bé vào lòng.
Xuân xanh nhạt nhòa, năm sau rạng rỡ. Anh và Hạ Túy An còn rất nhiều thời gian phía trước.
_
Xuân qua thu đến, hai bên đường ở thành phố S rải đầy lá ngân hạnh vàng rực. Một tòa nhà học ở rìa trung tâm đại học Tài chính vừa mới tan tiết học, sinh viên lần lượt từ cửa lớn bước ra. Trong đó, có một người làn da trắng hơn hẳn những người xung quanh, từ xa đã thấy rõ ngũ quan và đường nét nổi bật.
Hạ Túy An tham gia chương trình hẹn hò đó đã ba năm trước. Cơn sốt từ chương trình đến nhanh mà tan cũng nhanh, cậu chỉ gây được chút xôn xao vào lúc mới nhập học, đến nay đã gần như không ai còn nhận ra cậu nữa.
Đây là tiết học cuối cùng trong ngày, Hạ Túy An lấy điện thoại ra, chuẩn bị làm một cuộc kiểm tra bất ngờ cho ông chủ nhà mình.
Mục Diên Nghi tuần trước đã đi công tác Bắc Mỹ. Hôm anh đi, sáng sớm trời còn mưa, tối hôm trước còn có bão lớn. Hạ Túy An không ngủ được, ôm lấy anh nằm nghe tiếng tim anh đập, ngoài trời thỉnh thoảng lại sấm vang chớp giật, chiếu sáng cả căn phòng.
Những lúc ấy, Mục Diên Nghi sẽ ôm cậu chặt hơn, bàn tay ấm áp đan vào tay cậu: "Anh ở đây rồi, Kim Kim đừng sợ."
Cơ thể đang căng thẳng của Hạ Túy An dần dần thả lỏng, miệng còn lí nhí: "Ai sợ đâu."
"Là anh sợ."
"Vậy để em bảo vệ anh."
Những lời như thế không hiếm trong những ngày mưa gió của họ. Hạ Túy An thường nói chuyện với anh đến tận lúc trời sáng mới chịu ngủ, dẫn đến sáng hôm sau khi Mục Diên Nghi sắp ra sân bay thì cậu lại buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Mùi hương quen thuộc len vào mũi, Hạ Túy An cảm giác được Mục Diên Nghi hôn lên chóp mũi mình, dặn dò cậu ở nhà phải nghe lời dì, muốn ăn gì thì cứ nói, nếu trễ học thì gọi trợ lý Đường đến đón, còn nữa... phải nhớ anh.
Cứ như người cha sắp xa nhà dặn dò con trai. Hạ Túy An giơ chân đá vào giữa hai chân anh, dùng hành động nhắc nhở rằng mình không phải con nít.
Hơn nữa...
Cậu mở mắt, miệng lẩm bẩm sẽ nhớ anh, chân lại cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng và độ cứng nơi anh: "Anh đi bao lâu?"
"Một tuần, hoặc hơn. Anh sẽ cố về sớm." Mục Diên Nghi nắm lấy chân cậu đang làm loạn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên nốt ruồi ở mắt cá chân.
"Ừm." Hạ Túy An bị nhột, né tránh: "Vậy anh phải nhanh về nha, không được thích người khác."
"Làm gì có ai khác? Không thích ai hết, chỉ thích Kim Kim thôi."
"Ai biết được, nhỡ đâu mang về từ nước ngoài mấy cô gọi là Ngân Ngân, Đồng Đồng thì sao."
Mục Diên Nghi nghe cậu nói linh tinh thì cười không dứt, nói chắc là cậu còn chưa tỉnh ngủ: "Hay Kim Kim đi với anh, vậy thì khỏi lo anh sẽ tìm ai đó khác như Ngân Ngân hay Đồng Đồng."
"Không đi đâu, em còn phải học." Hạ Túy An từ chối rất dứt khoát. Sau vài lần theo Mục Diên Nghi đi công tác, cậu chẳng còn muốn đi nữa, nhất là ra nước ngoài. Lần trước nghỉ đông đi cùng anh đến một thành phố nước ngoài toàn kênh rạch, cậu nghe không hiểu tiếng bản địa, người ở đó lại có mùi cơ thể khiến cậu không chịu nổi, Mục Diên Nghi thì bận xã giao, cậu một mình ở nơi xa lạ, chán đến chết.
Mục Diên Nghi càng thấy buồn cười: "Là chính em không muốn đi mà."
Hạ Túy An không nghĩ ra được lý do cãi lại, chỉ cười hì hì rồi nhào tới ôm hôn anh một cái rõ kêu: "Anh mau đi đi, nhớ phải nhớ em nha."
"Còn phải mang quà về cho em nữa đó."
"Ừ."
Mùa thu thời tiết thay đổi thất thường, mấy ngày trước còn không lạnh, hôm nay lại đột ngột giảm nhiệt. Hạ Túy An nhìn theo con sâu róm bò qua chân mình, cúi xuống nhặt một chiếc lá vàng rơi phủ lên người nó.
Tính ra hôm nay là tròn một tuần kể từ khi Mục Diên Nghi đi công tác. Là bạn trai, là người yêu nhỏ và là bạn đời hợp pháp của anh, Hạ Túy An cảm thấy mình có quyền thực hiện một cuộc kiểm tra video đột xuất.
Vừa định gọi thì cậu bị ai đó chặn lại. Người đó cao hơn cậu hẳn, cười tươi sáng, nói mình là sinh viên chuyển trường, hôm nay ngồi cùng lớp với cậu.
Anh ta nói rất nhiều, Hạ Túy An nghe một lúc mới nhận ra là đối phương đang xin thông tin liên lạc.
Bị bắt chuyện thế này, Hạ Túy An chưa gặp nhiều. Từ lúc nhập học, Mục Diên Nghi thường đến tận cổng trường đón cậu, nếu bận sẽ bảo trợ lý Đường đến, lâu dần thân phận của cậu cũng bị thêu dệt thành nhiều phiên bản khác nhau.
Nào là con trai nhà giàu liên hôn với giới tài phiệt, hoặc là tình nhân của ông trùm tài chính, cũng có người nhớ ra cậu từng tham gia một chương trình hẹn hò, rồi không hiểu ai đồn rằng cậu đã bị đại gia đá và ly hôn... Tóm lại là đủ loại tin đồn khiến những ai định tiếp cận đều chùn bước.
Giờ có người dám đứng trước mặt cậu xin phương thức liên lạc, Hạ Túy An nhét chiếc lá ngân hạnh vừa nhặt vào túi, lắc đầu từ chối, rồi bấm gọi cho Mục Diên Nghi.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên không xa, Hạ Túy An ngẩng đầu, mới phát hiện người vừa nói mấy hôm nữa mới về giờ đang đứng cạnh một chiếc Rolls-Royce Phantom, cả người và xe đều nổi bật ngay trước cổng trường.
Cậu sững người trong hai giây, sau đó chạy nhẹ nhàng đến trước mặt Mục Diên Nghi, nghiêng đầu hỏi: "Không phải anh nói còn mấy hôm nữa mới về sao?"
"Ừ." Mục Diên Nghi cúi đầu hôn lên cậu, cởi áo khoác của mình khoác lên cho Hạ Túy An: "Tối mai có bão."
Hạ Túy An mặc áo của ông chủ rồi chui vào hàng ghế sau, nghe Mục Diên Nghi hỏi với vẻ bình thường: "Lúc nãy là bạn mới quen à?"
"Không phải, em không biết anh ta." Hạ Túy An vươn người hôn lên yết hầu của anh: "Anh mang gì về cho em vậy?"
"Không mang gì cả. Nhưng mấy hôm trước anh đã mua một biệt thự bên kia, mùa đông ở đó ấm hơn ở đây, ban ngày dài hơn, đêm có sao rất sáng. Đó là món quà tặng Kim Kim."
Nghe là biết rất đắt tiền. Hạ Túy An vốn sợ lạnh, thầm nghĩ ông chủ thật hiểu mình, sau đó cười hớn hở tuyên bố: "Tuyệt quá, kỳ nghỉ đông năm nay em cho phép anh đi trốn rét cùng em."
Mục Diên Nghi chỉ mỉm cười, đưa tay nhéo má cậu bé, quay đầu đi, ánh mắt mang theo ý cười thầm lặng.
Bốn năm trước, anh đã nhìn thấy một đôi mắt đẹp trong cơn đông giá rét, lần đầu tiên nảy ra suy nghĩ muốn mang người về nhà. May mắn thay, Hạ Túy An bằng lòng cùng anh về.
Từ đó, ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao, vầng trăng của anh dừng lại bên cạnh anh, năm này qua năm khác.
— Hết chính văn —