1
Tô Phù Tang đưa chén rượu độc lên môi ta:
“Tô Yêu Nhi, uống đi thôi.”
“Nể tình tỷ muội, ta giữ cho ngươi một t.h.i t.h.ể toàn vẹn. Lát nữa xuống Âm Tào Địa Phủ, cũng đừng trách ta tuyệt tình.”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bốn phía tĩnh lặng không một âm thanh.
Đừng nói là một chén rượu độc, cho dù Tô Phù Tang có lăng trì ta ngay tại chỗ, cũng chẳng gọi nổi một ai đến.
Ngôi ni am này là nơi phi tần cũ của tiên đế ở lại, canh phòng nghiêm ngặt.
Nhưng Tô Phù Tang dựa vào gương mặt giống hệt ta, cứ như chốn không người mà ung dung tiến vào thiền phòng.
Dù nơi này đêm đêm vang vọng tiếng hoan ái, trụ trì cũng chưa từng can thiệp, những kẻ khác lại càng tránh né như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Tô Phù Tang liếc nhìn xung quanh, yếm uyên ương đỏ rơi vãi khắp đất, những bức xuân cung họa thêu đầy trên bình phong, và mùi hương hoa thạch nam phảng phất trong không khí, tất cả đều tố cáo rõ ràng chuyện đã xảy ra nơi này.
Nàng ta kiêu căng lấy quạt che mắt, nói bằng giọng chán ghét:
“Phụ thân c.h.ế.t, con kế vị, chùa chiền biến thành nơi d.â.m lạc, sao ta lại có một đứa muội đê tiện như ngươi?”
Ta tiện tay nhặt lấy một chiếc chuông nhỏ, cảm nhận nhịp rung khe khẽ như mạch đập, mỉm cười:
“Vậy thì sao? Ít ra còn hơn phải chôn cùng tiên đế.”
Lúc ta bị Tô gia đưa vào cung, tiên đế đã bảy mươi tuổi.
Đôi mắt già nua của ông ta nhìn chằm chằm vào ta:
“Thật trẻ trung, gương mặt này sờ lên cứ như dương chi bạch ngọc.”
Ta nhìn những vết đồi mồi chằng chịt trên tay ông ta, cố nén buồn nôn, cúi đầu dựa vào đầu gối ông ta, cười quyến rũ.
Tiên đế cũng cười:
“Mỹ nhân, có bằng lòng theo trẫm xuống địa cung, cùng nhau đến chốn cực lạc?”
“Đương nhiên là bằng lòng.”
Ta ngoan ngoãn đáp, khóe mắt liếc nhìn Dực Vương đang đứng bên cạnh.
Vì để sống, ta chỉ đành câu dẫn hắn.
Tiêu Minh Dực không từ chối, vui vẻ đón nhận.
Sau khi tiên đế băng hà, Dực Vương đăng cơ.
Những phi tần khác xinh đẹp như hoa đều bị đóng đinh sống trong quan tài, vùi mình trong hoàng lăng.
Ta may mắn thoát c.h.ế.t, xuống tóc đi tu.
Tưởng rằng từ đây sẽ sống yên ổn.
Nhưng Tiêu Minh Dực như một nam quỷ, lui tới không dứt.
Dường như trong lòng hắn, mạng của ta là hắn ban cho, vậy nên dùng thân này để trả hắn trên giường cũng là lẽ đương nhiên.
Ta nhẫn nhịn tám năm, đổi lấy một bộ cát phục quý phi.
Ta cất kỹ nó trong tủ, không nỡ mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho đến khi Tô Phù Tang lục soát được, lập tức khoác lên người.
Nàng ta nhìn gương đồng, trong mắt tràn đầy đắc ý:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Bộ y phục này chẳng phải hợp với ta hơn sao?”
“Còn ngươi, thân tiện mệnh hèn, ta ban cho ngươi một bộ y phục cũ làm áo liệm, thế là cho ngươi vinh hạnh lớn lắm rồi.”
Ánh đèn lay động khiến khuôn mặt ta có phần mờ ảo:
“Tô Phù Tang, ngươi đến đây, phụ mẫu có biết không?”
Tô Phù Tang sững lại, rồi phá lên cười:
“Tâm ngươi như gương sáng, cần gì hỏi để tự chuốc nhục?”
“Nói thật cho ngươi biết, độc dược này là phụ thân bỏ tiền mua, còn rượu độc là mẫu thân đích thân điều chế, vừa uống vào là c.h.ế.t.”
Nàng ta nghiến răng, đưa tay điểm lên giữa trán ta:
“Uống đi. Dù gì ngươi cũng là nghiệt nữ Tô gia, sớm nên c.h.ế.t rồi!”
2
Tô giá chín đời tẩy nữ.
Hễ trong nhà có nữ hài chào đời, đều phải do mẫu thân đích thân dìm c.h.ế.t, rồi phụ thân tụng kinh siêu độ.
Giếng nước ở hậu viện là nơi vô số hồn nhi nữ chìm nổi.
Từ đường trong tộc thì khói nhang đời đời không dứt.
Đạo sĩ nói: đời thứ mười của Tô gia sẽ sinh ra một đôi long phượng thai, chỉ cần hoàn thành lễ tẩy nữ lần thứ mười, thì coi như công đức viên mãn.
Nam hài ấy, sẽ đưa Tô gia lên đỉnh cao chưa từng có.
Mẫu thân ta, lần đầu mang thai đã là song thai.
Lúc mang thai chúng ta, bà từng có một thời gian ngạo mạn tột bậc.
Là tân nương mới, bà không cần chịu khổ, có thể ngang ngược trong Tô gia.
Đến cả phụ thân cũng nịnh bợ, không những đuổi hết tiểu thiếp, còn ngày ngày ở nhà chờ đợi đứa con trai quý giá ấy chào đời.
Ngày sinh nở, ngoài phòng sinh sương đỏ rực như lửa, ráng mây rực rỡ, như có chân long giáng thế.
Mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi.
Cho đến khi mẫu thân ta sinh ra một đôi nữ hài.
Phụ thân nổi trận lôi đình, lập tức ném bát canh gà hầm chuẩn bị cho mẫu thân, quát nạt dàn nhạc rời khỏi.
Ông cầm sợi dây thừng, gào lên muốn siết cổ còn gái.
Càng sụp đổ hơn là mẫu thân.
Bà bất chấp m.á.u me đầy người, níu áo bà đỡ, gào khóc đòi m.ổ b.ụ.n.g lấy đứa con trai còn giấu bên trong ra!
Giữa cảnh hỗn loạn, ta và Tô Phù Tang bị ném dưới đất không những không khóc mà cười khanh khách.
Phụ thân nghe xong rợn tóc gáy, liền mời đạo sĩ đến xem.