Chu Lâu Thịnh Phóng Xuân Hải Đường

Chương 2



Đạo sĩ vuốt áo, thong thả nói: 

 

“Tâm tẩy nữ của Tô gia chưa đủ thành, nên trời mới trừng phạt, long hóa phượng.”

 

“Giờ chỉ còn cách xem kỹ xem hai đứa trẻ này, ai mới thật là đứa con trai trời định.”

 

Phụ thân nhíu mày, muốn quát mắng đạo sĩ nói nhảm, nhưng lại không dám mở miệng mắng tổ tiên chín đời bị lừa là đồ ngốc.

 

Mẫu thân thì từ trên giường sinh ngồi dậy, không chút do dự chỉ vào ta:

 

“Con bé này tóc nhiều, tiếng nhỏ, nhìn đã biết là nữ thai!”

 

“Dìm c.h.ế.t nó đi!”

 

Một câu ấy, chia cách vận mệnh giữa ta và Tô Phù Tang.

 

Để chắc chắn, ta chưa bị g.i.ế.t ngay.

 

Mà bị mẫu thân giam ở hậu viện, đặt tên là Tô Yêu Nhi, không ghi vào gia phả, không cho gặp người ngoài, nhiệm vụ duy nhất là sớm c.h.ế.t yểu.

 

Tô Phù Tang thì trở thành “độc nữ Tô gia”, từ nhỏ bị mẫu thân nuôi dạy như con trai, đưa đi học đường, luyện cưỡi b.ắ.n ở trường ngựa, dần dần lớn lên phong tư tuấn tú, thật sự khác hẳn nữ nhân nơi nội trạch.

 

Lâu dần, đến cả người phụ thân không mấy khi về nhà cũng có thể dễ dàng nhận ra ai là Tô Phù Tang, ai là Tô Yêu Nhi.

 

Mẫu thân lại càng đắc ý: 

 

“Hiểu con không ai bằng mẫu thân, ta biết ngay con tiện nhân Tô Yêu Nhi kia là nghiệt nữ!”

 

Chỉ tiếc, dù ta ăn cơm thừa, uống sương sớm, bệnh vặt không ngừng, nhưng mãi vẫn không c.h.ế.t.

 

Ta còn sống một ngày, thì sự nghi ngờ về việc mẫu thân có nhìn nhầm người hay không, sẽ chẳng thể dứt.

 

Cho nên, khi tiên đế ra lệnh Tô gia tiến cống tài nữ, mẫu thân gần như không đợi được mà lập tức gả ta thay.

 

Trước lúc đi, mẫu thân lần đầu tiên cười với ta: 

 

“Yêu Nhi, ngoan ngoãn đi đi, đừng để lộ sơ hở.”

 

“Ở địa cung nhớ phù hộ cho tỷ tỷ, để tỷ tỷ được vinh hiển, để Tô gia giàu sang phú quý.”

 

Thứ duy nhất ta mang theo từ Tô gia, là nha hoàn thân cận của ta, Tiểu Huệ.

 

Ta nhìn chén rượu độc, lại nhìn nàng: 

 

“Tiểu Huệ, ngay cả ngươi cũng không chịu giúp ta sao?”

 

Tiểu Huệ nghiêng đầu, nép sau lưng Tô Phù Tang: 

 

“Còn phải hỏi sao? Nếu không phải vì Đại tiểu thư, ta đâu thèm hầu hạ loại nghiệt nữ như ngươi!”

 

Ta bất lực dang tay, bưng chén rượu độc: 

 

“Tỷ tỷ, đường phía trước mịt mờ không rõ, mong rằng ngươi đừng hối hận.”

 

Dứt lời, ta uống cạn, ngã xuống đất.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tô Phù Tang nhìn ta, ánh mắt đầy phức tạp: 

 

“Tiểu Huệ, kéo nó ra sau núi cho sói ăn, nhớ hủy thi diệt tích.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là nàng không biết, ý thức của ta không tiêu tan, mà hóa thành một đôi mắt, ngày đêm dõi theo nàng...

 

3

 

Hôm sau, Tô Phù Tang khoác lên bộ lễ phục quý phi, đến chính đường của chùa, chờ phượng liễn đến đón vào cung.

 

Để đưa ta hồi cung, Tiêu Minh Dật tuyên bố với bên ngoài rằng ta là cung nữ được tiên đế ban thưởng cho hắn, rời cung chẳng qua là để cầu phúc cho quốc gia.

 

Bên ngoài chùa, ngoài đám dân chúng vây xem, còn có rất nhiều người Tô gia. 

 

Nam nhân Tô gia gần như xuất động toàn bộ, tranh nhau để chiêm ngưỡng vinh quang của quý phi. 

 

Nữ nhân Tô gia thì chỉ có lác đác vài người đủ tư cách được tham dự loại thịnh hội này.

 

Chỉ nhìn một cái, ta đã thấy mẫu thân.

 

Bà khiêm tốn đi sau phụ thân, nhưng lại đứng phía trước đám nữ quyến, mặt đỏ bừng vì kích động.

 

“Sau này xem còn ai dám nói chuyện ‘tẩy nữ’ là mê tín hoang đường nữa!”

 

“Quả nhiên ta đã sinh ra đứa con rạng rỡ nhất Tô gia!”

 

Ta lại tìm kiếm bóng dáng của tổ mẫu, tìm mãi, vẫn không thấy đâu. 

 

Ta sống sót được đến hôm nay, đều là nhờ sự chăm sóc của bà.

 

Bà là một người già hiền hậu, lúc nào cũng ôn hòa với tất cả mọi người. 

 

Nhưng người tốt thì chẳng có kết cục tốt.

 

Bà gả vào Tô gia, phải chính tay dìm c.h.ế.t ba cô con gái, mới sinh được phụ thân ta.

 

Tổ mẫu không phải chưa từng phản kháng. 

 

Nhưng tộc lão Tô gia nói: nếu người mẫu thân không tự tay ra tay, linh hồn nữ nhi sẽ không cam lòng rời đi, đến lúc đó phải dùng kim châm lửa đốt mới hóa giải được oán niệm.

 

Mỗi khi nhắc đến chuyện cũ, bà đều lặng lẽ, chỉ có đuôi mắt giật giật, như thể có nỗi đau không cùng.

 

Trước khi mẫu thân sinh, tổ mẫu đã nhân lúc nam nhân trong nhà đi tế tổ, lén bảo mẫu thân trốn đi: 

 

“Con ngoan, mau chạy đi, chỗ vàng bạc này đủ cho ba mẫu tử sống nửa đời không lo.”

 

“Đừng để bọn họ bắt được, lại phải chịu nỗi đau tự tay dìm c.h.ế.t con gái!”

 

Nhưng mẫu thân không chạy. Bà nói: 

 

“Mẫu thân hồ đồ rồi! Con sắp sinh ra đứa con trai ưu tú nhất Tô gia, cả đời hưởng vinh hoa phú quý, sao con phải trốn?”

 

Khi mẫu thân sinh ra hai nữ hài, không ít nữ nhân nghi ngờ đạo sĩ, mà kịch liệt nhất chính là tổ mẫu và thẩm thẩm ta. 

 

Lúc ấy thẩm thẩm ta cũng đang mang thai, ai cũng bảo bụng tròn thế kia là tướng con gái, nên thẩm thẩm càng kiên quyết đứng về phía tổ mẫu, đuổi đạo sĩ ra khỏi Tô gia, không cho hại con gái thêm nữa.

 

Ngay lúc ấy, mẫu thân đã bán đứng tổ mẫu. 

 

Bà ta trừng mắt, chỉ vào mũi tổ mẫu mà mắng:

 

“Là bà xúi ta trốn, là bà tâm không thành, là bà khiến ta không hoàn thành việc tẩy nữ đời thứ mười, là bà khiến con trai ta hóa thành con gái!”

 

“Tất cả là do bà, không phải do ta!”