Chủ Mẫu Kế Nhiệm

Chương 10



 

Trước khi Lý Nhược Lan bị dìm xuống hồ, đã được chẩn ra hỷ mạch.

 

Hôm đó, Thẩm Thu Vũ thấy nàng ta lén lút nhét một thỏi vàng vào tay đại phu, nhưng không vạch trần, mà ngày hôm sau liền dẫn ta lên núi.

 

Nàng vén rèm kiệu, ngắm rừng cây xanh ngoài cửa sổ, khẽ lên tiếng:

 

“Lý Nhược Lan không thể m.a.n.g t.h.a.i nữa đâu. Để trả thù, ta đã bỏ t.h.u.ố.c tuyệt tự vào rượu của phụ thân con rồi.”

 

“Dù sao nàng ta cũng chẳng sống được bao lâu, loại t.h.u.ố.c bí truyền nàng ta dùng có kịch độc, chưa đầy một tháng nữa lục phủ ngũ tạng sẽ thối rữa mà c.h.ế.t.”

 

Thẩm Thu Vũ quay đầu nhìn ta hồi lâu, mỉm cười: “Nếu con muốn mạng của nàng ta, thì bây giờ chính là lúc thích hợp nhất.”

 

Ta gật đầu: “Nhờ có người, ta mới không manh động, chờ được thời cơ tốt nhất.”

 

Chiếc xe ngựa phía sau chở đầy quần áo và lương thực, đều là đồ Thẩm Thu Vũ gửi đến cho đám trẻ mồ côi ở am Miểu Âm.

 

Ta nheo mắt nhìn nàng: “Thật ra người không phải kẻ độc ác.”

 

Nàng lắc đầu: “Trước kia ta là đứa tàn nhẫn nhất nơi đó, không ai có thể giật được một chiếc bánh bao khỏi tay ta. Lần đầu tiên gặp mẫu thân con, lúc ấy ta đang đ.á.n.h nhau với đám trẻ khác chỉ vì một chiếc bánh.”

 

Ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, toàn thân nàng toát ra khí chất đoan trang, dịu dàng.

 

Thật khó tưởng tượng được nàng từng lăn lộn giành bánh với người khác.

 

Ta nhìn nàng đầy kinh ngạc, lại hỏi điều vẫn luôn thắc mắc:

 

“Vậy nên mẫu thân chọn người gả vào Hầu phủ làm kế thất, cũng là vì lý do ấy sao?”

 

Thẩm Thu Vũ đưa tay che môi bật cười.

 

“Chẳng phải thế thì khác gì đẩy các con vào hố lửa sao?

 

“Nhưng ta cũng làm được một chuyện tốt. Ta phát hiện trong am Miểu Âm có một ni cô lén bán trẻ mồ côi cho bọn buôn người, liền đi báo quan.”

 

“Kết quả là ta bị đ.á.n.h một trận rồi bị đuổi ra ngoài, lúc ấy lại gặp được mẫu thân con. Khi đó ni cô kia còn đang đứng sau lưng c.h.ử.i mắng ta, nói nếu không phải ta có thân phận tiểu thư con nhà quan, thì đã sớm bị bán vào thanh lâu rồi. Sau đó chính là mẫu thân con sai hạ nhân mang lệnh bài của Hầu phủ đến nha môn, ni cô kia mới bị tống vào ngục.”

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

“Ta rất ngưỡng mộ mẫu thân con — những chuyện với ta mà nói là khó như lên trời, thì với nàng ấy lại chỉ là một cái phất tay.”

 

“Khi ấy, mẫu thân con mỉm cười hỏi ta: nếu lấy phải một nam nhân không yêu thương mình, ta có còn ngưỡng mộ hay không?”

 

“Ta đáp: ta không cần tình yêu, chỉ cần quyền thế của vị trí chủ mẫu — vừa có thể báo thù cho mẫu thân ta, lại có thể sống một đời vinh hoa phú quý.”

 

“Nay trong cả nhà họ Thẩm, ai nấy đều phải nhìn sắc mặt ta mà sống, đích tỷ gặp ta như chuột thấy mèo, trong mắt ta bọn họ chẳng khác gì loài kiến hôi. Quả là phong thủy luân chuyển. Nếu không gặp được mẫu thân con, kiếp này ta nào có được ngày hôm nay.”

 

Ta mỉm cười: “Xem ra ta đã hiểu vì sao mẫu thân lại để người làm kế mẫu của chúng ta rồi.”

 

Thẩm Thu Vũ gả vào Hầu phủ, từ đầu đã nhắm đến vị trí chủ mẫu, từng bước từng bước cẩn trọng đứng vững chân nơi đây, tuyệt đối không để Lý Nhược Lan có chút cơ hội nào.

 

Tuy nàng tâm địa tàn nhẫn, nhưng trong lòng vẫn còn chút thiện lương, vẫn nhớ đến ân tình mẫu thân ta từng dành cho nàng, nên luôn đối xử tử tế với ta và Tống Nhuận An.

 

Còn về phụ thân ta — kẻ như vậy không xứng đáng được yêu thương. Trong mắt Thẩm Thu Vũ, ông ta chẳng qua chỉ là một tấm đá lót đường.

 

Chúng ta trở về phủ lúc chạng vạng, lúc ấy trong phủ đã hoàn toàn hỗn loạn.

 

Trong phòng chứa củi, phụ thân ta ôm ngực, m.á.u tươi không ngừng trào ra từ miệng, không thốt được nửa lời.

 

Lý Nhược Lan bị thị vệ đè chặt xuống đất, gào thét đến khản cả giọng:

 

“Vì sao ngươi không chịu tin ta? Ta và Từ Việt sớm đã giải trừ hôn ước, hoàn toàn không còn liên quan gì.”

 

“Ta yêu ngươi đến thế, thậm chí cam tâm tình nguyện làm ngoại thất không thể lộ diện của ngươi, ngươi vậy mà thật sự muốn lấy mạng ta?”

 

“Nếu đã như vậy, thì chúng ta cùng nhau xuống hoàng tuyền làm bạn đi!”

 

Khi ta và Thẩm Thu Vũ bước vào phòng chứa củi, liền nghe thấy tiếng cười điên dại của Lý Nhược Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta lạnh lùng cắt lời nàng ta:

 

“Ban đầu ngươi chẳng qua là nghe tin mẫu thân ta bệnh nặng, muốn quay về kinh thành để làm chủ mẫu Hầu phủ này mà thôi.”

 

Lý Nhược Lan rốt cuộc không diễn nữa.

 

“Thì sao chứ? Người sống trên đời, chẳng phải đều phải tính toán vì bản thân sao?” Nàng ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Vũ đang dùng khăn tay cầm m.á.u cho phụ thân ta: “Nàng ta gả vào Hầu phủ, chẳng phải cũng vì phú quý vinh hoa hay sao?”

 

Phụ thân ta nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thẩm Thu Vũ, chợt bừng tỉnh mọi chuyện.

 

Kẻ như ông ta, không đáng để ai thật lòng đối đãi.

 

Khóe mắt ông ta rướm máu, ánh nhìn cũng dần trở nên mơ hồ.

 

Ông ta nhìn ta, lại ngỡ rằng ta là mẫu thân.

 

“Ngọc Nương, thì ra trên đời này chỉ có mình nàng là thật lòng với ta. Trước kia đều là ta sai cả… Chúng ta xuống địa phủ làm lại từ đầu, được không?”

 

Ta cười lạnh.

 

“Phụ thân, người đừng diễn trò si tình ở đây nữa, mẫu thân sẽ không muốn gặp lại người đâu.”

 

Chẳng bao lâu sau, ông ta vì vết thương quá nặng mà hôn mê bất tỉnh.

 

Nửa tháng sau, phụ thân ta và Lý Nhược Lan cùng qua đời trong một ngày.

 

Hai kẻ đó dây dưa với nhau cả nửa đời người, có lẽ sẽ gặp lại nhau ở chốn địa ngục.

 

Sau tang lễ long trọng, Thẩm Thu Vũ cho người đuổi hết đám di nương, đưa con gái của Lý Nhược Lan về Giang Nam, Hầu phủ bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

 

Tống Nhuận An trên đường từ học đường trở về đã mua hai gói bánh.

 

Một gói là bánh hạt dẻ mà ta thích, gói còn lại là bánh giòn mà Thẩm Thu Vũ thường ăn.

 

Trên bếp nước trà đang sôi, ta lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp lên những cánh sen tàn ngoài cửa sổ, chậm rãi rót trà vào chén.

 

Thẩm Thu Vũ đưa cho ta một chiếc bánh hạt dẻ.

 

“Nghe nói đợi con hết tang kỳ, Thái tử điện hạ sẽ cưới con.”

 

“Ta vốn không có ý định gả vào hoàng gia, trước kia cố ý rơi xuống nước, nghĩ rằng như thế sẽ khiến hắn chán ghét.”

 

“Nhưng hắn chẳng những không chán ghét con, còn muốn cưới con.”

 

“Hắn nói với ta, hắn thích nữ tử biết tính toán. Nếu mẫu phi hắn cũng biết tính toán, đã chẳng c.h.ế.t t.h.ả.m nơi hậu cung.”

 

Ta nâng chén trà, khẽ hỏi nàng:

 

“Nhưng trên đời này thật sự có người thích nữ nhân có tâm cơ sao?”

 

Thẩm Thu Vũ gật đầu, mỉm cười đáp:

 

“Có chứ, mẫu thân con đấy.”

 

Ta mím môi nhìn nàng.

 

Nàng nhìn về phía Tống Nhuận An đang chăm chú viết chữ không xa, quay sang nói với ta:

 

“Phu tử bảo bài vở của An ca nhi làm rất tốt, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.”

 

“Cho dù không có phụ thân con, nhưng sau lưng con còn có đệ đệ, còn có chúng ta chống đỡ cho con.”

 

“Những ngày tháng tốt đẹp, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

 

Hết.