Chủ Mẫu Kế Nhiệm

Chương 9



 

Những năm nàng sống ở trang viện, nếu phụ thân thường xuyên tới thăm, thì những ngày tháng ấy của nàng đâu đến mức khốn cùng như vậy.

 

Những năm gần đây, phụ thân ta dường như đã quên sạch Lý Nhược Lan. Mấy vị quan muốn nịnh bợ ông đều dâng lên không ít ca cơ vũ cơ dung mạo kiều diễm, và tất cả đều được ông thu nạp vào Hầu phủ, nâng làm thiếp.

 

Thẩm Thu Vũ thì từ lâu đã nhìn thấu bản tính phụ thân — ngoài việc quản gia, nàng liền ăn chay niệm Phật, chẳng còn để tâm chuyện hậu viện. Trang phục luôn thanh đạm, cả tính tình cũng trở nên lạnh nhạt, dần dần xa cách phụ thân.

 

Nhưng Lý Nhược Lan thì không nhìn thấu được như thế.

 

Nàng dùng sạch bạc trong tay, đổi lấy loại bí d.ư.ợ.c có thể khiến dung nhan rạng rỡ như thuở ban đầu, quay lại bên cạnh phụ thân — lại một lần nữa trở thành người trong lòng ông.

 

Phụ thân ta như đã quên mất chuyện năm xưa tổ mẫu bị nàng làm cho tức đến phát bệnh, lại một lần nữa buông bỏ mọi giới hạn.

 

Hôm đó, khi nàng cãi nhau với Liễu di nương, thậm chí còn dùng trâm đ.â.m rách mặt đối phương.

 

Thẩm Thu Vũ xử phạt nàng, nhưng phụ thân lại lấy cớ rằng vết thương không nghiêm trọng, liền miễn cho nàng khỏi phạt quỳ ba ngày ở từ đường.

 

Thẩm Thu Vũ đứng trong sân, nhìn theo bóng lưng phụ thân dẫn Lý Nhược Lan rời khỏi từ đường, chỉ khẽ cười nhạt:

 

“Đến nước này mà vẫn còn tưởng vị thanh mai kia của ngươi là người vô tội… Chẳng lẽ phải đợi nàng ta g.i.ế.c người thật rồi mới chịu tin hay sao?”

 

Quả nhiên, đêm đó phủ ta xảy ra chuyện lớn.

 

Lúc Lý Nhược Lan dẫn theo một đám nha hoàn xông vào viện của ta, ta đang cùng Thẩm Thu Vũ đ.á.n.h cờ dưới ánh nến.

 

Ta đặt xuống một quân cờ, khẽ nghiêng đầu nhìn nàng ta, mỉm cười nói:

 

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Khiến Lý di nương phải phá vỡ quy củ, mang theo nhiều người xông vào thế này?”

 

Nàng ta lộ vẻ kinh hãi nhìn ta, rồi lại đảo mắt nhìn khắp nơi.

 

“Có người nhìn thấy… trong viện đại tiểu thư có nam nhân trèo vào…”

 

Thẩm Thu Vũ che môi cười nói: “Tối nay chỉ có ta đến chơi cờ với Ninh nhi, chẳng hay người của ngươi xem ta là nam nhân sao?”

 

Lý Nhược Lan đè nén vẻ hoảng loạn trong mắt, cố ra vẻ trấn định:

 

“Không chỉ người của ta nhìn thấy viện của đại tiểu thư có nam nhân, mà ngay cả Phúc Quý bên cạnh Hầu gia cũng nhìn thấy.

 

“Phúc Quý là tâm phúc của hầu gia, các ngươi không chối được đâu.”

 

“Đại tiểu thư làm loạn hậu viện, chủ mẫu lại bao che — các ngươi đúng là sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.”

 

Phụ thân ta bước vào giữa đêm, lạnh lùng nhìn ta.

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

“Đừng giấu nữa, giao nam nhân trong viện ngươi ra đây.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn ông, bình thản nói: “Phụ thân không tin nữ nhi sao?”

 

“Đã có người tận mắt nhìn thấy, ta không thể không tin.”

 

Phụ thân ta phẩy tay, đám gia nhân liền xông vào trong phòng và ngoài viện ta lục soát.

 

Bỗng nhiên, một tiểu đồng trong viện hét lớn:

 

“Ở đây có một nam nhân!”

 

Lý di nương liếc mắt nhìn ta một cái, rồi xoay người đi theo sau phụ thân ta ra ngoài, lại bị ta gọi giật lại.

 

“Chuyện này, đều là do ngươi bày ra đúng không?”

 

Nàng ta hạ giọng, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người chúng ta nghe thấy, nói:

 

“Ngươi cản đường con gái ta, vậy thì tất nhiên ngươi cũng phải biến mất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta bật cười: “Ngươi toan tính cho nữ nhi nhà mình đi con đường hiển hách thế nào, ta thật muốn nghe thử xem.”

 

Nàng ta nhướng mày, vẻ mặt đầy đắc ý: “Chẳng mấy chốc, ngươi sẽ chẳng cười nổi nữa đâu. Ngươi khiến ta phải sống khổ bao năm trời ngoài trang viện, giờ cũng nên đến lượt ngươi nếm thử rồi.”

 

Khóe môi ta nhếch cao hơn: “Nhưng ta lại thấy, một kẻ sống cô đơn trong trang viện ngần ấy năm, vụng trộm với nam nhân, lại giống hệt việc ngươi có thể làm.”

 

Dù có ngu ngốc mấy thì nàng ta cũng lập tức nhận ra có điều bất ổn, vội xoay người đi ra ngoài.

 

Giữa sân, có một nam nhân bị hai tên gia đinh đè xuống đất.

 

Một thau nước lạnh dội thẳng lên người, hắn lập tức tỉnh táo, gương mặt lem luốc cũng được rửa sạch.

 

Lý Nhược Lan vừa trông rõ mặt hắn, đồng tử liền co rút.

 

Nam nhân kia cũng nhìn thấy nàng ta, ánh mắt như thấy cứu tinh:

 

“Lan nhi, nàng mau bảo họ thả ta ra đi!”

 

Thần sắc Thẩm Thu Vũ đầy ngạc nhiên: “Sao vậy? Lý di nương quen người này sao?”

 

Lý Nhược Lan liên tục lắc đầu: “Không quen, không quen.”

 

Thẩm Thu Vũ khẽ gật đầu: “Phải rồi, người ta gọi ngươi thân mật đến thế, chỉ sợ không phải chỉ là ‘quen biết’ đơn giản vậy đâu.”

 

Khi ấy, trong lòng nam nhân rơi ra một chiếc yếm đỏ rực.

 

Sắc mặt Lý Nhược Lan tái nhợt, hoảng loạn lắc đầu:

 

“Lão gia, đây là có người hãm hại thiếp, có kẻ muốn hại c.h.ế.t thiếp…”

 

Phụ thân ta đã tức đến mức mặt mũi xám ngoét, không thèm nghe nàng ta giải thích một lời nào nữa.

 

“Lôi tiện nhân này đi trầm lồng heo cho ta!”

 

Lý Nhược Lan ngồi bệt xuống đất, nhìn theo bóng lưng phụ thân ta.

 

Bỗng như nghĩ thông điều gì, nàng ta quay đầu nhìn về phía ta.

 

“Là ngươi dẫn Từ Việt tới phải không? Ngươi muốn dồn ta vào chỗ c.h.ế.t!”

 

Ta cúi mắt nhìn nàng ta:

 

“Ta chỉ dùng lại chính thủ đoạn ngươi đã dùng để đối phó với ta mà thôi.”

 

Nam nhân trèo tường vào viện ta tên là Từ Việt, xuất thân từ một nhà buôn.

 

Lúc còn ở Giang Nam, Lý Nhược Lan từng có hôn ước với hắn. Về sau, khi nghe tin mẫu thân ta lâm trọng bệnh, nàng ta mượn cớ mắc bệnh nặng để hủy hôn với Từ Việt.

 

Sau khi Từ Việt tán gia bại sản, hắn trốn tới kinh thành để lánh nợ.

 

Vài ngày trước, hắn gặp lại Lý Nhược Lan vừa được đón từ trang viện trở về Hầu phủ.

 

Hôm đó, Lý Nhược Lan hấp tấp leo lên xe ngựa rời đi.

 

Sau đó, nàng ta bảo tâm phúc đi tìm một nam nhân để hủy hoại thanh danh của ta.

 

Chỉ là nàng ta không ngờ được, kẻ mà tâm phúc kia dẫn tới lại chính là Từ Việt.

 

Cũng không thể nói Lý Nhược Lan quá ngu dốt.

 

Trước khi c.h.ế.t, nàng ta cuối cùng cũng nhận ra — Tâm phúc đã ở bên nàng ta suốt sáu năm ngoài trang viện, thực ra… là người của ta.