Ta cứ tưởng Thẩm Thu Vũ bị sỉ nhục như thế hẳn sẽ tủi thân mà bật khóc.
Nào ngờ nàng chỉ thản nhiên vén khăn voan lên, rồi ngồi xuống bàn, cầm lấy bánh hỷ mà ăn.
Triệu ma ma là nha hoàn hồi môn theo nàng vào Hầu phủ, bà vội vàng lên tiếng:
“Sao tiểu thư có thể tự ý vén khăn? Như vậy là không may mắn! Nếu để Hầu gia thấy được thì biết làm sao đây?”
Thẩm Thu Vũ đưa chiếc bánh hạnh nhân đỏ trong tay cho ma ma, rồi rót cho mình một chén rượu.
“Hầu gia tối nay sẽ không quay lại đâu, ta còn cố ngồi đây nhịn đói cả đêm làm gì.”
Nàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ta đang lén nhìn sau cánh cửa sổ.
Nàng liền cầm một chiếc bánh chà là trên bàn, đưa về phía ta.
“Tiểu muội muội, có muốn ăn một cái không?”
Ta không còn chỗ nào trốn, đành bước ra, nhận lấy chiếc bánh, c.ắ.n từng miếng nhỏ.
Triệu ma ma quan sát ta một lúc, bỗng nói:
“Ta nhớ phu nhân trước có một đứa con gái chín tuổi và một bé trai ba tuổi, tiểu cô nương đây chắc là đại tiểu thư của Hầu phủ này?”
Ta nuốt miếng bánh trong miệng, nhỏ giọng nhắc: “Ma ma đã vào Hầu phủ thì nên tự xưng là nô tỳ.”
“Phải phải phải, nô tỳ!” Triệu ma ma vội vàng rót cho ta một chén trà, đưa tới tay, líu ríu nhận lỗi: “Nô tỳ xuất thân từ tiểu môn hộ, mong đại tiểu thư đừng trách tội.”
Thẩm Thu Vũ chống cằm nhìn ta, khẽ cười:
“Quả nhiên là tiểu thư được nuôi dạy trong danh môn khuê các, khác hẳn kiểu ngông cuồng ngang ngược như tỷ tỷ ta.”
Đó là lần đầu tiên ta gặp Thẩm Thu Vũ.
Trông nàng lúc ấy, dường như không hề độc ác như lời đồn.
Lần thứ hai ta gặp Thẩm Thu Vũ, nàng đang bị tổ mẫu phạt quỳ.
Thế nhưng nàng chẳng hề tỏ vẻ tức giận, quỳ đủ thời gian thì liền đứng dậy, phủi lớp bụi trên váy áo.
Bắt gặp ta vừa từ phòng tổ mẫu ra, nàng liền vẫy tay chào:
“Ninh tỷ nhi, con giúp ta xem thử, trên người ta có gì thất lễ mà khiến lão phu nhân nổi giận không?”
Ta liếc mắt nhìn cây trâm trên đầu nàng — kiểu dáng không hợp với lứa tuổi — rồi khẽ lắc đầu.
“Tổ mẫu muốn lấy uy, thì có lý do gì mà không thể phạt được.”
Nàng khẽ thở dài: “Thôi vậy, chỉ là phạt quỳ thôi mà, đâu phải chuyện gì lớn.”
Ta vốn quen tính kiệm lời, vậy mà lại mở miệng nhắc nàng:
“Tổ mẫu quen nắm quyền, nếu thấy người dễ điều khiển, bà sẽ không tìm cớ gây khó dễ nữa. Chỉ cần trên người không có sơ suất gì, là có thể ở lại Hầu phủ.”
“Chỉ tiếc là phụ thân con chán ghét ta, ta cũng chẳng biết mình có thể ở lại đây bao lâu.”
“Nếu vậy, người có thể thử lấy lòng tổ mẫu.”
“Ninh tỷ nhi thật sự chịu giúp ta sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta gật đầu: “Nếu người không thể ở lại, thì Lý Nhược Lan sẽ bước chân vào phủ.”
Thẩm Thu Vũ quả thật là người thông minh.
Chỉ một lời nhắc của ta, chẳng bao lâu sau nàng liền lấy được lòng tổ mẫu.
Vào thu, chứng đau đầu của tổ mẫu tái phát thường xuyên, uống bao nhiêu t.h.u.ố.c cũng không thấy thuyên giảm.
Thẩm Thu Vũ tốn không ít công sức dò hỏi, cuối cùng biết được ở thôn Tây ngoài thành có một lão lang trung bốc t.h.u.ố.c dạo có phương pháp bí truyền — chỉ cần xoa bóp huyệt đạo là có thể làm dịu cơn đau đầu.
Mời một nam nhân vào hậu viện để xoa bóp cho trưởng bối, nghĩ thôi cũng biết là việc không hợp quy củ.
Nàng liền dùng hết số bạc riêng vốn đã chẳng nhiều, lại sai Triệu ma ma đến canh trước cửa nhà lão lang trung kia mấy ngày liền, dây dưa năn nỉ, cuối cùng cũng lấy được bí quyết xoa bóp huyệt đạo kia.
Sau đó, khi tổ mẫu lại phát bệnh, nàng thử vận dụng phương pháp đó, kết quả cơn đau đầu quả nhiên dịu đi.
Từ đó về sau, tổ mẫu thường cho nàng vào viện hầu hạ bên cạnh.
Nàng quen nhẫn nhịn, tính tình lại ngoan ngoãn dịu dàng, chỉ sau một năm đã thật sự giành được sự tin tưởng của tổ mẫu.
Mỗi khi thân thể tổ mẫu không khỏe, bà cũng yên tâm giao luôn quyền quản sự trong phủ cho nàng.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Lý Nhược Lan nghe tin, cuối cùng cũng ngồi không yên, bèn đến tìm ta khơi chuyện.
Tối rằm nguyên tiêu, nhũ mẫu bế đệ đệ ta đi xem hoa đăng.
Ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào một bé gái độ chừng hai tuổi đang mặc áo hồ cừu đứng cách đó không xa.
Trong tay nó là chiếc đèn thỏ, chính là phụ thân ta vừa mới mua cho.
Ta vẫn còn nhớ rõ — năm ngoái phụ thân từng săn được mấy con hồ ly đỏ, sau đó làm thành khăn quàng cổ cho tổ mẫu.
Khăn choàng cổ của tổ mẫu, dường như có màu sắc giống hệt chiếc áo hồ cừu trên người bé gái kia.
Ta ngẩn ngơ nhìn, còn đang thất thần thì Lý Nhược Lan đã bước đến trước mặt.
Nàng ta có dung mạo yếu đuối, khác hẳn vẻ sắc sảo ẩn sau ánh mắt của Thẩm Thu Vũ.
Bên cạnh nàng là một phụ nhân trang phục lòe loẹt, ánh mắt sáng rực khi nhìn về phía ta.
“Ngươi là Ninh tỷ nhi phải không? Thật đáng thương, lại phải nhận một thứ nữ độc ác như vậy làm kế mẫu.”
Lý Nhược Lan nhỏ giọng ngăn cản: “Nó còn nhỏ, nói những lời này với nó làm gì?”
“Phu nhân, ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở thôi. Muội muội của ta, đôi tay từng nhuốm máu, người trong Thẩm phủ ai cũng biết rõ. Tiểu cô nương đây nên cẩn thận một chút mới phải.”
“Những điều ngươi nói là thật sao?” Lý Nhược Lan nhìn ta bằng ánh mắt đầy thương xót. “Vậy càng phải để tâm mới được.”
Lý Nhược Lan tỏ ra như một người tốt bụng tình cờ đi ngang qua, lên tiếng cảnh tỉnh ta.
Lần ấy là lần đầu nàng xuất hiện trước mặt ta — nhưng nàng lại tưởng ta không biết nàng là ai.
Thật ra, ta đã sớm nhận ra nàng rồi.
Nàng chính là người thanh mai trúc mã của phụ thân — gia đình từng sa sút, bị tịch biên tài sản.
Nàng vốn từng có hôn ước với phụ thân, nhưng cuối cùng ông lại bị tổ phụ tổ mẫu ép phải thành thân với mẫu thân — một thiên kim tiểu thư xuất thân thế gia.