Lý Nhược Lan không cam lòng làm thiếp, đã cắt đứt quan hệ với phụ thân ta, một mình đến Giang Nam nương nhờ cữu công.
Về sau nghe tin mẫu thân ta bệnh nặng, nàng ta lại quay về kinh thành, tình cờ gặp lại phụ thân trong một buổi yến tiệc thưởng hoa, chẳng bao lâu sau thì mang thai.
Người đầu tiên biết chuyện Lý Nhược Lan m.a.n.g t.h.a.i không phải là phụ thân — mà chính là mẫu thân ta.
Hôm ấy nàng ta chặn ngay trên đoạn đường mẫu thân từ chùa trở về, khóc như hoa lê đẫm mưa:
“Phu nhân, nay thiếp đã có thai, nếu người không dung nạp, vậy thì thiếp thật chẳng còn đường sống…”
Mẫu thân lúc ấy mới chợt hiểu ra, vì sao dạo gần đây phụ thân luôn đi sớm về muộn, chẳng đoái hoài gì đến bà.
Thế nhưng, những chuyện bẩn thỉu thế này, mẫu thân từ lâu đã không còn để tâm.
Bà đưa tay che miệng ho khan mấy tiếng, vết m.á.u đỏ tươi nhanh chóng loang ra trên chiếc khăn lụa trắng tinh.
Mẫu thân liếc mắt ra hiệu, phu xe lập tức vung roi, đ.á.n.h ngựa cho xe chạy tiếp.
Nếu hôm ấy Lý Nhược Lan không lăn kịp vào đống cỏ bên đường, e rằng đã bị vó ngựa giẫm gãy mấy cái xương sườn.
Sau ngày hôm đó, nàng ta chỉ dám trốn trong tiểu viện ở phía tây thành — nơi phụ thân an bài cho nàng — chẳng dám bước chân ra khỏi cửa.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Nàng ta cũng không còn nhắc đến chuyện được nạp vào phủ làm thiếp, chỉ nói rằng sợ mẫu thân ta sẽ g.i.ế.c nàng.
Vì chuyện đó, phụ thân đã trở mặt với mẫu thân.
Mẫu thân tự giễu:
“Ta và phụ thân con mấy năm nay tương kính như tân, đối đãi nhau khách khí, vốn còn chút luyến tiếc. Không ngờ đến lúc này mới nhìn rõ bản chất của ông ta, vậy sau này cũng chẳng còn gì để tiếc nữa.”
Khi ấy ta không hiểu hết lời mẫu thân nói, chỉ lặng lẽ cầm khăn tay lau nước mắt cho bà.
Đại phu từng bảo, bệnh của mẫu thân nếu điều dưỡng cẩn thận thì vẫn có thể sống thêm hai năm nữa.
Nhưng đến mùa đông năm sau, khi bệnh tình trở nặng, phụ thân lại bị Lý Nhược Lan sai người đến gọi, rời khỏi phòng bệnh của mẫu thân.
Tiểu đồng đến truyền tin quỳ gối ngoài sân, lớn tiếng gào rằng: Lý Nhược Lan thai lớn khó sinh, muốn gặp phụ thân lần cuối.
Kết quả, mẹ con Lý Nhược Lan bình an vô sự, còn mẫu thân ta thì không qua nổi mùa đông năm ấy.
Ta siết chặt con d.a.o găm giấu trong tay áo, ngẩng mặt lên, mỉm cười với Lý Nhược Lan:
“Phu nhân thật xinh đẹp, ta có một đóa hoa muốn tặng người.”
Lý Nhược Lan cong mắt cười, hơi cúi người xuống.
Nhưng ta vẫn chần chừ — ngay khoảnh khắc rút d.a.o ra khỏi tay áo, bàn tay nắm lấy chuôi d.a.o lại khẽ run lên.
Lý Nhược Lan dường như cũng cảm thấy có điều bất ổn, cúi mắt nhìn về phía ta.
Đúng lúc đó, ta bị một người kéo mạnh ra phía sau.
“Ôi chà, chẳng phải là đích tỷ đã gả cho tên tú tài nghèo sao?”
“Tỷ đến dây dưa với Ninh tỷ nhi của ta làm gì, chẳng lẽ muốn lợi dụng đấy à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta còn nhớ rõ ngày tỷ xuất giá, còn lớn tiếng nói phu quân tương lai sẽ đỗ tiến sĩ, chẳng cần dính dáng đến phủ Vinh Xương Hầu chúng ta. Thế mà dạo gần đây ta lại nghe nói, cả nhà phu quân tỷ còn phải dựa vào tiền hồi môn của tỷ mà sống qua ngày kia kìa.”
Ta sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Thu Vũ đang chắn trước mặt mình.
Nữ nhân đối diện tức đến toàn thân run rẩy, một lúc lâu mới rặn ra được mấy câu:
“Phu quân ta sớm muộn gì cũng sẽ đỗ đạt… Thẩm Thu Vũ, ngươi chẳng qua chỉ là kế thất, có gì mà đắc ý chứ!”
“Phải rồi, trước khi xuất giá, tỷ còn từng nhắc ta — rằng Hầu gia có nuôi một ả ngoại thất không thể lộ mặt…”
Ánh mắt Thẩm Thu Vũ khẽ lướt qua gương mặt Lý Nhược Lan, khóe môi nở nụ cười nhạt.
“Có điều khi ấy tỷ còn an ủi ta, nói rằng ả ngoại thất kia chẳng qua chỉ là hạng người thấp hèn không biết liêm sỉ, sớm muộn gì cũng khiến Hầu gia chán ghét mà thôi.”
Sắc mặt Lý Nhược Lan tái mét, chỉ có thể nghiến răng rời đi.
Phụ nhân đi cùng nàng ta vội vàng phân bua:
“Ta… ta không nói như vậy… Ta rõ ràng là nói ngươi…”
Nét cười trên khóe môi Thẩm Thu Vũ dần thu lại. Nàng giơ tay lên, tát thẳng một cái vang dội.
“Ai cho ngươi lá gan đó, dám mắng c.h.ử.i Hầu phu nhân phủ Vinh Xương hầu ngay giữa đường!”
Phụ nhân kia ôm mặt, trừng mắt kinh hãi nhìn nàng.
“Ngươi dám đ.á.n.h ta… Ngươi lại dám đánh… đ.á.n.h cả đích tỷ của mình…”
Nàng ta định phản kháng, nhưng đã bị hai bà tử giữ c.h.ặ.t t.a.y lại.
Thẩm Thu Vũ khẽ cười lạnh, lại vung thêm một bạt tai nữa. Nàng cúi sát xuống, ghé tai phụ nhân kia, cất giọng chỉ vừa đủ hai người nghe thấy:
“Ngay cả kế mẫu ta còn dám hại c.h.ế.t, thì sao lại không dám đ.á.n.h một đích nữ như ngươi?”
“Không thể nào… mẫu thân… là ngươi…”
Thẩm Thu Vũ đưa tay bịt miệng nàng ta lại, hạ giọng:
“Nếu không phải ta ra tay, thì sao lại trùng hợp đến vậy — kế mẫu c.h.ế.t đúng ngay đêm trước ngày ta xuất giá? Bà ta đã lấy cớ đó để đổ tiếng xấu lên đầu ta suốt bao năm, nếu ta không làm thật, chẳng phải sẽ uổng công cho bà ta đổ tiếng ác cho ta rồi sao!”
Lúc này phụ nhân kia mới thật sự sợ hãi, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Hai bà tử buông tay, nàng ta mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Thẩm Thu Vũ nắm tay ta, xoay người rời đi, bước đến một nơi vắng vẻ.
Nàng cúi mắt nhìn ta:
“Nếu không nắm chắc mười phần, thì đừng dễ dàng ra tay.”
Tay ta siết chặt chuôi dao, không lên tiếng.
Thẩm Thu Vũ liền ngồi xuống ghế đá cạnh ta, tự mình kể chuyện đời mình như thể đang nói với chính bản thân.
“Mẫu thân ta dung mạo xinh đẹp, là tiểu thiếp được phụ thân yêu thương nhất. Kế mẫu vì ghen ghét mà mua chuộc bà đỡ, khiến bà khó sinh, băng huyết mà c.h.ế.t.”