Ta cứ ngỡ Lý Nhược Lan sẽ lại giở trò.
Không ngờ, những ngày sau đó lại yên ổn lạ thường.
Thẩm Thu Vũ nói muốn rèn luyện tính tình, lúc rảnh rỗi bắt đầu học thêu thùa.
Chỉ là nàng thực sự chẳng khéo trong chuyện ấy — những món đồ thêu tặng ta và đệ đệ, mũi kim xiêu vẹo, đường chỉ nghiêng ngả.
Duy chỉ có món thêu tặng phụ thân là đều đặn chỉnh tề — vì đó là do Triệu ma ma làm giúp.
Nàng ngồi bên cửa sổ, tay cầm khung thêu, chậm rãi đưa mũi kim xuyên qua tấm gấm.
“Ninh tỷ nhi, con nói xem, giờ ta có được xem là đã ngồi vững trên vị trí chủ mẫu chưa?”
Tay ta đang phân luồng chỉ bỗng khựng lại, khẽ đáp:
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Trước cơn bão, bao giờ trời cũng yên ắng như vậy.”
Nàng chợt ngẩng đầu nhìn ta chăm chú:
“Con có chuyện gì muốn nói sao?”
Ta không vòng vo:
“Lý Nhược Lan đang tìm mọi cách để kéo người ra khỏi vị trí chủ mẫu.”
Nàng khựng lại, giọng hạ thấp:
“Con… có người của mình bên cạnh nàng ta sao?”
Ta ôm lò sưởi tay trong lòng, nhìn tuyết đầu xuân đang lặng lẽ rơi ngoài hiên.
“Mẫu thân vì huynh muội ta, trước khi mất đã sắp đặt rất nhiều chuyện. Bà biết tổ mẫu chỉ xem trọng đệ đệ, nên đã thu xếp cho ta vào cung làm bạn đọc cùng công chúa sau Tết.”
“Hy vọng khi ta trở về, có thể thấy người ngồi ở vị trí chủ mẫu này… vẫn là người.”
Thẩm Thu Vũ buông khung thêu xuống, khẽ mỉm cười với ta:
“Ta nói cho con biết một bí mật — thân thể ta đã hỏng rồi, sau này không thể sinh con nữa.”
Ta sững sờ nhìn gương mặt bình thản của nàng, không che giấu nổi kinh ngạc:
“Chuyện lớn như vậy… sao người lại nói với ta dễ dàng thế?”
“Phu nhân đã giúp ta, ta đương nhiên cũng phải thật lòng với phu nhân.” Giọng nàng nhẹ như gió thoảng. “Nếu ta không uống bát canh tuyệt tự đó, phụ thân con làm sao chịu cưới ta vào phủ dễ dàng như vậy?”
“Nhưng là thánh thượng ban hôn, phụ thân ta cũng đâu thể kháng chỉ?”
Nàng khẽ lắc đầu:
“Ta chỉ là một thứ nữ không nơi nương tựa. Nếu ta bị vấy bẩn danh tiết trước ngày thành thân, đối với phụ thân con mà nói, cũng chẳng khó gì để hủy hôn.”
“Từ nhỏ đến lớn, ta đã thấy không ít thủ đoạn ám hại trong hậu viện.”
“Nhưng… có được thân phận chủ mẫu, nắm quyền trong tay, ta mới có thể báo thù được cho mẫu thân ta.”
Ta nhìn nàng, hốc mắt bất giác cảm thấy hơi ươn ướt.”
“Cũng đều là mất mẹ…nhưng có vẻ người còn đáng thương hơn ta.”
Nàng khẽ cong môi cười:
“Không đáng thương đâu. Bởi vì… chúng ta đều từng có một người mẫu thân rất tốt, rất rất tốt.”
…
Ngày ta vào cung, Thẩm Thu Vũ đã chuẩn bị sẵn cho ta rất nhiều thứ.
Phụ thân trở về Hầu phủ, trông thấy vô số rương hòm trong sảnh, liền cau mày hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chỗ này là gì vậy?”
Thẩm Thu Vũ cầm giấy kiểm kê lại đồ đạc, ngẩng đầu đáp:
“Ninh tỷ nhi hôm nay sẽ lên đường vào cung làm bạn đọc cho công chúa. Hầu gia yên tâm, những thứ chàng muốn chuẩn bị cho con bé, thiếp đều đã lo liệu ổn thỏa.”
Nàng mở chiếc hộp đựng đầy trâm cài bằng ngọc bích ra cho phụ thân xem.
Gần đây phụ thân thường ở lại tiểu viện phía tây thành, nửa tháng nay chưa hề quay về nhà. Việc ta nhập cung hôm nay, ông đã sớm quên mất.
Ta bước ra khỏi phòng, quỳ xuống hành lễ trên phiến đá xanh vừa được quét sạch tuyết trước sân.
Phụ thân đứng yên tại chỗ, ánh mắt ngỡ ngàng:
“Chớp mắt mà Ninh tỷ nhi đã lớn thế này rồi… càng lúc càng giống mẫu thân con.”
Ông đã bỏ mặc ta suốt bao năm, lúc này nhìn ta lại mang theo vài phần áy náy.
Thế nhưng cảm giác ấy — gọi là áy náy — xưa nay vốn vô dụng.
Trước kia ông cũng từng dùng ánh mắt ấy nhìn mẫu thân, nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn tâm bỏ mặc bà giữa lúc bệnh nặng hấp hối.
Giữa ta và phụ thân, đã sớm chẳng còn thân thiết gì nữa rồi.
Sau khi sai người chất hết đồ đạc đã chuẩn bị cho ta lên xe ngựa, Thẩm Thu Vũ lại cho người khiêng ra mấy hộp d.ư.ợ.c liệu quý hiếm.
“Nơi này là những vị t.h.u.ố.c mẫu thân ban thưởng cho thiếp, đều là thứ tốt, rất có lợi cho việc an thai. Hầu gia hãy mang đến cho tỷ tỷ đi.”
Phụ thân ta đứng ngẩn người nhìn nàng.
“Nàng… sao nàng biết được…”
Thẩm Thu Vũ mỉm cười dịu dàng:
“Mấy ngày nay Hầu gia không trở về phủ, thiếp liền đoán ra thôi. Thiếp không có phúc, không thể vì Hầu gia khai chi tán diệp, tất nhiên nên làm chút việc nhỏ này để Hầu gia khỏi phải bận lòng.”
Giữa mùa đông giá lạnh, nàng dậy từ sáng sớm bận rộn lo liệu.
Khuôn mặt trắng trẻo bị gió rét làm đỏ ửng, đôi mắt ươn ướt như phủ một tầng sương mỏng, khi nhìn phụ thân lại mang theo mấy phần dịu dàng chan chứa.
Phụ thân ta không tránh khỏi mềm lòng — lần đầu tiên tỏ ra ôn hòa với nàng.
“Nàng làm rất tốt.”
Trước khi lên xe ngựa, ta quay sang phụ thân nói:
“Mẫu thân từng nói, điều khiến tổ mẫu tiếc nuối nhất chính là Hầu phủ con cháu thưa thớt, chỉ có mỗi An đệ là con trai. Nếu phụ thân sớm đón di nương vào phủ, dưới gối tổ mẫu hẳn cũng sẽ thêm phần rộn ràng.”
Phụ thân quay đầu lại nhìn Thẩm Thu Vũ, sau đó quay sang ta khẽ hỏi:
“Là mẫu thân con thật sự nói vậy sao?”
Ta gật đầu: “Mẫu thân cũng từng dạy An đệ như thế.”
Ánh mắt phụ thân nhìn Thẩm Thu Vũ dần thay đổi.
Khi nàng mới bước chân vào phủ, từng hỏi ta làm thế nào để ngồi vững được vị trí chủ mẫu.
Ta đã đáp: chỉ có thể dùng đức hạnh.
Giờ đây nàng như hóa thành một người khác.
Không ai còn nhìn ra nàng từng là người từng hạ độc kế mẫu, ra tay đ.á.n.h mù mắt ma ma quản sự — cái danh ác nữ khi xưa, nay đã bị nàng chôn giấu không dấu vết.
Khi còn sống, mẫu thân ta từng nói: Lý Nhược Lan chỉ biết dùng những thủ đoạn thấp hèn.
Sau khi phụ thân đem số t.h.u.ố.c quý kia đến cho nàng an thai, chẳng bao lâu sau liền xảy ra chuyện.